Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra một cách mệt mỏi, Vương Nguyên đưa tay lên trán của mình theo thói quen mỗi khi tỉnh lại. Đầu cậu đang ong lên và cậu biết mình đã bị ngất. Tình trạng này càng lúc càng liên tục và cậu không biết sẽ cầm cự bao lâu nữa. Chắc là cậu suy nghĩ nhiều quá đây mà

_Tỉnh rồi à?

Quay sang người đang nói, Vương Nguyên nhíu mày hiểu được mọi chuyện. Cậu đã ngất ở nhà Tuấn Khải và anh đã chăm sóc cậu đêm qua

_Cám ơn! Bây giờ mấy giờ rồi?

_9 giờ sáng.

9 giờ sáng? Mẹ!

Vương Nguyên vội vã lao xuống giường khi nghe Tuấn Khải nói, cậu té ngay sau đó vì đầu vẫn còn nhức lắm nhưng cậu không thể chậm trễ được. Nếu cậu không vào thì bà sẽ rất lo lắng, rồi còn Linh Đan nữa. Ai nấu bữa sáng cho nó ăn đi làm đây?

_Ya! Em không khỏe thì cứ nằm ở đây. Tôi không đuổi em đâu – Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên đứng lên

_Tôi khỏe rồi. Cám ơn anh đã cho tôi ngủ nhờ đêm qua. Tạm biệt

_Nhưng tướng em như vầy, đi còn không nổi nữa, làm sao....

_Tôi ổn. Cám ơn. Và bây giờ làm ơn tránh ra dùm tôi

Vương Nguyên đấy Tuấn Khải qua một bên và đi nhanh ra cửa. Cậu xoa nhẹ hai bên thái dương trước khỉ mở cửa

_Chiều nay tôi muốn thấy em ở công ty tôi ok?

_......

Vương Nguyên không nói, cậu vội chạy ra ngoài và bắt chiếc taxi gần đó

_Bệnh viện! Làm ơn...

....................

Em thật bướng bỉnh Vương Nguyên à! Nhưng đêm qua......em ngon lắm

Tuấn Khải mỉm cười nhìn theo chiếc taxi đang đưa Vương Nguyên đi xa. Anh mỉm cười hồi tưởng lại một đêm ngọt ngào mà cậu đã mang lại đêm qua. Rốt cục, quy luật của cậu đã bị anh phá hủy. Tất cả

————————————-Flash Back———————————-

_ VƯƠNG NGUYÊN!

Tuấn Khải vội vã chạy lại chỗ Vương Nguyên khi cậu ngã người trước cửa thềm nhà. Tay anh vội vã đỡ lấy đầu cậu trước khi nó đập mạnh vào bậc tam cấp. Vương Nguyên đã ngất và máu đang tuông ra từ tay. Có lẽ là cậu quá mệt mỏi

"Phịch"

Đặt cậu xuống giường một cách ngay ngắn và kéo chăn lên cao. Tuấn Khải hôn lên đôi môi đỏ quyến rũ của cậu trước khi đi tắm. Cậu thật ngọt ngào biết bao nhưng lại quá ương bướng và anh ghét ai không nghe lời anh.

"Rào!"

Dòng nước mát lạnh khiến Tuấn Khải cảm thấy sảng khoái. Hôm nay tuy không ngủ với cậu hoặc cô gái lúc nãy nhưng anh cũng khá là vui khi cậu đang ở trong nhà anh. Chợt anh nhớ lại lời nói của Cảnh Phong. Yêu? Không phải chứ? Đường đường là một ông chủ lớn mà lại yêu một callboy à? Như thế thì bạn trên thương trường của anh còn coi anh ra gì nữa. Anh không yêu, anh chỉ muốn thỏa mãn thôi và vì cậu khiến anh thỏa mãn nên anh mới muốn cậu là của anh. Đơn giản chỉ có thế.

Bước ra khỏi nhà tắm với cái khăn quấn ngang eo. Tuấn Khải liếc nhìn tạo vật xinh đẹp đang ngủ trên giường mình. Trông cậu khá xanh nhưng vẫn rất xinh đẹp. Anh tự hỏi có ai nói rằng thiên thần không tồn tại? Anh đang sỡ hữu một thiên thần đây. Chỉ là.... Thiên thần này....có đôi cánh đen

Cúi xuống hôn cậu một lần nữa, môi cậu mềm và ngọt lịm. Anh mút lấy môi dưới rồi lại môi trên. Mỗi tiếng mút môi vang khắp phòng và Tuấn Khải dường như chìm vào khoái lạc. Anh không ngờ chỉ cần hôn thôi anh cũng có cảm giác thỏa mãn đến thế. Nếu như vào trong cậu thì anh sẽ thế nào nhỉ?

Tuấn Khải ôm gọn gương mặt của Vương Nguyên và hôn khắp nơi. Tay anh đã kéo chăn ra khỏi người cậu tự lúc nào và vài cái cút áo của cậu cũng bị tháo bung ra. Anh đã cố gắng kiềm chế nhưng hình như nổ lực đó không được khi có một người xinh đẹp đang nằm trên giường. Anh sẽ thấy có lỗi với lương tâm lắm nếu không hôn hay làm cái gì đó với Vương Nguyên mặc dù cậu đang ngất. Anh nghiện sex và anh cần nó mỗi đêm

_Ưm...Vương Nguyên à!

Tuấn Khải rên lên khi anh mút lấy đầu nhũ hồng tươi của Vương Nguyên. Cái khăn quấn trên người anh cũng đã tuột đi tự lúc nào. Thành viên của anh đang cương lên một cách mạnh mẽ khi anh cọ nó vào thành viên của cậu

_ Vương Nguyên à.....

Tuấn Khải nằm hẳn lên người của Vương Nguyên và ngấu nghiến đôi môi cậu một lần nữa. Anh cởi bỏ tất cả những thức vướng víu trên người cậu để hai thân thể có thể áp sát với nhau. Da thịt cậu mịn màng và mát lạnh khiến anh càng thêm si mê. Anh muốn cậu quá

Cắn nhẹ lên ngực của Vương Nguyên và liếm một đười dài xuống rốn, Tuấn Khải vùi mặt vào vòng eo thon thả của cậu và hôn lên nó. Mỗi nơi môi anh đi qua đềy xuất hiện một vết đỏ sở hữu. Thật là tuyệt.

Ngồi thẳng dậy khi nhìn thấy thành viên của Vương Nguyên. Nó chưa cứng hẳn như anh những nó cũng hơi co giật. Tuy cậu đã ngất nhưng cơ thể cậu cũng có phản ứng chứ và cái đó đã nói lên tất cả.

_Em bảo em không thích tôi hôn nó à? Đó là luật à? Vậy thì tôi sẽ phá bỏ cái luật đó của em

Tuấn Khải nắm chặt thành viên của Vương Nguyên trong tay và ve vuốt nó. Anh cảm thấy máu trong người đang dâng lên khi anh chuẩn bị hôn nó. Lần đầu tiên anh có cảm giác khao khát được hôn lên thành viên người khác. Những cuộc tình một đêm trước đây của anh dù là nam hay nữ thì anh cũng chưa bao giờ có cảm giác muốn hôn thậm chí là chạm vào, anh chỉ thích thú với cái lỗ của họ thôi. Vậy mà với cậu, với cái tính ương bướng không cho anh hôn và với tạo vật quá sức dễ thương, nó khiến anh có cảm giác muốn hôn, muốn "ăn", muốn ngấu nghiến "nó". Anh muốn "nó" là của anh.

Hôn phớt lên thành viên của Vương Nguyên, Tuấn Khải cảm thấy cơ thể của cậu đang co giật. Cũng đúng thôi. Anh đang phá vỡ cái quy luật cuối cùng của cậu.

Cho nó vào vòm miệng ấm nóng của mình và bắt đầu di chuyển. Tuấn Khải say mê mút thành viên của Vương Nguyên như mút một cây kem ngọt lịm. Cậu quá nguy hiểm nhưng cũng quá hấp dẫn. Mấy ai có thể không ham muốn cậu cơ chứ.

_ Vương Nguyên à!

Tuấn Khải rên lên trong cổ họng khi anh ngậm thành viên của cậu. Cảm giác cứ muốn nó mãi trong vòm miệng mình, càng mút càng say mê. Anh di chuyển đầu lên xuống trong khi tay không ngừng xoa nắn cặp mông của cậu. Tay anh bóp mạnh chúng và tách chúng ra nhưng anh không đi tới cái lỗ hồng xinh xắn của cậu. Nếu anh làm như thế thì cậu sẽ bị đau và sẽ tỉnh. Với cái tính của cậu thì có lẽ cậu sẽ tự sát ngay và anh không muốn nhìn thấy máu một lần nữa chảy ra từ người cậu. Cảm giác muốn cậu an toàn dấy lên trong anh. Thật sự.... anh cũng không thể hiểu nỗi mình nữa rồi.

Cái của cậu đang cương lên một cách mạnh mẽ và nó đang muốn giải phóng. Cậu hơi cong người và Tuấn Khải biết điều gì đang sắp đến. Anh xoa bụng của cậu cho đến khi toàn bộ tinh dịch của cậu bắn ra ngoài. Anh mút lấy nó và nuột trọn dòng tinh dịch ấm nóng của cậu. Thật thỏa mãn.

Nằm sang bên cạnh, Tuấn Khải nhìn thành viên cương cứng của mình, anh với lấy tay của Vương Nguyên và cho cậu nắm lấy nó. Anh di chuyển tay cậu trên thành viên của anh và bật người ra sau bởi cái khoái cảm mà cậu vô tình mang lại.

_ Vương Nguyên à! Vương Nguyên à! Vương Nguyên aaaaaaaaa!!!!!!!!!!!

Tuấn Khải rên lên khi thành viên của mình giải thoát trên tay Vương Nguyên. Anh hôn nhẹ bàn tay cậu và ôm cậu vào lòng

_ Vương Nguyên à!

Mỉm cười. anh mặc lại quần áo cho Vương Nguyên và kéo chăn lên cao trước khi ôm cậu vào lòng chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon lành. Hôm nay....anh thật vui

_ Vương Nguyên à!

————————————-End Flash Back———————————

Khoác áo và người, Tuấn Khải lấy chìa khóa xe để đi đến công ty. Hôm nay có vẻ là một ngày đầy may mắn của anh

...................

Bệnh viện

_Nguyên Nhi à! Sao con đến trễ vậy. Làm mẹ lo lắng quá! Cứ sợ con có chuyện! – bà Dịch vội nắm tay Vương Nguyên ngay khi cậu đi đến giường

_Con xin lỗi mẹ. Tại vì...sáng nay con phải giao hoa sớm. Hôm qua con quên nói với mẹ rằng con sẽ vào trễ. Con để mẹ lo lắng rồi. Con xin lỗi – Vương Nguyên nắm vội tay của bà

_Không sao, con ở đây là mẹ mừng lắm rồi. Mẹ không giận con đâu

_Dạ! Con xin lỗi mẹ. Sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu. – cậu chắc chắn – Hôm nay bác sĩ có nói khi nào tia không mẹ?

_Tuần sau con à! Nhưng Nguyên Nhi à! Con đừng làm nữa. Mẹ không biết còn sống ngày nào. Bao năm nay, con đã tận lực với nhà này rồi. Con nên tìm cho mình một chổ dựa đi Nguyên Nhi

_Mẹ à! Con nói với mẹ rồi. Con sống là người nhà họ Dịch, chết làm mà nhà họ Dịch. Con không yêu ai ngoài Thiên Thiên cả. Mẹ nằm nghỉ nhé, con đi mua ít trái cây cho mẹ

Vương Nguyên vội vã đi ra ngoài, bà Dịch cũng không biết phải làm như thế nào. Vương Nguyên quá hiền lành và tốt bụng. Bà thật sự không yên tâm khi phải rời bỏ cậu. nhưng... căn bệnh của bà ngày một nặng. Bà đã giấu cậu một điều. Tế bào ung thư đã di căng khắp não rồi. Dù có tia hay không thì bà cũng không qua khỏi. Tội gì cậu phải làm như thế chứ.

_Nguyên Nhi à! Nhà họ Dịch mang ơn con suốt đời.

End chap 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro