Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Soạt!"

Tuấn Khải giật mình dậy khi bên cạnh mình không còn hơi ấm quen thuộc nữa. Cậu đã đi tự bao giờ. Anh luôn thắc mắc rằng tại sao bên cạnh cậu anh lại ngủ say đến như thế. Ở cậu có một mùi hương rất là dễ chịu và anh cảm thấy thật thoải mái khi được ngửi da thịt cậu mà ngủ như thế này. Đêm hôm qua, anh và cậu đã bên nhau đến bốn năm lần. từ phòng khách đến cả phòng ngủ luôn. Hôm qua anh đã sung sướng tột độ khi được vào bên trong cậu. Thật tuyệt!

Mỉm cười khi nhìn mảnh giấy con con để bên đèn ngủ. Anh chồm người lấy nó và nhìn dòng chữ nắn nót của cậu. Nhìn dòng chữ này, anh có thể biết cậu là một người khá đơn giả, không có ý gì sâu xa cả

"Tôi đã ngủ với anh lần thứ hai, đó là điều mà tôi chưa từng làm từ trước tới giờ. Mong anh cũng giữ lời hứa mà cho Linh Đan vào công ty. Anh không cần phải trả tiền cho tôi. tự tôi có thể kiếm tiền được. Anh hãy nhớ thỏa thuận của mình."

Đọc xong Tuấn Khải thấy mắc cười quá. Cậu có cần phải rạch ròi như thế không? Mà cũng phải, callboy cũng là một nghề kinh doanh mà, sòng phẳng cũng cần thiết lắm.

Vui vẻ lấy quần áo và nhà vệ sinh, anh cần có một vài phút thư giãn trong bồn tắm trước khi bắt đầu một ngày mới.

............

_ Linh Đan à! Em đi phỏng vấn à?

Vương Nguyên mỉm cười khi nhìn thấy Linh Đan xinh đẹp trong bộ vái màu hồng sang trọng được kết từ tơ tằm thượng hạng. Nó khinh khỉnh nhìn cậu nhưng cậu không quan tâm lắm

_Đó không phải là chuyện của anh – nó mang giày mà không thèm liếc nhìn cậu một cái – Chuyện đó sao rồi? Có chắc không?

_Ờ.... Anh đã cố hết sức. Còn phải tùy vào em nữa.

_Tôi nói cho anh biết. Hôm nay tôi mà rớt. Thì anh chết với tôi. Anh không yên với tôi đâu. Nhớ đấy

Nó hừ anh một cái rồi ra ngoài. Nó lấy chiếc xe đắt tiền của mình ra và nhấn ga đi mất. Vương Nguyên chỉ có thể nhìn với ánh mắt đượm buồn rồi và nhà với những công việc hằng ngày của mình

.............

Phòng phỏng vấn

Linh Đan hồi hộp ngồi xuống bàn. Giám đốc vẫn chưa tới nhưng ả vẫn không nén nổi tiếng thở dài của mình. Nó hồi hộp quá, những vòng trước nó đã dùng tiền của Vương Nguyên để bưng bít hối lộ. Mỗi người ít nhất cũng mười triệu. Có kẻ thì đòi 20. Chỉ mới bốn vòng mà nó đã tốn hơn 60 triệu.

Khỉ thật! Không biết thằng Vương Nguyên đó nó làm ăn ra sao rồi. Mình mà rớt thì nó chết với mình

Linh Đan nghiến răng và lẩm ầm vài câu chửi Vương Nguyên. Nó nhìn quay quất khắp nơi. Đã 20 phút sau khi nó lại đây chờ rồi.

Ngã người lên ghế, nó lôi ra từ bóp một tờ báo mà nó mới mua lúc sáng ra để giết thời gian. Anh – Vương Tuấn Khải lúc nào cũng được đưa lên trang nhất của tờ báo kinh tế. Anh còn nổi hơn cả diễn viên nữa. Anh đẹp trai, tài giỏi và đứng đắn. Anh luôn là hình mẫu của một người chồng tương lai lai cho các cô gái, trong đó có cả nó nữa. Nó thích anh khi lần đầu tiên cầm tờ báo kinh tế, điều đâu tiên không phải là vì anh giàu có mà là vì anh là một người có gương mặt tựa như điêu khắc. Anh đẹp và nó tự hào biết bao khi có anh bên cạnh với tư cách là bạn trai hoặc là chồng. Nếu là anh thì nó sẽ không phải lo lắng về việc kinh tế trong nhà nữa. Nó sẽ là bà chủ nhỏ, nó sẽ là kẻ được nhiều người ngưỡng mộ.

Cười vu vơ, nó hôn lên tấm ảnh của anh trên báo và đọc tiếp. Nó không biết rằng từ khi bước vào, nó đã được theo dõi bởi một camera cao cấp được gắn sát trên trần nhà. Nó được phếch màu trùng với màu trần nhà nên khó có thể nhận thấy nó được. Anh đang ngồi bắt chéo chân nhìn nó.

_Được rồi. Đi thôi!

Anh nói với mình rồi bước đi. Anh đã đến sớm hơn Linh Đan nhưng lại không vào phỏng vấn ngay. Anh muốn quan sát kẻ mà anh sắp nhận tới đây là người như thế nào và với con mắt của một con cáo trong nền kinh tế, anh biết anh nên đưa nó làm gì. Thực chất, trong nơi này không hề có chổ cho nó. Nếu nó không quen biết Vương Nguyên thì chắc chắn sẽ không thể ngồi ở đây đâu.

Cầm xấp hồ sơ của Linh Đan trên tay. Anh đã sai người đi điều tra thân thế của nó và thật sự tò mò khi biết rằng nó và Vương Nguyên ở chung một nhà trong khi cậu và nó không hề có quan hệ máu mủ ruột rà nào, điều này khiến anh thật sự tò mò về thân thế của Hoa Hồng Đen hơn là của nó. Một đóa hoa rất đẹp, và nguy hiểm

"Cạch"

Linh Đan giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa. Anh mỉm cười khi nhìn thấy nó

_Em là Linh Đan?

_Dạ! Chào anh!

Tuấn Khải lịch sự bắt tay với Linh Đan. Anh hơi ngạc nhiên khi Vương Nguyên lại ở chung với người như thế này. Đối với anh, cô gái này chưa thể qua đêm với anh được. Vì nó còn thua những con cave ở vũ trường. Nhưng khoan! Đây là công ty và anh cần phải làm việc một cách nghiêm túc.

_Anh đã nghe Vương Nguyên nói nhiều về em.- Tuấn Khải mỉm cười và nói thẳng vào vấn đề – Vương Nguyên là bạn anh và cậu ấy đã nói rằng cậu ấy tin vào cách làm việc của em.

_Dạ! Cám ơn anh! – nó cười nhẹ

_Được rồi! Em có thể đi làm vào chiều hôm nay.- anh lại mỉm cười nhìn nó

_Cám ơn anh! Em sẽ cố gắng hết sức ạ!

_Ừ! Nhưng anh vẫn phải hỏi em một câu hỏi cho đúng với trình tự

_Dạ?

_Em có thể cho em số của Vương Nguyên được không? – anh mỉm cười

..............

Bệnh viện ung bướu, phòng 1737

_Mẹ! Hôm nay con thấy mẹ khá hơn nhiều rồi đó! Lần tia trước khiến mẹ mệt nhiều quá! – Vương Nguyên mỉm cười và bóp tay cho bà

_Ừ! Mẹ khỏe mà. Coi vậy chứ khỏe lắm lắm đó.

_Mẹ à! Con đưa mẹ đi tắm nắng nhé. Ở trong này tù túng quá

_Ừ!

Vương Nguyên vội vã lấy xe lăn và dìu bà ngồi lên. Cậu chầm chậm đẩy bà ra ngoài để cho bà hít thở khí trời. Bà rất vui mỗi khi cậu đưa bà ra ngoài như thế này

_ Vương Nguyên à! Dạo này chổ làm vẫn ổn định chứ con?

_Dạ ổn mẹ. Ông chủ tốt với con lắm.- Vương Nguyên mỉm cười – Ông ấy khen coi giỏi và tăng lương cho con nữa cơ

_Bán hoa bộ rảnh lắm sao? Con ở bên mẹ suốt thì sao mà bán được

_Không sao mẹ. Con làm theo ca mà. – Vương Nguyên mỉm cười – Mẹ khát nước không, để con lấy chút nước cho mẹ nha

_Ừ!

Vương Nguyên vội vã chạy vào phòng lấy nước và vài cái khăn ướt cho bà lau mặt

_Mẹ à! Con...

_Anh Vương Nguyên!

_ Vương Nguyên à! Con Linh Đan nó đỗ rồi đó con. Nó được nhận rồi.- bà Dịch mừng rỡ nói với Vương Nguyên – Đúng là nhờ phúc đức ông bà mà. Mẹ mừng quá!

_Dạ! Cũng là nhờ mẹ và anh Vương Nguyên. Nhất là anh Vương Nguyên đã cực khổ nuôi con đi học. Bây giờ đã đến lúc con báo hiếu cho mẹ và trả ơn anh Vương Nguyên rồi.- Linh Đan vui mừng nói khi nó được bà ôm vào lòng

_Em phải làm việc cho tốt nha – Vương Nguyên mỉm cười nhìn Linh Đan. Trong lúc này nó mới dễ thương làm sao, nhưng nó chỉ như thế khi có người thứ ba bên cạnh thôi và cậu ao ước rằng nó cũng sẽ đối xử với cậu dễ thương như vậy những lúc chỉ có hai anh em ở nhà. Nhưng điều đó thật sự là quá viễn vông với cậu

_Anh Vương Nguyên ngồi chơi với mẹ đi. Để em vô lấy dao gọt trái cây cho hai người ăn ha!

_Để anh làm được rồi. Em lâu lâu vào thăm mẹ mà, hai mẹ con nói chuyện đi. Anh đi lấy dao! – Vương Nguyên cười tươi và chạy đi lấy dao để gọt trái cây

Nói ra mới biết chiều nay là Linh Đan được đi làm rồi. Cậu cũng yên tâm rằng người đàn ông đó biết giữ lời hứa. Anh đã cho Linh Đan đi làm và điều đó khiến cho cậu thật sự vui mừng thay cho Linh Đan. Cuối cùng con bé cũng có một chỗ làm ổn định rồi.

Thiên Thiên à! Linh Đan tìm được việc làm lương cao rồi. Em không cần phải lo lắng cho con bé nữa. nếu mẹ có bề gì, em sẽ theo để hầu hạ mẹ và anh.

Nói chuyện với bà Dịch một lúc, Linh Đan cũng xin phép về vì chiều phải đi làm ngày đầu tiên. Nó kéo tay Vương Nguyên và ôm lấy cậu cứ như thể nó thương mến cậu lắm, điều đó khiến bà Dịch rất vui mừng. Bà luôn hãnh diện khi có hai đứa con học hành đàng hoàng và đối xử tốt với nhau đặt biệt là không ai có ác cảm với Vương Nguyên cả. Nhìn thấy hai anh em như vậy, bà cũng yên lòng. Nhưng bà đã không nhìn thấy cái bấu tay cay nghiệt của con gái bà lên làn da mỏng manh nơi tay của Vương Nguyên. Bà mãi mãi không bao giờ biết

_Giám đốc có xin số điện thoại của anh đấy

_........

_Tôi nói cho anh biết, anh hai của tôi là quá đủ với anh rồi. Nhớ lấy điều đó!

Linh Đan gằn từng tiếng với Vương Nguyên rồi cũng bỏ lên xe. Cậu chỉ thở dài và đi vào trong. Biết nói gì đây?

Cậu vừa bước vào thì chuông điện thoại của cậu đã reo lên. Là một số lạ gọi cậu. chậm rãi. Cậu đưa lên nghe

_Alô!

"Là anh, Tuấn Khải đây! Sao hôm nay em không đến công ty?"

_Không thích! – Vương Nguyên nói nhanh – Đừng phiền tôi

Cậu vội cúp máy và khóa luôn chế độ nhận cuộc gọi của anh khiến anh thật sự bực tức. Đặt điện thoại xuống bàn, anh nhìn ra cửa một lúc rồi lại cầm điện thoại lên

"Ok! Anh không ép em. Nếu em muốn chiều nay Linh Đan nhận giấy đuổi việc. Chào!"

Mỉm cười với dòng tin nhắn của mình, Tuấn Khải chắc rằng chiều nay cậu sẽ vào. Anh đã nắm được thóp của cậu và anh sẽ sử dụng tốt cái thóp này

.........

Bỏ điện thoại vào túi quầ, Vương Nguyên mỉm cười đến bên cạnh bà Dịch và cùng bà dạo một vòng quanh sân của bệnh viện lần nữa. Bà Dịch hôm nay đặt biệt vui hơn mọi ngày nên cậu cũng cảm thấy được an ủi.

_Mẹ à! Ông chủ gọi con. Con đi chút nha mẹ – Vương Nguyên nói sau khi đã dìu bà lên giường

_Được rồi! Nhớ làm việc chăm chỉ con nhé

_Dạ! Con đi nha mẹ!

Vương Nguyên ra ngoài và đi đến công ty của Tuấn Khải. Cậu thật sự không muốn đi chút nào vì có thể cậu sẽ phải chạm mặt Linh Đan nhưng nếu không đi thì không được. Cậu bước một cách nặng nề đến BL – một nơi bao kẻ mơ ước được vào làm nhưng với cậu thì không. Cậu muốn bên cạnh bà Dịch, chỉ như thế thôi

Lang thang một cách vô định, cậu đến BL rồi lại lướt ngang qua nó. Cậu không muốn vào. Đôi chân cứ bước tiếp, bước từng bước về phía trước một cách không tự chủ. Cứ thế khi các nhân viên đã tan sở rồi mà cậu vẫn chưa có ý định gặp Tuấn Khải

Tit tit tit

Mỉm cười khi nhìn thấy số của Vương Nguyên đang gọi mình, anh lấy điện thoại áp vào tai và nói với một giọng điệu bực bội.

_Cậu coi lời nói của tôi không ra gì phải không? Bây giờ là mấy giờ mà cậu mới tới hả? Chuẩn bị nhận giấy đuổi việc của Dịch Linh Đan đi

Tuấn Khải nói và mỉm cười với chính mình khi nhìn thấy cậu đang đứng trước cửa công ty. Chắc chắn cậu sẽ rối rít xin lỗi anh và xin anh đừng làm như vậy. Cậu sẽ vội vã chạy vào trong, nắm lấy tay anh và dùng những giọt nước mắt như pha lê của mình để năn nỉ anh

Nhưng trái với suy nghĩ của Tuấn Khải, Vương Nguyên là người chủ động cúp máy. Cậu lẳng lặng đi đến một góc gần bên công ty và ngồi ở đó vùi mặt vào lòng bàn tay. Tự dưng anh thấy cậu nhỏ bé và mỏng manh quá. Anh muốn ôm cậu và vuốt ve tấm lưng của cậu. Vương Nguyên – một người có nhiều điều ẩn chứa bên trong, một kẻ anh muốn tìm hiểu ngay lầm gặp mặt đầu tiên và kẻ anh muốn ngủ mỗi đêm. Anh nhất định phải kéo cậu vô công ty làm cho bằng được. Như thế anh mới đảm bảo Vương Nguyên là người của anh. Những cái mà Vương Tuấn Khải muốn thì không ai có thể chiếm được ngoài anh ra

_Nếu sáng mai cậu đi làm thì tôi có thể suy nghĩ lại. Hôm nay tôi sẽ cảnh cáo Dịch Linh Đan để cậu biết rằng tôi không nói đùa

Tuấn Khải lấy điện thoại xuống và nhìn Vương Nguyên một lần nữa, cậu vẫn vậy, vẫn ngồi xổm và nhìn về một hướng bất định nào đó. Hành động duy nhất của cậu là để điện thoại vào túi mà thôi. Một kẻ bí ẩn

Tôi không tin là em không thuộc về tôi Vương Nguyên Nhi! Em là người của tôi. Đến khi nào tôi không cần em nữa thì em mới có thể ra đi thôi Vương Nguyên à!

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro