Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nằm ngay ngắn trên nền gạch phía dưới giường bệnh khi bà Dịch đã ngủ. Vương Nguyên lấy tấm mền mỏng để phủ lên người. Và đọc tờ báo mà lúc trưa bà Dịch đã xem. Thì ra anh tên là Vương Tuấn Khải à . Anh đúng là một doanh nhân thành đạt. Anh lãnh rất nhiều giải thưởng và được xem là tấm gương sáng của các doanh nhân trẻ. Anh được báo chí ca tụng là một người điềm đạm và lịch sự. Anh không có bất cứ ham muốn gì ngoài công việc. Vương Nguyên cười trừ. Người đàn ông được báo chí ca tụng này đêm qua đã ân ái với cậu. Anh đã làm hết sức mạnh bạo với cậu. Cứ như rằng anh thiếu sex đã lâu lắm rồi thì phải.

Vuốt nhẹ đôi mắt đang cười của Tuấn Khải. Anh là người đầu tiên cậu cho bắn vào trong người mình. Ở anh có cái gì đó rất giống với Thiên Tỉ. Đúng rồi! Là đôi mắt. Đôi mắt anh trong và đẹp như của Thiên Tỉ vậy. Ngay từ lần đầu tiên anh nói chuyện với cậu, cậu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt ấy và cũng chính vì vậy mà cậu không dám nhìn vào mắt anh khi cả hai đang ân ái với nhau. Cậu sợ, cậu sợ đôi mắt ấy nhìn cậu đang ôm ấp người đàn ông khác. Cậu sợ Thiên Tỉ đang nhìn cảnh này. Giọng nói củaTuấn Khải cũng ấm nhưng không bằng Thiên Tỉ. Anh là người đàn ông đầu tiên mà cậu yêu và có thể là người cuối cùng. Chỉ có anh mới yêu cậu thật lòng, yêu không một chút ham muốn bẩn thỉu. Yêu cậu chỉ vì anh yêu cậu mà thôi. Cậu vẫn nhớ khi cậu thuộc về anh. Anh đã hôn và âu yếm thành viên của cậu như thế nào. Anh đã vào bên trong cậu và làm cho cậu thỏa mãn đến đỉnh điểm nhưng anh không bắn vào trong cậu. Anh nói anh sẽ làm điều đó khi cả hai chính thức là vợ chồng. Nhưng anh đã không còn cơ hội làm điều đó nữa. Anh đã ra đi và để lại cho cậu một nỗi đau không bao giờ phai nhạt

——————————Flash Back ———————–

_Nguyên Nguyên à ! Cái này.... Em nhất định phải để người yêu em thật lòng hôn nó. Hứa nhé! – anh mỉm cười khi hôn lên thành viên của cậu

_Chỉ có anh thôi. Bộ anh muốn em ngoại tình à ? – Vương Nguyên tinh nghịch kéo anh lên và hôn lên đôi môi dày của anh.

_Anh nói lỡ như thôi. Lỡ như một ngày nào đó, em không yêu anh nữa thì sao ?

_Ngốc quá! Em không yêu anh thì em yêu ai ?

_Hứa với anh đi! Nhé!

_Ừ ! Em chỉ để cho anh hôn nó thôi

_Không! Để cho người yêu em hôn nó

_Rồi! Em hứa mà! Ha ha ha ha

————————–End Flash Back———————-

Lau nhanh nước mắt đang chực rơi. Đêm ấy cậu thuộc về anh chưa trọn vẹn. Cả hai còn hứa hẹn nhiều điều cho tương lại nhưng ngày hôm sau anh đã bỏ cậu mà đi. anh còn nhiều chuyện chưa hoàn thành, anh còn mơước kiếm thật nhiều tiền để cưới cậu. Anh còn nói anh sẽ mua một ngôi nhà khang trang hơn để đón cậu vềở chung với gia đình. Anh hứa nhiều lắm nhưng.... Chưa lời hứa nào anh có thể thực hiện trọn vẹn cả. Ngay cả lời hứa yêu cậu suốt đời, anh cũng chưa thể hoàn thành.

Nằm phía trên, bà Dịch cũng không kiềm được nước mắt khi nghe nữa tiếng hít nhỏ của Vương Nguyên . Bà biết cậu đang nhớ con trai của bà lắm. Lúc sáng khi bàn nhìn gương mặt của cậu khi nhìn thấy người thanh niên trong báo, bà biết cậu đã nhớ đến anh rồi. Người đó có đôi mắt giống Thiên Tỉ lắm và bà cũng đã bồi hồi khi nhìn vị doanh nhân đó. Nếu anh còn sống, chắc chắn cũng trở thành một doanh nhân thành đạt rồi vì anh thật sự rất chăm chỉ. Bà thương Vương Nguyên nhiều lắm. Tuy rằng cậu chưa một ngày làm vợ của Thiên Tỉ, chưa một lần mặc áo cưới và chưa bao giờ được hưởng cái diễm phúc làm vợ, làm mẹ nhưng người ta nhưng cậu đã tận lực với bà và Linh Đan. Căn bệnh ung thư quái ác này đã khiến cho Vương Nguyên phải khổ nhiều. Bà biết cậu đã đi làm rất vất vả để có tiền chữa bệnh cho bà và nuôi nấng Linh Đan trong những năm đại học. Cậu chưa bao giờ nói cậu làm nghề gì nhưng cậu đã nói rằng cậu không cướp của giết người, không làm những việc mà lương tâm mình bị cắn rứt. Thế là bà đã yên tâm rồi. Bà và Linh Đan nợ Vương Nguyên quá nhiều để có thể trả lại. Và chỉ cầu mong sẽ có một người mới thay thế được Thiên Tỉ, một người có thể mang hạnh phúc đến cho đứa trẻđáng thương là cậu.

Xoay người vì không ngủ được, bà vội nhắm mặt khi Vương Nguyên vội ngồi dậy xem sao. Cậu kéo chăn lên cao cho bà rồi lại nằm xuống tiếp. Bà lại nghe những tiếng nấc nhỏ từ cậu, bất giác nước mắt bà rơi. Bà phải làm gì để có thể giúp cậu lấy lại nụ cười hạnh phúc như ba năm trước đây ? Linh Đan thì không thể, nó ghét cậu lắm.Bà biết, ngay từ lần đầu tiên Thiên Tỉ đưa Vương Nguyên về nhà giới thiệu thì nó đã không ưa gì Vương Nguyên rồi. Nó giận Vương Nguyên đã cướp đi anh hai nó, từ ngày quen với Vương Nguyên, anh không còn yêu thương nó như trước nữa. Anh cũng tiết kiệm hơn để dành tiền cưới Vương Nguyên.Anh không cho nó xài phung phí nữa. Nó ghét Vương Nguyên và bà chắc rằng đến tận bây giờ, nó vẫn còn ghét Vương Nguyên lắm. Cậu đã cướp anh trai của nó đi hai lần và lần thứ hai này thì anh trai nó mãi mãi không bao giờ trở về nữa. Bà đã dặn Linh Đan rất nhiều lần rằng hãy tha thứ cho Vương Nguyên vì đó không phải là lỗi của cậu nhưng đáp lại bà chỉ là cái mỉm cười của nó. Chưa bao giờ nó nói tiếng "Vâng"

Nhắm mắt để dỗ mình vào giấc ngủ, bà nén tiếng thờ dài. Chỉ mong rằng Vương Nguyên sớm tìm được một nửa của mình. như thế bà cũng được yên tâm

Lại một đêm nữa chợp mắt không yên của cả bà lẫn Vương Nguyên. Ngày mai sẽ thế nào đây ? Bà không biết, và cậu cũng không biết được

...........

Trở về nhà vào buổi sáng như thường lệ, Vương Nguyên cố thu dọn là đồ đạt mà Linh Đan đã vứt bừa bãi trên sàn nhà cho vào máy giặt và lau dọn lại nhà cửa. cậu cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng vì cậu nhìn thấy đôi gài của Linh Đan đểở trước cửa. Có lẽ con bé vẫn còn ngủ và Vương Nguyên thật sự không muốn đánh thức nó dậy bởi nhiều lý do

_ỒN QUÁ ĐI!

Nhưng cuối cùng, nổ lực của cậu vẫn không thể nào đạt hành. Linh Đan đã thức và con bé đang cào nhàu vì cậu làm ồn vào buổi sáng.

_Anh xin lỗi! Sẽ nhanh thôi – Vương Nguyên vội vả hút bụi cho sạch sàn nhà

_Không cần. Dù sao tôi cũng đã dậy rồi. – nó đáp một cách bực bội và đi vào nhà vệ sinh, nhưng.... – AAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!! VƯƠNG NGUYÊN!

"SOẠT!"

Bộ váy đỏ của Linh Đan bay thẳng vào mặt cậu và theo đó là gương mặt đỏ lên vì giận dữ của Linh Đan

_SAO ANH BỎ CÁI NÀY VÀO MÁY GIẶT ? ANH BIẾT NÓ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU KHÔNG ? NÓ ĐƯỢC LÀM BẰNG TƠ TẰM CAO CẤP ĐẤY. ANH BỎ VÀO MÁY GIẶT ĐỂ NÓ HƯ HẢ? ĐỒ CỦA TÔI LÀ ĐỒ HIỆU NÊN PHẢI GIẶT BẰNGTAYANH NGHE CHƯA!

_ Linh Đan! Em không được hỗn như vậy! Dù sao anh cũng là...

_LÀ GÌ ? ANH NÓI ANH LÀ GÌ CỦA TÔI HẢ ? ANH HẠI CHẾT ANH HAI TÔI CÒN CHƯA ĐỦ SAO ? ANH CÒN DÁM LỚN TIẾNG VỚI TÔI ? VẬY ANH GIẾT TÔI ĐI! ANH GIẾT ANH HAI TÔI NHẸ NHÀNG NHANH CHÓNG LẮM MÀ, GIẾT LUÔN TÔI ĐI!

_Anh...

_ANH LÀ QUÂN SÁT NHÂN VÀ ANH PHẢI LÀM NHỮNG VIỆC NÀY ĐỀ TRẢ NỢ CHO NHÀ CHÚNG TÔI. NHÀ CHÚNG TÔI TUYỆT TỰ TUYỆT TÔN LÀ DO ANH!

_ Anh....

_TÔI NÓI CÓ GÌ SAI SAO ? TÔI NÓI CHO ANH BIẾT LẦN CUỐI, MỘT LÀ ĐỪNG ĐỘNG VÀO ĐỒ CỦA TÔI, HAI LÀ GOM NÓ LẠI VÀ GIẶT NÓ BẰNG TAY. NGHE RÕ CHƯA!

Linh Đan hét lên và đi vào nhà vệ sinh. Vương Nguyên giận lắm nhưng cũng phải thôi, là cậu cướp anh hai nó và cũng là cậu đã giết chết anh hai nó. Nó đối xử với cậu như thế này đã là quá nhẹ nhàng rồi. Cậu có tư cách gì mà dạy bảo nó chứ ? Cậu biết nó ghét cậu nhưng cậu không muốn nó nhìn cậu bởi ánh mắt khinh bỉ đến thế. Tại sao cùng là anh em trong gia đình nhưng lại khác nhau xa đến thế chứ ? Anh hiền lành và chất phát bao nhiêu thì Linh Đan chua ngoa và đanh đá bấy nhiêu. Đôi khi Vương Nguyên tự hỏi rằng họ có chắc là cùng một người mẹ sinh ra không ?

Nhặt chiếc váy của Linh Đan lên và bỏ vào thao, cậu sẽ phải giặt hết những chiếc váy đắt tiền này

_Hôm nay chuyển qua cho tôi 30 triệu. Tôi cần nó!

Lại một câu nói như ra lệnh khác từ Linh Đan. Nó quen rồi cái cách lấy tiền của Vương Nguyên để tiêu xài nhưng nó vẫn không quen cái cách làm sao để ăn nói cho lịch sự hơn với cậu.

Bước ra khỏi nhà với bộ quần áo tơ tằm xinh đẹp, hôm nay nó có buổi phỏng vấn đợt một ở nơi mà nó yêu thích nhất – BL

Còn lại một mình, Vương Nguyên lại lẳng lặng làm việc nhà. Cậu sẽ dọn dẹp nhanh chóng để có thể vào bệnh viện với bà Dịch. Một ngày của cậu dành hết cho bà và Linh Đan. ở trên cao, anh có thể mỉm cười chưa ? Cậu đang thay anh làm tròn bổn phận của một người con và một người anh.

..............

Một tháng sau

Ngồi xoay bút trong văn phòng, đầu óc Tuấn Khải vẫn không thôi nghĩ về người con trai mang cái tên thật đẹp Vương Nguyên . Anh cảm thấy rất nhớ cậu. Trong suốt một tháng qua, không lúc nào anh không đến Old Bar để tìm cậu nhưng kết quả chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Anh nhớ cậu và lần đầu tiên anh mong được gặp một người đến như thế. Nhưng cậu giống như không khí, biến mất không để lại dấu vết. Anh thật sự chán nản khi nghĩ đến việc đến Old Bar và thất vọng ra về một lần nữa, rồi lại đến những bar khác, vung tiền mua vui với những cave hạng sang khác nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy thỏa mãn thật sự khi bên cậu. Giống như Yoochun đã từng nói, ai đã chạm vào Hoa Hồng Đen một lần thì không thể nào dứt ra được.

_Giám đốc!

_Vào đi –Tuấn Khải chỉnh lại tướng ngồi chỉnh tề khi cô thư ký của mình gõ cửa

_Đây là danh sách những thí sinh đã lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng của công ty ạ!

_Để đó cho tôi đi

_Vâng!

_ Không việc gì nữa thì cô ra ngoài đi

_Vâng!

Cô thư ký xinh đẹp bước ra khỏi văn phòng. Cô thật sự là một người đẹp và giỏi giang, là một người phụ nữ điển hình cho những người đàn ông thành đạt và anh biết cô thích anh. Nhưng anh không quan tâm đến. Phương châm của anh là không bao giờ ngủ với nhân viên của mình. Điều đó sẽ phá hỏng hình tượng của mình lẫn của công ty sau này mất

Mở sấp hồ sơ để xem,Tuấn Khải khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cái tên Dịch Linh Đan trong sắp hồ sơ. Cô tốt nghiệp với tấm bằng loại trung bình mà có thể lọt qua bốn vòng khi khắc khe của công ty quả là một điều không tầm thường chút nào. Anh sẽ đặt biệt đối xử tốt với người này. Để xem cô ta là nhờ kiến thức hay nhờ tiền đây.

.............

Hôm nay Vương Nguyên lại đến Old Bar một lần nữa. Những tưởng số tiền mà cậu nhận được tháng trước đủ nuôi sống mọi người trong hai tháng nhưng tiền thuốc của bà Dịch lại lên cao, tế bào ung thư của bà đã di căng lên não và bà cần phải tia gấp để tránh phát tán. Linh Đan cũng cần một số tiền lớn nên đã rút của cậu khá nhiều rồi. Bây giờ trong tài khoảng chỉ còn 10 triệu thôi. Và cậu sẽ phải làm việc này một lần nữa để có thể giúp cho bà Dịch lẫn em gái cậu

_Xin chào! Cậu....

..............

Bước vào Old Bar với hy vọng gặp lại Hoa Hồng Đen một lần nữa. Và trời đã đã không phụ lòng người. Cậu đang ngồi ở nơi mà một tháng trước anh đã nói chuyện với cậu. Nụ cười chưa kịp nở trên môi thì mặt của anh tối lại khi nhìn thấy Vương Nguyên đang nói chuyện với một người đàn ông đã lớn tuổi. Ông ta nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu và anh biết lão ta muốn làm gì.

_Xin lỗi, tôi đã bao cậu ấy rồi

Mỉm cười khi nhận lấy cái nhìn kinh ngạc của cậu và lão già.Tuấn Khải vô tư vòng tay ôm lấy em cậu và hôn lên gò má trắng mịn của cậu. Mùi hương của cậu....nhớ quá

_Xin lỗi! Tôi không quen anh – Vương Nguyên đáp lại – Ông Dương à ! Thấp hơn tôi sẽ không đi.

_100 triệu cho một đêm với anh ! –Tuấn Khải nói nhanh khi nhận ra lão già đang định nói gì đó và anh đã thành công khi nhìn thấy gương mặt bực bội của lão khi phải rời bàn tay cậu

_Anh làm tôi mất khách! – Vương Nguyên nhìn anh một cách bực bội

_100 triệu nếu em ngủ cùng anh

_Tôi không bao giờ ngủ với ai hai lần. Anh không phải là ngoại lệ. Đừng phá tôi.- Vương Nguyên vẫn nói bằng giọng lạnh lùng của mình

_Em thật bướng bỉnh Vương Nguyên à ! Anh đã rất nhớ em đấy – anh mỉm cười và vuốt ve gò má cậu

_Đó là việc của anh và tôi yêu cầu anh đừng phá tôi.

_100 triệu không đủ cho em sao ? Nói giá đi, anh sẽ trả –Tuấn Khải vội nói khi Vương Nguyên có ý định đi khỏi nơi đó

_Nghe đây! – Vương Nguyên nghiêm túc nhìnTuấn Khải – Tôi đã ngủ với anh một lần và sẽ không có lần thứ hai với anh. Cho dù anh đưa tôi bạc tỷ, tôi vẫn nói câu quen thuộc của mình, không được! Đừng làm phiền tôi ok ?

Vương Nguyên lạnh lùng quay đầu đi và tìm một nơi khá để ngồi, lập tức có người lại nói chuyện với cậu. Hoa Hồng Đen ở đây ai mà không ham muốn ? Họ cũng giống như anh, cũng khao khát được chạm vào Hoa Hồng Đen một lần nữa. Anh đã cố tỏ ra mình thật đặt biệt nhưng có lẽ với cậu, anh cũng chỉ là những người đàn ông tầm thường mà thôi

_Xin lỗi, tôi đã bao cậu này rồi! – một lần nữa anh phá hỏng "làm ăn" của Vương Nguyên . Anh thật sự không thể chịu nổi khi cậu nằm trong vòng tay kẻ khác mà không phải là anh. Cái gì của anh thì người khác đừng hòng có được.

.........

_Anh làm cái quái gì vậy ? Anh điên à ?

Vương Nguyên nói một cách bực bội khi năm lần bảy lượcTuấn Khải phá hỏng "giao dịch" của cậu. Nếu như thế thì làm sao cậu có thể kiếm tiền đây ? Sao anh cứ mãi theo cậu thế kia chứ?

_ Anh đã nói rồi. Anh muốn em ngủ với anh. Chúng ta nói chuyện sòng phẳng mà –Tuấn Khải đáp lại sự tức tối của cậu bằng một câu nói đùa

Vương Nguyên không nói, cậu quay đi. Bây giờ đã ba giờ sáng rồi, cậu cần phải về bệnh viện trước khi bà Dịch tỉnh dậy.

_Em đi đâu ?

_Đó không phải là chuyện của anh! Và đừng phiền tôi. Cám ơn.- Giật tay mình ra khỏi tay anh một cách bực dọc, Vương Nguyên đón taxi và đi mất

Mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt giận dỗi của cậu,Tuấn Khải biết cậu sẽ còn trở lại đây nữa vì hôm nay vẫn chưa có người khách nào cho cậu cả. Ngày mai anh sẽ lại được gặp cậu, nhất định anh phải khiến cậu ngủ với anh một lần nữa.

END CHAP 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro