Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở về nhà để làm mọi việc như thường ngày, Vương Nguyên ngạc nhiên rằng Linh Đan đã ngồi sẵn ở đó tự lúc nào. Nó cứ nhìn chằm chằm vào cậu nhưng không nói gì.

_Hôm nay em dậy sớm vậy ? – Vương Nguyên cười với nó nhưng nó hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cậu

_Anh vào giám đốc của Bl có quan hệ gì ?

_ Hửm ?

_Anh đừng có giả nai với tôi. Chiêu đó lỗi thời rồi. Anh tốt nhất là trả lời câu hỏi của tôi. Anh với giám đôc của BL có quan hệ gì ? Hôm qua tôi đã thấy anh và anh ấy nói chuyện với nhau.

_À...à... chỉ là....tình cờ va nhau thôi. Anh không có quan hệ gì cả – Vương Nguyên né tránh cái nhìn của Linh Đan và chú tâm lấy thức ăn ra khỏi giỏ

_Không thể, đừng nói dối tôi. Hôm qua tôi thấy anh và anh ta nói chuyện với nhau rất lâu. Anh nói đi. Anh và anh ta là quan hệ gì ?

Vương Nguyên cắn môi, cậu biết nói với Linh Đan như thế nào đây ? Chẳng lẽ nói đó là khách hàng của cậu sao ? Không! Không thể được.

_À....bọn anh..... chỉ là bạn cũ thôi. Ngày trước anh có giúp anh ta lấy lại bóp tiền. Mấy tên móc túi giật đó mà. Nên quen.

_Thật chứ ?

_Ừ ! Thật mà – Vương Nguyên nói mà không nhìn Linh Đan

_Vậy....anh ta có biết tôi và anh ở chung nhà không ?

_Không! Anh ta không biết gì về anh cả

_Tốt! – Linh Đan đứng lên và đi về phía Vương Nguyên – Anh có thể giúp tôi điều này đấy – nó nhếch mép

..............

Một ngày trôi qua nhanh chóng, Vương Nguyên lại phải đến Old Bar để tìm khách. Đáng lẽ cậu có thể đến những quán Bar khác nhưng cậu không muốn. Cậu thật sự có cảm tình với nơi này, tuy rằng nó cũng là Bar như những quán khác nhưng trong này toàn là những người phụ nữ đã lỡ thời. Họ đến đây bởi cuộc sống đẩy đưa chứ không phải như những cậu ấm cô chiêu muốn tìm cảm giác lạ. Họ đến đây vì tiền nhưng tiền của họ là để chăm sóc gì đình. Thường thì họ trang điểm rất đậm để người khác không thể nhận ra mình, chỉ có Vương Nguyên là không, vì cậu có ai là bạn chứ ? Cậu chỉ có anh thôi mà bây giờ anh đã đi rồi. Cậu sợ ai bắt gặp đây ? Linh Đan thì không bao giờ đến những nơi như thế này. Nó nếu muốn, thì sẽ đến những quán Bar sang trọng hơn thế này nhiều lắm.

Lấy tấm ảnh của gia đình ra, Vương Nguyên mỉm cười và vuốt nhẹ gương mặt đang mỉm cười của Thiên Tỉ. Anh đang đứng giữa bên cạnh cậu và Linh Đan. Anh và cậu cười tươi lắm nhưng nó thì không. Nó đang nhìn thẳng vào ống kính và môi không hề nở nụ cười. Cũng phải thôi. Nó ghét cậu lắm mà

Cậu lại vuốt mặt người phụ nữ đang ngồi chính giữa với nụ cười dịu dàng. Bà Dịch cười rạng rỡ và nắm lấy tay cậu. Bà thương cậu lắm. Bà không hề vì thân phận mồ côi của cậu mà khinh ghét cậu. Bà đã yêu thương cậu như con cái trong nhà. Không vì nghề bán báo của cậu mà khinh khi, không vì cách ăn nói vụng về của cậu mà cay nghiệt. Bà đơn giản là thương cậu vì cậu yêu Thiên Tỉ bằng cả trái tim mình. Bà nói như thế là đủ lắm rồi.

_Anh biết chắc là em sẽ đến đây mà – Tuấn Khải giật tấm ảnh trên tay của Vương Nguyên và nhìn nó

_Trả cho tôi!

_10 triệu nếu em để cho anh xem tấm ảnh này

_Trả cho tôi ! – Vương Nguyên nghiến răng

Nhìn thấy thái độ của Vương Nguyên như vậy, anh cũng không muốn làm cậu giận anh nữa. Anh trả lại cho cậu nhưng đã kịp nhìn thấy người con gái đang nhìn chằm chằm trong ảnh. Đó chẳng phải là Dịch Linh Đan – ứng cử viên sắp tới sao ? Sao cậu lại chụp ảnh với người này

_Cô gái này... là gì với em ? – Tuấn Khải chỉ vào tấm ảnh trên tay của Vương Nguyên

_Đó không phải là chuyện của anh. Và hôm nay, làm ơn đừng phá tôi. Tôi thật sự phiền vì sự có mặt của anh lắm rồi. Anh hiểu không ? – Vương Nguyên nhíu mày nhìn anh

_Anh không hề muốn làm em giận. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi Vương Nguyên à ! – anh cười huề và vuốt nhẹ lên mặt cậu – Em không hỏi anh là ai sao ? Nếu em hỏi, anh sẽ nói và em sẽ không thể dùng thái độ này để nói chuyện với anh đâu

_Tôi không cần biết và cũng không muốn biết. Anh đừng phiền tôi nữa.

_Ha ha ha! Em nghĩ rằng ai dám lại gần em khi anh ở đây ? Ai trả cao giá hơn anh ?

_Rốt cục anh muốn gì ở tôi chứ ? – Vương Nguyên đập tay xuống bàn và hằn học nhìn anh

_Anh muốn ngủ với em. Đơn giản là thế!

_Ở đây có bao nhiêu người, sao anh lại chọn tôi ?

_Vì tôi thích em! – Tuấn Khải nhìn sâu vào mắt cậu – Anh muốn ngủ với em lần nữa. Và anh sẽ tặng em một món quà

_Quà ?

_Cô gái đó đang đăng ký vào công ty anh, anh sẽ chấm cô ta đậu nếu em chịu ngủ với anh một đêm. Anh chắc rằng đó là em gái em phải không ?

Vương Nguyên nắm chặt tấm hình trong tay. Đúng như ý của cậu nhưng không ngờ anh là người đã khởi xướng trước.

————————————————Flash Back—————————————-

_Tốt! – Linh Đan đứng lên và đi về phía Vương Nguyên – Anh có thể giúp tôi điều này đấy – nó nhếch mép

_ Hửm ? Giúp ?

_Đúng! Anh hãy làm sao để tôi có thể vào BL. Anh ta là giám đốc ở đó và anh ta phụ trách phỏng vấn thí sinh ở vòng cuối cùng. Tôi không thể dùng tiền để hối lộ anh ta như những người trước vì anh ta có tiếng là nghiêm khắc. Bây giờ anh là bạn của anh ta thì có thể suy nghĩ lại.

_Nhưng...

_Anh phải giúp tôi. Đó là cách anh chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra cho gia đình tôi – Linh Đan nghiêm giọng và nhìn Vương Nguyên

_Anh....

_Anh không được từ chối tôi. Mọi thứ tôi nói, anh phải làm kể cả khi tôi bảo anh chết! Vì anh nợ gia đình tôi và bây giờ anh phải trả!

Linh Đan nhếch mép nhìn Vương Nguyên và đi về phía giường

_Hôm nay tôi muốn ăn món pháp. Anh làm sao thì làm.

Nắm chặt cọng bơ rô hành trong tay, Vương Nguyên mím môi nhìn về phía phòng của Linh Đan. Cậu phải chuộc tội. Linh Đan nói đúng. Cậu sẽ cố hết sức để giúp con bé.

———————————————-End Flash Back—————————————————-

_Cô ấy không phải em tôi. Chỉ là em của bạn tôi thôi – Vương Nguyên cương quyết

_Vậy à ! Vậy thì thôi. Anh sẽ trả cho em nhiều hơn những gì em nói

_Nếu tôi nói tôi muốn cả gia tài anh thì sao ? – cậu nhếch mép

_Em không đáng cưng à ! Anh sẽ không làm điều đó đâu. Anh biết em sẽ không ra cái giá như thế. – Tuấn Khải mỉm cười và vuốt ve gương mặt của Vương Nguyên

_Được! Hãy giúp cô gái này vào công ty. Tôi sẽ ngủ với anh

_Em thẳng thắng lắm. Anh thích điều đó.

Tuấn Khải ôm hôn Vương Nguyên và kéo cậu ra xe. Anh nhớ cậu quá. Anh không thể kiềm nổi mà hôn cậu khi cả hai đang ở trong xe. Khi về đến ngôi biệt thự ở ngoại ô. Anh bế cậu chạy vào nhà và đặt cậu xuống sàn. Anh chỉ vội đóng cửa nhà lại thôi. Anh muốn cậu ngay bây giờ.

_Em thật hư hỏng khi bắt anh chờ đợi lâu đến thế đấy – Tuấn Khải mỉm cười khi cởi áo quần của Vương Nguyên ra và hôn vội lên môi cậu

Vương Nguyên không nói. Cậu làm việc này vì Linh Đan và vì gia đình. Cậu phải phục vụ người đàn ông trước mặt mình cũng là người đàn ông đầu tiên cậu ngủ lần thứ hai

Kéo Vương Nguyên vào một nụ hôn nồng cháy, Tuấn Khải tham lam sờ soạn làn da mát lạnh của Vương Nguyên. Đã hơn một tháng nay anh không được chạm vào da thịt cậu rồi. Anh thật sự say mê làn da mỏng manh như men sứ của cậu. Da cậu trắng hồng trông thật gợi cảm, đôi môi đỏ mọng sexy và cặp mặt hút hồn với nỗi buồn khôn tả.

_10 triệu nếu như em nhìn anh Vương Nguyên à ! – Tuấn Khải nói khi anh hôn gấp lên đôi mắt đang nhắm lại của cậu

Vương Nguyên vẫn im lặng và nhắm mắt. Đôi mắt anh giống với Thiên Tỉ và cậu cảm thấy tội lỗi khi hình ảnh của cậu phản chiếu trong mắt anh. Cảm giác như Thiên Tỉ đang nhìn cậu vậy, cậu sẽ không thể nào chịu nổi nếu nhìn vào mắt anh.

_Em thật ương bướng Vương Nguyên à !

Tuấn Khải hôn lên mũi và cắn lấy môi cậu. Vương Nguyên rên lên để kích thích Tuấn Khải và điều đó thật sự khiến anh điên lên. Cái của anh cứng lên và chạm vào cái của cậu.

Hôn đáp trả lại Tuấn Khải và vòng tay ôm lấy anh, cậu được anh lật người cho nằm trên và cậu biết nhiệm vụ của mình là gì. Cậu di chuyển nụ hôn xuống cổ anh. Cậu chỉ hôn và liếm anh thôi. Tuyệt đối không để lại những vết đỏ lên đó. Cậu hôn lấy đầu ngực anh trong khi anh đang nhắm mắt tận hưởng cảm giác đê mê mà Vương Nguyên đang mang lại. Tay anh bóp chặt mông cậu và xoa nắn nó liên tục. Đôi khi anh đánh mạnh lên nó khiến Vương Nguyên rên lên một tiếng lớn

Liếm xuống cơ bụng săn chắc của anh, Vương Nguyên đánh vòng lưỡi vào rốn của anh trước khi hôn thành viên to lớn đang chỉa thẳng vào cậu.

_Gru!....ahh....

Tuấn Khải rên lớn khi cái miệng xinh xắn của cậu bao bọc lấy thành viên của anh. Cậu cắn nhẹ lên đỉnh và nuốt trọn chiều dài anh bằng khoang miệng mình. Đôi khi cậu ho khi ngậm cái của anh vì nó dài và to hơn cái của cậu rất nhiều nhưng không vì thế mà cậu bỏ nó ra. Tay cậu chơi đùa với hai hòn bi của Tuấn Khải trong khi anh đang ngồi dậy mà hôn lên lưng cậu

_Em thật tuyệt Vương Nguyên à ! – Tuấn Khải bóp chặt lấy cái mông đỏ ửng của Vương Nguyên, anh đánh lên nó rất nhiều nhưng cũng xoa nắn nó liên tục. Anh tách mông cậu ra hai bên để lộ cái lỗ nhỏ màu hồng xinh xắn của cậu. Nó nhỏ xíu xiu. Tuấn Khải thật sự không hiểu nổi làm cách nào mà Vương Nguyên lại có thể nhỏ đến thế. Thông thường thi quan hệ hai ba lần thì nó sẽ giãn ra, còn cậu thì không. Nó vẫn như lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nhỏ và quyến rũ.

_Nhanh...nhanh lên Vương Nguyên à !

Làm theo lời của Tuấn Khải. Vương Nguyên di chuyển đầu mình nhanh hơn trong khi tay mình chơi đùa với hai hòn bi của anh cũng nhanh hơn. Tuấn Khải bị kích thích toàn bộ. Tất cả giác quan của anh đều muốn bùng nổ một cách không thể tự chủ nổi

_Nhanh lên! Nhanh lên Vương Nguyên à ! VƯƠNG NGUYÊN À !!!!!!!!!!

Tuấn Khải hét tên cậu khi toàn bộ tinh dịch của anh bắn vào trong khoang miệng Vương Nguyên. Cậu vội ngẩn đầu dậy và lấy áo của anh để nhổ bỏ tất cả tinh dịch ra khỏi khoang miệng mình nhưng Tuấn Khải đã nhanh hơn. Anh không muốn cậu nhổ nó ra. Anh muốn cậu nuốt lấy nó.

Lật người Vương Nguyên lại trước khi cậu kịp chạm tới cái áo. Anh hôn cậu ngấu nghiến và đẩy tinh dịch của mình vào sâu trong miệng Vương Nguyên để cậu nuốt chúng nếu không bị ngộp thở.

_Nuốt đi Vương Nguyên ! 10 triệu để em nuốt nó!

Vương Nguyên nhắm chặt mắt và đẩy anh ra bằng hết sức có thể. Cậu quyết không nuốt dù bị tắt thở. Cuối cùng Tuấn Khải cũng chịu thua mà lấy áo mình cho Vương Nguyên nhổ ra

_Em thật cứng đầu! Lần này anh nhất định phải hôn được cái của em!

_KHÔNG!

Vương Nguyên hét lên khi Tuấn Khải nắm chặt lấy cái của cậu và cúi đầu xuống hôn. Anh nắm rất chặt và cũng dùng sức cúi xuống để hôn cái của cậu mặc dù cậu dùng hai tay đẩy đầu anh ra và co hai chân lại. Không thể để anh hôn nó. Anh không yêu cậu và anh không được làm thế!

"RẦM!"

Thở hổn hểnh khi đẩy được Tuấn Khải ra. Anh té sang một bên bởi sức đẩy của cậu. Vương Nguyên không hề yếu nếu không nói cậu khá mạnh. Nhưng không vì thế mà anh không còn hứng với Vương Nguyên mà ngược lại. với cái chống cự mãnh liệt của cậu, anh càng muốn hôn nó hơn.

_Lần này anh nhất định phải có nó!

Nắm chặt lấy thành viên của Vương Nguyên lần nữa, Tuấn Khải nhanh chóng hôn nó nhưng lại bị cậu cản lần nữa. Anh bực tức lấy tay Vương Nguyên ra nhưng cậu vẫn cố gắng chống cự, chưa có ai lì lợm như cậu, anh thích điều đó nhưng cũng ghét điều đó.

_Em làm anh điên lên rồi Vương Nguyên à ! – Tuấn Khải nghiến răng với gương mặt đỏ rần vì bực và cũng vì vật lộn với cậu

_Không thích! – Vương Nguyên vẫn nhìn anh với gương mặt lạnh lùng nhưng hơi thở có phần gấp gáp hơn vì mệt. anh biết cậu đã mệt lắm rồi.

_Em không thể chống nổi anh đâu! Hãy để nó là của anh nếu em muốn cô bé trong ảnh vào được công ty!

_KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG! TẤT CẢ CÁC NGƯỜI ĐỀU LÀ LŨ KHỐN NẠN! TẠI SAO LẠI LUÔN NHẰM VÀO TÔI THẾ NÀY ? – Vương Nguyên hét lên một cách giận dữ khi Tuấn Khải cứ cố lôi Linh Đan ra mà uy hiếp cậu. Cậu muốn nó vào công ty nhưng cậu không muốn thất hứa với Thiên Tỉ. Cậu sắp điên rồi.

Bất ngờ với thái độ của Vương Nguyên. Cậu đang đưa tay che đi đôi mắt ướt đẫm của mình trong khi tay vẫn che chắn cho thành viên của mình. Anh gạt tay Vương Nguyên ra khỏi đôi mắt ướt đẫm và hôn lên nó. Anh tự dưng cũng thấy đau lòng quá. Cậu – một callboy giống như những kẻ khác nhưng anh lại thấy cậu cao quý hơn nhiều. Trong lòng anh có cái gì đó đau lòng khi nhìn thấy cậu như thế này

_Được rồi! Anh không ép em được chứ ? Đừng khóc!

_Đừng hôn nó! Không thích!

_Được! Anh không ép em.

Lật người Vương Nguyên lại, anh cắn lên vai và tấm lưng mịn màn của cậu. Anh hôn lên cặp mông tròn căng và cắn lên đó. Dấu răng của anh in lên mông cậu như sự chứng minh cậu là của anh, dù là callboy thì cũng là của anh

Tách mông của Vương Nguyên ra hai bên. Anh đưa thành viên của mình vào trong cậu. Thật sự khó khăn khi không chuẩn bị mà đã vào trong cậu rồi. Nó chật khiến cái của anh cũng đau.

Vương Nguyên hét lên đau đớn và cậu dường như không thể trụ nỗi nữa. Cậu ngã ụp xuống sàn khi đỉnh của anh vừa vào trong. Đau quá!

_Gru! Em chặt quá Vương Nguyên à !

_AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Tuấn Khải đẩy mạnh vào Vương Nguyên khiến cậu nhổm người và bò lên trên. Đau quá! Đau quá!

_Thật là tuyệt Vương Nguyên à !

Tuấn Khải đẩy nhanh và mạnh vào trong Vương Nguyên trong khi cậu cố bò lên để thoát khỏi anh. Anh vội giữ hông cậu lại và đẩy mạnh hơn. Lấm tấm dưới sàn vài giọt máu tươi của cậu. Cậu khóc và la lên đau đớn trong khi Tuấn Khải ngửa mặt ra sau để cảm nhận khoái cảm ở bên trong cậu. Đó là sự trừng phạt cho thói bướng bỉnh của cậu, Vương Nguyên ngã ụp xuống sàn lẫn nữa nhưng Tuấn Khải đã nâng mông cậu lên để dễ bề chiếm hữu. Cậu cố rên lên để kích thích anh và điều đó khiến Tuấn Khải lao vào cậu điên cuồng hơn. Tay anh tìm tới thành viên của cậu và di chuyển nó nhanh theo tốc độc của anh. Kích thích cậu giống như cậu đang kích thích anh vậy

_AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên dùng tay đẩy anh ra khi cậu đang đến giới hạn chịu đựng. thành viên của cuậ run lên trong tay anh nhưng anh vẫn tiếp tục di chuyển nó theo những nhịp đẩy của mình

_AAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên và Tuấn Khải hét lên khi cả hai đạt đến khoái cảm cực độ. Thành viên của anh run lên bên trong cậu trong khi cậu ra trên tay anh. Bấy giờ cậu mới được nằm xuống sàn với bên trên là cơ thể của anh. Anh đang liếm láp chiếc cổ xinh của cậu và cố đẩy tới để cho tinh dịch vào sâu bên trong hơn. Thỏa mãn tột độ! Chỉ có thể nói như thế khi anh gần cậu.

_ Linh Đan.... – Vương Nguyên thở hổn hểnh

_Cô ta đã được nhận vào BL. Nhưng anh có điều kiện, nếu không cô ta sẽ bị đuổi ngay khi được nhận vào

_Anh!

_Em đừng làm callboy nữa. Hãy vào công ty anh làm. Và chỉ ngủ với anh.

_Không! – Vương Nguyên nghiến răng – Tôi không có bằng cấp

_Em chỉ làm người pha nước và photo cho người ta thôi. Đừng lo về chuyện bằng cấp. Nếu muốn kiếm tiền thêm thì ngủ với anh. Em không được ngủ với thằng nào khác ngoài anh. Nếu em không hứa. thì cái tên Linh Đan sẽ bị loại ra khỏi danh sách thực tập viên ngay ngày hôm sau sau khi được nhận vào công ty

_Anh uy hiếp tôi ? – Vương Nguyên nói khi Tuấn Khải đang lật cậu lên bên trên mình

_Ừ! Anh đang uy hiếp em. Nếu em không muốn thì thôi.

_Anh là tên khốn nạn

Tuấn Khải không nói, anh nhếch mép và kéo cậu xuống cho một nụ hôn nồng cháy khác.

_Đêm còn dài mà, với em anh sẽ không tiếc sức mình đâu! – Tuấn Khải nó trong khi anh đẩy thành viên đã cương cứng lại của mình vào bên trong cậu – Hãy làm điều đó với anh nào!

Hiểu ý, Vương Nguyên bắt đầu di chuyển bên trên anh. Nhưng tốc độ của cậu không nhanh bằng anh nên anh đã ôm cậu lại và bắt đầu di chuyển. Cái đau rát lại xấm chiếm lấy cậu...

_Sáng mai anh sẽ trả em giá cũ. Nhưng chỉ 70 thôi. Ngày mai hãy đến công ty nhận việc nhé

Vương Nguyên không nói. Cậu nắm chặt tay và mím môi lại. Tuấn Khải mãi chơi đùa với mông cậu nên không để ý những giọt nước nóng hổi rơi trên sàn nhà lạnh lẽo

Thiên Tỉ à !

End chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro