Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cạch"

_Em về rồi à! - Vương Nguyên vội nói khi Linh Đan về tới nhà. Nó quẳng túi xách lên bàn và ngồi phịch xuống sofa

_Cho tôi ly nước lọc

_Ừ! Chờ anh chút!

Linh Đan bóp trán mình và nhíu mày khi nhớ lại buổi chiều hôm nay. Đám nhân viên đó...khốn kiếp thật. Chúng dám sai vặt nó à? Đành rằng nó là nhân viên mới nhưng có rất nhiều người là nhân viên mới mà, sao họ không bị như thế mà chỉ có nó mà thôi? Lại còn sai đi photo xấp hồ sơ gì đó cho cuộc họp, nó nhớ rõ ràng là chỉ photo những bản mà trưởng phòng đưa thôi, vậy mà lại lòi thêm ra cái bản hợp đồng gì đó mà nó chẳng thể nào nghĩ ra nổi và kết quả là nó bị ông trưởng phòng xấu xí đó mắng cho một trận và hâm đuổi việc nếu ngày mai còn tái phạm lần nữa. Nó ghét tên trưởng phòng đó và nó thề rằng nó sẽ hạ ông ta ngay khi có thể.

"Cộp"

_Hôm nay đi làm thế nào? Mọi người có đối tốt với em không?

_Im đi và đừng hỏi gì cả. Ngày mai mà tôi bị đuổi việc thì anh liệu hồn. Đi nói với bạn anh đi! - nó liếc xéo cậu và cầm lấy ly nước

_Em bị la à? - cậu lo lắng hỏi

_Đó không phải là chuyện của anh! Im và đi nấu cơm đi. Nửa tiếng nữa tôi xuống ăn cơm.

_Ừ! Em đi tắm đi. Đi làm hôm nay cũng mệt lắm rồi

Linh Đan lườm Vương Nguyên một lần nữa trước khi bước lên phòng. Cậu vội vàng dẹp ly nước và trở về với công việc thường ngày của mình. Trong đầu cậu cứ mãi suy nghĩ về lời nói của Tuấn Khải. Có thật là anh sẽ đuổi việc Linh Đan không nhưng tại sao anh lại muốn cậu đi làm ở chổ đó dù rằng cậu không có bằng cấp? Mọi thứ dường như rối lên và Vương Nguyên không muốn nghĩ nữa. Cậu chẳng muốn nghĩ tiếp chúc nào. Ngay lúc này đây, cậu chỉ muốn ngã lưng lên giường và ôm tấm ảnh của Thiên Tỉ mà ngủ.

"Cộp"

Đặt cơm canh lên bàn và đậy chúng lại. Linh Đan sẽ ăn bất cứ khi nào nó muốn. Nhiệm vụ của cậu đã xong và cậu cần phải nằm nghỉ. Hôm nay cơn đau kỳ lạ lại đến với cậu

.............

Ngã người lên chiếc giường không mấy êm ái, Vương Nguyên cảm giác được cột sống mình đang đau nhức dữ dội. Cậu vốn không làm gì nhiều nhưng lại hay đau lắm. Đôi khi có những cơn đau kỳ lạ mà cậu không biết là đau ở chổ nào. Chỉ đơn giản là cậu cảm thấy đau mà thôi, đôi khi lại chảy máu cam, cầm mãi cũng không hết. Đôi khi lại ngất. đúng! Cậu rất hay ngất, có khi đi nắng nhiều quá cũng ngất. May mắn thay khi cậu ngất luôn có Thiên Tỉ, nhưng bây giờ thì không được như thế nữa rồi. Cậu phải tự chăm sóc lấy mình. Người duy nhất cậu muốn dựa dẫm đã không thể bên cạnh cậu nữa rồi.

Thiên Thiên à! Em làm sao đây? Em có nên đi làm không?

Cầm tấm ảnh của Thiên Tỉ và hôn lên nó trước khi áp vào tim mình, Vương Nguyên thở dài và khép mi lại.

Soul Bar

Lắc ly rượu để những viên đá và vào nhau, Tuấn Khải nhếch mép nhìn dòng nước màu đỏ quyến rũ đang đung đưa trước mặt. cảm giác thích thú bởi cái cay nồng mà nó mang lại, tuyệt thật

_Mày dạo này lạ lắm nha, tao nghi mày rồi! - Cảnh Phong mỉm cười bí ẩn - Mày là mày mê Hoa hồng đen phải không?

_Mê? Chỉ là có hứng thú thôi mày à.- anh nhếch mép nhìn thằng bạn thân - Chỉ vì cậu ta mang lại cho tao cảm giác thỏa mãn thật sự. Tao chỉ muốn cậu ta là của tao cho tới khi nào tao chán thôi

_Mày cũng đặt biệt rồi, bắt cậu ta ngủ lần thứ hai với mày. Mày là kẻ đầu tiên đó. Mày mà không sớm dứt ra, có ngày tán gia bại sản.

_Vậy sao? Để tao thử xem cậu ta có đủ sức như thế không? Callboy rốt cục cũng chỉ là callboy mà thôi. Ừ thì cậu ta đặt biệt hơn những kẻ mà tao đã ngủ trước đây nhưng suy cho cùng thì ai cũng có một thời.

_Mày ác thật Tuấn Khải à! Liệu có mấy người biết được gương mặt bây giờ của mày ngoài tao ra?

_Không biết! Mà biết thì cũng không sao. Xã hội này....vốn tự do mà. Tao đã là một giám đốc gương mẫu trong công ty và bây giờ mày phải cho tao sống thật với tao chứ.

_Chào anh! Em có thể ngồi đây với anh không? - cô gái với thân hình sexy mỉm cười với Tuấn Khải

_Chào em! Em có thể tự nhiên!

Mặc cho thằng bạn thân đang cười nói với cô gái xinh đẹp, Cảnh Phong đặt ly rượu xuống và ra sàn nhảy. Lâu lắm rồi hắn mới có cái cảm giác muốn nhảy như thế này. Y Lợi hôm nay phải đi công tác xa nên hắn mới có cơ hội hiếm có. Thật sự phải vui chơi cho đã trước khi cậu về cái đã. Thường thì cơ hội không đến hai lần mà

_CảNH PHONG À! TAO VỀ TRƯỚC NHÉ!

Khoác tay ra hiệu cho Tuấn Khải cứ thoải mái, Cảnh Phong mỉm cười và nói chuyện tiếp với cô bạn mới quen. Chà chà, lâu lắm rồi.....

Hôn nhau ngay khi cả hai vừa lên xe. Tuấn Khải mỉm cười và cầm chắc tay láy. Cô gái này quá nóng bỏng và hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của anh. Đúng là những bar sang trọng luôn có những cô gái tuyệt vời. Đêm nay chắc sẽ là một đêm khó quên của anh

"KÉT!"

_Gì vậy anh?

Cô gái nũng nịu ôm chầm lấy tay Tuấn Khải khi anh thắng xe một cách đột ngột. Kéo cô gái sang một bên để có thể nhìn rõ hơn con người đang đi ra khỏi Old Bar cùng với một người đàn ông khác, lại là cậu. Cậu không nghe lời anh?

_Em à! Anh hôm nay mệt rồi. Mai chúng ta vui vẻ với nhau nhé!

_Ứ! Em không chịu đâu. Anh kỳ quá!

_Ngoan mà! Mai anh thưởng em!

_Là anh nói đó nha

_Ừ! Bye bye!

Tuấn Khải mỉm cười vào chào người con gái mới quen của mình. Hôm nay anh định sẽ có một đêm thật vui vẻ với cô nhưng lại thấy cậu nơi cái quán tồi tàn này. Cậu thật lỳ lợm.

Mở cửa xe một cách vội vã, Tuấn Khải đi nhanh lại chổ của Vương Nguyên. Anh cảm thấy giận kinh khủng. Người của anh đang tay trong tay với một kẻ khác và anh không chấp nhận điều đó. Cậu là của anh cho đến khi anh không cần tới nữa và trước khi điều đó xảy ra, cậu không được đi với ai ngoài anh

_Hơ!

Vương Nguyên giật mình bởi cái giật tay thật mạnh, người cậu gần như ngã ra sau nếu không có cánh tay của người đàn ông giữ lấy

_Em không nghe lời tôi? - Tuấn Khải nghiến răng nhìn cậu

_Này anh! Chúng tôi đang có chuyện. Cậu này tôi đã bao rồi! - người đàn ông lấy tay Vương Nguyên ra khỏi Tuấn Khải nhưng anh đã hất tay gã ra

_Ông trả cho cậu ta bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi.

_Đó không liên quan tới anh! - Vương Nguyên giật tay mình ra khỏi tay Tuấn Khải một cách giận dữ - Chúng ta đi thôi, tôi không quen biết người này

_Chỉ cần ông dẫn cậu ta đi thêm một bước nữa thôi, tôi thề rằng sáng mai công ty ông sẽ nằm trang nhất của báo đấy.- Tuấn Khải nói giọng đe dọa - Tôi biết ông là ai và tôi sẽ làm điều tôi nói. Tôi thề đấy!

Giật mình bởi câu nói của Tuấn Khải, người đàn ông siết chặt tay Vương Nguyên hơn nhưng gã cũng bỏ ra ngay sau đó. Gã đã nhận ra anh rồi, kẻ có quyền chi phối những công ty lớn nhỏ ở Trung Quốcchỉ có một và kẻ đó đang đứng trước mặt gã

_A! Thì ra là anh Tuấn Khải à! Nếu anh nói thích thì tôi sẽ nhường cậu ta lại cho anh mà. Đừng nóng!

_Đi đi trước khi tôi nổi giận!

_Ok ok ok! - gã đưa hai tay lên cầu hòa - Tạm biệt Hoa Hồng Đen!

_Khoan! Tôi... A! ANH LÔI TÔI ĐI ĐÂU? BỎ RA!

Đẩy Vương Nguyên vào xe một cách thô bạo khiến cậu choáng váng, Tuấn Khải lên ga và chạy nhanh

"RẦM!"

Đẩy Vương Nguyên té xuống sàn, Tuấn Khải lột bỏ áo pull của mình và đổ ập vào người cậu. Anh ngấu nghiến đôi môi hồng đang mím lại và ghì chặt đôi tay đang vùng vẫy của cậu. Máu trong người anh đang nóng lên khi nhớ lại cảnh người đàn ông đó nắm tay cậu đi ra xe. Nếu không nay anh không đi đúng lúc đó thì người phủ lấy cậu bây giờ là kẻ đó. Điều đó là một sự sỉ nhục với Vương Tuấn Khải, anh không cho phép điều đó

"RẦM!"

Tuấn Khải bất ngờ khi bị Vương Nguyên đẩy qua một bên, cậu lau miệng mình và vội ngồi dậy để lao về phía cửa nhưng không kịp, chân cậu đã bị tóm ngay sau đó và một lần nữa môi cậu bị anh ngấu nghiến. Tay anh thô bạo luồn vào áo cậu, véo mạnh đầu nhũ hồng tươi khiến cậu hét lên vì đau

"BỐP!"

_Đồ khốn!

Vương Nguyên nghiến răng khi tát mạnh và má Tuấn Khải. Cậu thật sự giận dữ khi anh cứ năm lần bảy lượt phá hỏng việc của cậu. Nếu không đi khách thì tiền đâu lo cho bà Dịch? Bà sắp phải đi tia não rồi, những 36 lượt và mỗi lượt là một triệu . Cậu cần tiền!

_Khi tôi chưa cho phép thì em không được đi với thằng nào ngoài tôi cả. Hãy nhớ rõ điều đó!

"RẦM!"

Vương Nguyên không nói, cậu đẩy Tuấn Khải qua một bên và tiếp tục chạy về phía cửa. Anh nhanh chóng khóa cửa lại và đung đưa chìa khóa trước mặt Vương Nguyên

_Tôi đã nói em là người của tôi đến khi nào tôi không cần em nữa. Hãy nhớ điều đó. Nếu em cần tiền, em có thể ngủ với tôi và tôi sẽ trả cho em cái giá em cần

_Toàn bộ tài sản của anh - Vương Nguyên nghiến răng

_Em biết rằng em không được tới cái giá đó. Vẫn giá cũ

_Bây giờ anh có dâng cho tôi tất cả tiền của anh thì cũng đừng hòng. Anh đã phát vỡ quy tắt của tôi một lần và sẽ không có lần thứ hai. Tôi cũng nhắc cho anh nhớ điều đó

_Em không sợ Linh Đan của em bị đuổi sao? Con bé đã bị cảnh cáo lúc chiều đấy. Cô ta có nói cho em nghe không?

_Anh!

_Anh đã nói rồi. không có việc gì anh không làm được! - anh nhếch mép nhìn Vương Nguyên - Và anh là một kẻ nghiện sex Vương Nguyên à! Anh không thể thiếu nó dù chỉ là một bữa. Em hiểu điều đó không?

_Đồ khốn!

_Anh chưa bao giờ nói anh không phải cả. Em nên nghe lời anh, nếu em còn đi khách ngoài anh thì hãy coi chừng Linh Đan của em và cả em nữa.

Tuấn Khải mỉm cười và tiến lại gần Vương Nguyên. Anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cậu và lần tay vào quần cậu để xoa nắn cặp mông gợi cảm. Ngón tay anh ve vuốt đường rãnh và xoa lên cái lỗ dễ thương của cậu

_Nếu anh còn chạm vào tôi, thì sáng mai nhà anh sẽ lên trang nhất của báo - Vương Nguyên nhìn Tuấn Khải với đôi mắt sắt lạnh

_Hửm?

_Bỏ tay anh ra khỏi người tôi! Nếu không anh sẽ thấy xác tôi trong vài phút nữa

Tuấn Khải ngạc nhiên và nhìn Vương Nguyên. Mắt anh mở to khi nhìn thấy máu đang tuôn ra từ cánh tay của cậu.

_Khỉ thật! Dao cắt trái cây?

Vương Nguyên vẫn đứng im một chỗ và nắm chặt con dao trái cây mà cậu vừa lấy được khi đang chống đối với Tuấn Khải. Cậu nắm chặt lưỡi dao khiến máu tuôn ra ngày càng nhiều. Mắt cậu đỏ lên vì giận dữ. Cái gì cũng có giới hạn của nó, đừng ép cậu. Cậu không thể chịu đựng bất cứ cái gì nữa. Cậu đau lắm rồi. Cậu kiệt sức rồi!

_Ok ok ok! Em thắng!

Tuấn Khải ra xa và đưa hai tay mình lên đầu hàng khi nhìn thấy máu liên tục nhỏ ra từ tay Vương Nguyên. Em lỳ hơn anh tưởng đấy cưng à!

_Tôi đã nói rồi. Đừng ép tôi! Đừng động vào tôi lần nữa.

_Ok ok ok! Bỏ dao xuống đi!

_Tôi muốn về! Mở cửa!

_Ok!

Tuấn Khải tiến lại mở cửa cho Vương Nguyên. Cậu mím môi nhìn anh rồi đi một mạch ra ngoài. Con dao đã rơi xuống đất tự bao giờ.

_ VƯƠNG NGUYÊN!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro