Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhíu mày bởi ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, Tuấn Khải xoay người qua để ôm người tình của mình nhưng mắt anh lập tức mở to khi bên cạnh anh chỉ là chiếc gối ôm lạnh lẽo. Cậu đã đi tự lúc nào rồi

Ngồi dậy với một tâm trạng hụt hẫng. Mảnh giấy trên bàn đập vào mắt anh và đó dường như là những dòng chữ của cậu

" 0101111737 là số tài khoản của tôi. Chiều nay tôi sẽ kiểm tra tài khoản. Anh nên nhớ cái giá đã thỏa thuận nhé. Theo đúng thỏa thuận, tôi chỉ phục vụ anh đến năm giờ sáng. Bây giờ là 4 giờ 59. Chúc ngủ ngon!"

Phì cười với cái tính đúng giờ của cậu, anh thắc mắc về con người lạnh lùng nhưng quyến rũ này quá. Cảm giác thật tuyệt vời khi được chạm vào da thịt cậu, thỏa mãn khi vào bên trong cậu và hạnh phúc khi hôn lên đôi môi xinh đẹp của cậu, một chút hụt hẫng khi cậu ương bướng không rên tên anh và không cho anh hôn thành viên của mình. Tất cả về cậu khiến anh muốn tìm hiểu, muốn độc chiếm cho riêng mình

Trở về với một hình tượng giám đốc lịch thiệp và đứng đắn của mình, Tuấn Khải bước ra ngoài bắt đầu một ngày mới. Anh sẽ chuyển khoản cho cậu 90 triệu . Cái giá quá đắt đỏ để ngủ với ai đó vào một đêm và chỉ với một lần nhưng anh lại không cảm thấy cái giá đó xứng đáng với cậu, sẽ phải cao hơn nữa vì cậu là một người đặt biệt. Nhưng nếu ngủ với cậu với cái giá này thì chẳng mấy chốc anh sẽ phải bán công ty mất. Cảnh Phong nói đúng, Hoa Hồng Đen.... Quá nguy hiểm để nếm nó, bởi vì khi lỡ nếm rồi, thì người ta sẽ không thể nào dừng lại được. Tối nay anh sẽ lại Old Bar một lần nữa để tìm cậu. Vương Nguyên ! Hãy chờ đấy.

...............

Bệnh viện

_Mẹ ah! Uống thuốc đi!

_ Nguyên Nhi à ! Cực khổ cho con quá!

_Mẹ đừng nói vậy. Uống thuốc đi mẹ!

Bà nhận lấy chỗ thuốc mà Vương Nguyên đưa để uống. Cậu là một đứa con có hiếu, dù bà không phải mẹ ruột và cũng chưa chính thức trở thành mẹ chồng của cậu nhưng cậu vẫn chăm sóc cho bà hết lòng hết dạ. Thử hỏi trên đời này còn có ai được như cậu không ?

_ Nguyên Nhi à ! Con định ở vậy suốt đời sao ? Mẹ không sống được bao lâu nữa rồi, mẹ muốn nhìn thấy con tìm hạnh phúc cho mình. Con đã tận lực với nhà họ Dịch của mẹ rồi. Thiên Thiên ở suối vàng cũng cảm thấy an ủi. đừng vì mẹ và Linh Đan mà uổng phí tuổi trẻ của mình.

_Mẹ à ! Đừng nói vậy. Con một ngày sống là người của nhà họ Dịch, chết cũng là ma nhà họ Dịch. Con sẽ bên cạnh mẹ và em Linh Đan suốt đời. – cậu cười hiền.

_Nguyên Nhi à ! Mẹ...

_Mẹ nghỉ đi! Con đi về nhà xem Linh Đan thế nào rồi. Con sẽ nấu món mẹ thích nhé.

Không để bà nói thêm, Vương Nguyên vội đi ra ngoài. Cậu đóng cửa lại một cách nhanh chóng và đi đến nơi có thể khiến tâm hồn mình thanh thản.

Nghĩa trang

Đặt bó hoa Ly trắng muốn lên ngôi mộ đã phủ đầy rêu xanh. Đã ba năm rồi kể từ ngày anh để cậu một mình trên cõi đời này, một mình chống chọi với sóng gió của cuộc đời. Thời gian qua nhanh thật. Mới đây đã đến ngày giỗ của anh rồi.

_Thiên Thiên à ! Anh ở trên thiên đàng có hạnh phúc không ? Anh có dõi theo em không anh ?

Bàn tay cậu nhẹ nhàng lau đi lớp bụi in trên tấm ảnh của anh. Anh cười thật tươi, nụ cười này cậu vẫn nhớ mãi, anh chỉ cười như thế này khi nhìn thấy cậu. Anh yêu cậu nhiều lắm và cậu cũng yêu anh. Yêu anh đến suốt cuộc đời.

_Thiên Thiên à ! Em lạnh lắm. Anh biết không, không có anh ôm em, em không thể nào ngủ ngon được. Không có anh hôn em, ác mộng luôn đeo bám lấy em. Không có anh gọi em dậy vào buổi sáng, em luôn trễ giờ đi làm. Không có anh, em chẳng thể làm gì cả. không có anh, em cảm thấy bản thân thật vô dụng anh à !

Vương Nguyên khóc nức nở khi kể cho anh nghe mọi chuyện. Ngày nào cậu cũng viếng anh vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối. Lúc nào cậu cũng không thể kiềm được nước mắt khi nhìn vào nụ cười tươi tắn của anh trên tấm mộ. Là tại cậu, đáng lẽ người nằm đây giờ này phải là cậu chứ không phải là anh. Là vì cậu bướng bỉnh, là vì cậu giận dỗi vô cớ, là vì cậu đã hại chết anh

———Flash Back ———

_EM KHÔNG MUỐN NGHE ANH NÓI NỮA. ANH ĐI VỚI CÔ KIA CÒN GÌ! – Vương Nguyên hét lên một cách tức giận

_ Nguyên Nguyên à ! Đó không là gì của anh cả. Cô ta chỉ là bạn đồng nghiệp của anh thôi mà. Anh đưa cô ta đi vì tiện đường đó. Cô ta có chồng rồi.

_EM KHÔNG TIN. LÚC NÃY EM THẤY CÔ TA ÔM ANH.

_Cô ta bị trẹo chân nên vịnh anh mà đi. Anh thề với em đó. Anh không có ý gì với cô ta cả. Anh chỉ yêu mình em thôi, Nguyên Nguyên à ! Em biết điều đó mà.- anh vẫn kiên nhẫn với cậu. tay anh vòng qua eo cậu và kéo cậu vào lòng

_HỨ! Buông ra đi, tôi là tôi ghét rồi, tôi không thèm quan tâm đến mấy người nữa.- Vương Nguyên vẫn còn giận nhưng đã mỉm cười. cậu hiểu anh mà. Chỉ là lúc nãy cậu giận quá. Người ta nói có yêu mới có ghen mà. Yêu càng nhiều thì ghen càng nhiều.

_Thôi mà, anh biết em chỉ nói miệng thôi. Em giận anh được sao ? Em ghét anh được sao hửm ? – anh cười khúc khích khi hôn lên đôi má mịn màng của cậu – Nè, bây giờ nói đi. anh làm gì thì người ta mới chịu đây ? Hửm ?

_Anh nói đó nha – Vương Nguyên cười khúc khích

_Ừ !

_Vậy thì qua bên kia mua cho em một cây kem đi. cho anh năm phút. Quá năm phút là người ta bỏ anh.

_TUÂN LỆNH NGƯỜI ĐẸP!

Vương Nguyên cười khúc khích khi Thiên Tỉ chào cậu theo kiểu nhà binh và chạy qua bên kia đường mua cho cậu cây kem. Cậu nhón chân và cười hạnh phúc khi nhìn thấy anh chen chút vào quán kem mà mua cho cậu. kìa! Anh đã cầm một cây kem to và cười với cậu thật hạnh phúc. Anh đang chạy về phía cậu.

_ Nguyên Nguyên à !

_Thiên Tỉ! COI CHỪNG! Thiên Tỉ À ! TRỞ VÀO LỀ ĐI ANH. Thiên Tỉ À !!!!!!!!!!!

———-End Flash Back ——-

_ Thiên Thiên à ! Em xin lỗi! Em xin lỗi anh! Phải chi lúc đó em không đòi anh mua kem cho anh. Phải chi lúc đó....em giữ anh thật chặt. Phải chi lúc đó......

Nghĩa trang lại một lần nữa nghẹn ngào bởi tiếng khóc não nề. một lần nữa ngắm nhìn cơ thể nhỏ bé đang run lên bởi nỗi đau mang tên Dịch Dương Thiên Tỉ.

...............

"Cạch"

_Linh Đan à !

Vương Nguyên gọi tên của em gái mình nhưng không có tiếng đáp trả. Chắc nó lại đi xin việc rồi. Lặng lẽ mang thức ăn vừa mua được vào bếp để nấu cho bà Choi và em gái, rồi đem đồ đi giặt, lau dọn lại nhà cửa cho sạch sẽ. Cậu tuy chưa chính thức bước vào nhà họ Choi với tư cách là vợ của anh nhưng bà Dịch đã xem cậu như là con dâu của mình và bà thật sự thương cậu. Bà không trách cậu về cái chết của Thiên Tỉ. Bà nói rằng tất cả đều có số mạng. Thiên Tỉ không phải do cậu hại chết nên cậu hãy sống một cách vui vẻ và tìm cho mình một tình yêu mới. Hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới và đừng lưu luyến quá khứ nữa. Nhưng Linh Đan lại khác. Nó ghét cậu vì cậu đã cướp anh trai nó. Nó hận cậu vì cậu đã giết chết anh trai nó. Nó bắt cậu phải trả giá, nó bắt cậu phải chịu nỗi đau khổ cả đời. Nó bắt cậu phải phục vụ nó như là một kẻ hàu để chuộc lại tội lỗi của mình.

Sắp xếp lại phòng ngủ của anh và cậu. Những tấm ảnh anh và cậu cùng chụp hãy còn mới. Anh ôm cậu dường như mới ngày hôm qua thôi nhưng hôm nay anh không còn ở bên cậu nữa rồi. Cậu lau kỹ những tấm ảnh của anh và cậu. Quyển album về đám tang của anh vẫn được cậu cất giữ cẩn thận. Anh nằm ngủ yên bình trong cỗ quan tài gỗ. Anh ngủ trông thật thanh thản.

_Em yêu anh!

Hôn lên tấm ảnh của anh trước khi mang thức ăn vào bệnh viện. Cậu lại bắt đầu một ngày mới với tình yêu của anh. Cậu tin rằng anh đang dõi theo cậu. Anh yêu cậu và anh sẽ bảo vệ cậu. Nghĩ đến đây, Vương Nguyên chẳng còn sợ gì cả.

..........

Rút một ít tiền từ tài khoản để đóng viện phí và mua thêm thuốc cho bà Dịch. Người khách lạ hôm qua đã giữ lời hứa. Anh đã chuyển vào tài khoản của cậu 90 triệu. Khoản tiền này có thể nuôi sống cả gia đình cậu trong hai tháng và hai tháng sau, cậu sẽ phải đến Old Bar một lần nữa.

Callboy không phải là một nghề cao quý và không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận nhưng đó là cái nghề kiếm được tiền nhanh nhất. Vương Nguyên vốn cũng như thế. Cậu không muốn bán thân xác của mình nhưng đó là con đường duy nhất để cậu có thể chăm sóc chu đáo cho mẹ và nuôi đứa em của mình ăn học đàng hoàng. Căn bệnh ung thư của bà Dịch ngày càng nặng và đòi hỏi càng nhiều tiền để chữa trị. Linh Đan vừa mới ra trường nên cần một số vốn để làm ăn và trang điểm cho bằng chị bằng em. Nói gì thì nói thì nó cũng là con gái, mà con gái thì thích chưng diện. tuy không phải là anh ruột nhưng với tư cách là một người chị dâu, Vương Nguyên phải lo lắng cho nó đến khi nó tìm được đức lang quân như ý.

......

_Mẹ à ! Con tới rồi.- Vương Nguyên mỉm cười khi nhìn thấy bà đang đọc báo trong phòng. Cậu đã mướn một phòng với đầy đủ tiện nghi cho bà cảm thấy thoải mái, như thế bệnh sẽ thuyên giảm hơn.

_Ừ ! Mẹ đang xem báo nè. Người này giỏi quá con nhỉ ? Mới có 22 mà lãnh mấy giải doanh nhân thành đạt rồi này.

Vương Nguyên giật mình khi người đang cười trên báo chính là người đàn ông vừa ngủ với cậu đêm qua. Thì ra anh là một giám đốc tài ba đến như vậy và giàu có đến như vậy nên mới sẵn sàng chi trả nhiều cho cậu chỉ với một đêm ân ái. Tự dưng cậu cảm thấy khinh thường người đó quá. Chỉ có Thiên Tỉ là yêu và trân trọng cậu không phải vì cậu đẹp. Anh yêu cậu bởi vì cậu là chính cậu.

Không ai giỏi bằng chồng của con mẹ à ! Thiên Thiên là nhất!

_Me mỏi chân không ? Con bóp chân cho mẹ nhé.

_Ừ ! Con ngoan quá. Nhà họ Dịch thật có phước khi có đứa con dâu là con Nguyên Nhi à !

_Mẹ à ! Đừng nói thế.

_ Linh Đan vẫn chưa tìm được việc làm à ?

_Dạ chưa. Em ấy định tìm một việc ổn định và có thể phát triển được về sau. Như vậy cũng tốt.

_Ừ ! Mong rằng nó sẽ tìm được công việc lương cao, tốt cho bản thân nó.

_Dạ!

Vương Nguyên mỉm cười. Cậu bóp chân cho bà và hạnh phúc khi được thay anh trả hiếu cho mẹ. Cậu nhất định sẽ thay anh làm tròn bổn phận của một người con, một người anh.

.............

_Giám đốc về ạ!

_Ừ ! Bye bye!

Vương Tuấn Khải vào xe và anh chóng trở về nhà. Anh sẽ đến Old Bar một lần nữa để gặp cậu. Anh nhớ cậu quá. Nhớ đến phát điên đi được. Có phải anh cũng giống như những kẻ đã ngủ cùng với cậu trước đó không ? Sẵn sàng đem cả gia tài để có thể ngủ với cậu một lần nữa ? Không! Anh không làm điều ngu ngốc như vậy. nhưng anh vẫn muốn gặp cậu. Anh thật sự.....chẳng thể hiểu nỗi mình đang nghĩ gì nữa.

Old Bar

_Trời! Mày ngủ với Hoa Hồng Đen đêm qua với cái giá 90 triệu ? Mày điên à ? – Cảnh Phong phụt nước khi nghe Tuấn Khải kể về một đêm ân ái của mình với Hoa Hồng Đen

_Nhưng tao thấy đó là một cái giá rất xứng đáng. Hình như tao muốn cậu ta nhiều hơn là thể xác.

_Mày điên rồi. mày điên thật rồi – hắn tặc lưỡi.

_Ha ha ha! Tao điên ? Không phải chứ. Đừng có quá phóng đại – anh cười ta và hợp một ngụm bia

_Nếu không điên thì mày đến đây làm gì ? Để uống bia một mình à ?

_Ờ thì....

Tuấn Khải cứng miệng, anh đến đây chủ ý là gặp Vương Nguyên nhưng có lẽ hôm nay cậu không đến rồi

_Đi chổ khác đi mày, ở đây chán quá! – Cảnh Phong kéo anh ra khỏi Old bar khi đồng hồ đã điểm 11 giờ

Force Bar

_Một đêm ?

_Anh thật tuyệt! 5 triệu ?

_Ok!

Tuấn Khải nhếch mép khi giao kèo sòng phẳng. So với cậu đêm qua thì đây chẳng đáng là bao cả. Thế mới biết cậu thật đặc biệt. Tuấn Khải cùng cô gái mới quen trải qua một đêm ái ân cuồng nhiệt. Anh cùng ả ái ân đến sáng, ả rên tên anh không ngớt và không ngừng nói yêu anh. Nhưng cảm giác thỏa mãn đến với anh không trọn vẹn. Vương Nguyên – người đầu tiên đưa anh đến thỏa mãn tột cùng và cũng là người đầu tiên anh muốn ngủ lần thần thứ hai.

_Anh thật tuyệt!

_Cút!

Tuấn Khải ném tờ tiền về phía ả. Mỉm cười, ả mặc lại đồ và đi ra ngoài

_Khi nào muốn thì gọi cho em nhé. Em thích anh rồi đó

_Kiếp sau đi à ! – anh nháy mắt

_Tạm biệt anh yêu!

END CHAP 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro