Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kéo bao tay ra, Vương Nguyên nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận trên tay mình. Cậu đưa ra trước mộ của Thiên Tỉ và mỉm cười. Cậu đã làm đúng phải không?

_Thiên Thiên à! Em đau lắm. Anh nhìn thấy không? Vết cắt rất sâu. Nhưng hôm qua em không đau chút nào anh à. Vì em biết sẽ không ai vì em mà lo lắng nữa. Nhưng bây giờ thì em đau rồi. Vì anh đang nhìn em.... – Vương Nguyên mỉm cười và săm soi bàn tay mình – Tay em bị chai rồi Thiên Thiên à!

_Lạ nhỉ, ngày nào em cũng nhổ cỏ mà nó cứ ngoan cố mọc lên thế này, lạ quá! – nhổ cỏ vài cọng cỏ dại mọc hai bên mộ, Vương Nguyên đi ra phía sau và dựa lưng vào thành mộ. Cậu săm soi bàn tay đã được băng bó cẩn thận của mình và mỉm cười – Anh ta...cũng tốt anh nhỉ?

Ngã đầu ra phía sau, Vương Nguyên nhắm mắt lại. Chỉ có ở đây cậu mới có thể thể hiện cảm giác thật, gương mặt thật của mình. Chỉ có nơi đây cậu mới có thể khóc như một đứa trẻ, chỉ có nơi đây cậu mới có thể bộc bạch hết tất cả tâm tư của mình nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ nhận được lời khuyên của anh. Cậu sẽ chẳng bao giờ

_ Thiên Thiên à! Em...có nên vào đó không anh?

Mỉm cười, Vương Nguyên nhắm hờ mắt.....

...............

"BỘP"

_Aish! Tớ chết mất thôi!

_Sao vậy? Bị gì à?

_Giám đốc hôm nay lạ lắm, cứ mắng tối suốt nhưng mà....tôi có làm gì sai đâu

_Ây da, giám đốc thường ngày điềm đạm lắm mà. Chắc là có việc gì đó.

_Tớ không biết. nhưng mà....từ giờ ăn trưa đến bây giờ, tớ bị mắng và bị đuổi ra khỏi phòng tám lần rồi. là tám lần rồi đó!

_Thôi, làm việc đi

............

"RẦM"

Vương Nguyên! Em dám không đến? Em dám không đến tìm tôi sao? Em là cái quái gì mà không đến đây chứ? Em chỉ là một callboy thôi. Em có tư cách gì không nghe lời tôi. Vương Nguyên! Tôi cho em đến bốn giờ, nếu em không đến thì em biết tay tôi. Chẳng những tôi đuổi việc con nhỏ kia mà còn tiệt cả đường sống của em. Em chờ xem.

Ném xấp hồ sơ lên bàn một cách bực bội, Tuấn Khải nhìn lên đồng hồ trong phòng mình. Bây giờ đã là 3h30 rồi và cậu vẫn chưa đến. Lần đầu tiên trong đời anh gặp một người bướng bỉnh đến đáng ghét như thế và cũng là lần đầu tiên trong đời anh không kiềm nổi tức giận đến thế. Đường đường là một giám đốc của một tập đoàn lớn mà lời nói của mình lại không có kí lô nào đối với một callboy, đó là một sỉ nhục và anh sẽ không chấp nhận điều đó.

"Cốc Cốc Cốc"

_Giám đốc – cô thư ký nhìn anh với vẻ mặt khá xanh. Từ khi ăn trưa về đến giờ cô đã bị anh mắng đúng tám lần rồi và cô thật sự không dám bước chân vào đây lần nào nữa

_Chuyện gì?

_Dạ, có một cậu tên Vương Nguyên đến đây. Cậu ấy nói đã hẹn trước với anh

Vương Nguyên Nhi! Rốt cục em cũng đã đến?

_Được rồi, bảo cậu ta vào đây gặp tôi.

_Vâng thưa anh!

"Cạch"

Cô thứ ký vuốt ngực thở phào, lần này cô không bị la nữa. Nở một nụ cười niềm nở, cô mời người thanh niên trước mặt mình vào

_Cám ơn!

...............

Bước vào căn phòng sang trọng nhưng Vương Nguyên vẫn không nhìn quanh quất, cậu tiến tới tước mặt kẻ đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế da êm ái với trên môi là nụ cười quen thuộc. Anh ra hiệu cậu ngồi xuống và tiến ra phía sau cậu

_Cuối cùng em cũng đến. Em biết không, tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ đuổi Linh Đan và tiệt cả đường sống của em đấy

_Vào đề chính đi. Anh muốn tôi làm ở đây?

_Đúng! Tôi muốn em làm ở đây nhưng vì em không có bằng cấp nên em chỉ có thể làm tạp vụ

_Tôi không muốn! – cậu đáp gọn

_Em thẳng thắng lắm. Tôi thích điểm này của em. Không quanh co, không ấp úng. Nhưng rất tiếc, em không muốn làm em vẫn phải làm.

_Tại sao? – Vương Nguyên nhíu mày khó hiểu

_Bởi vì tôi muốn như thế.- Tuấn Khải mỉm cười và hôn lên má cậu nhưng lập tức anh bị đẩy ra ngay – Em là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác thích thú, cảm giác muốn cùng em lần thứ hai, lần thứ ba và nhiều lần khác nữa và tôi sẽ điên tiết nếu như em ngủ với thằng khác ngoài tôi

_Chúng ta chỉ là giao dịch một đêm thôi

_Nhưng tôi muốn em nhiều hơn nữa. Em.phải.là.của.tôi – Tuấn Khải nhất mạnh – Đến khi nào, tôi.không.cần.em.nữa.

Vương Nguyên không đáp, cậu cảm thấy chóng mặt quá nhưng cậu không thể ngã ở đây được. Cố gắng đưa tay lên xoa thái dương, cậu nhíu mày một cách mệt mỏi

_Cái này vốn dĩ có lợi cho em. Vì quen biết tôi nên em mới có thể làm ở một tập đoàn lớn như thế này. Lương của một tạp vụ ở đây cao gấp đôi lương của một nhân viên văn phòng ở những tập đoàn khác. Điều đó quá tốt với em và nếu là kẻ khác thì kẻ đó đã quỳ dưới chân tôi mà cám ơn rối rít và phục vụ tôi mỗi đêm

_Tôi là tôi. Không phải là kẻ đó của anh – Vương Nguyên đáp hằn học

_Đúng! Vì em là em nên tôi mới mướn em. Em có thể bắt đầu công việc ngay hôm nay nhưng bây giờ đã là giờ tan sở nên em phải có mặt ở đây vào sáng ngày mai. Em không được ngủ với khách và nếu có, người khách đó sẽ là tôi. Chúng ta sẽ ngủ với nhau với giá cũ

_Tôi sẽ không bao giờ ngủ với anh lần nữa và chuyện ngủ hoặc làm gì với ai không đến lược anh quản tới. Nếu tôi làm ở đây thì tôi chỉ có nghĩa vụ sắp xếp và quét dọn và khi rời khỏi nơi này thì anh không có quyền gì bắt ép tôi cả

_Em giỏi lắm Vương Nguyên. Anh càng lúc càng có hứng thú với em rồi.- Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên từ phía sau.- Nhưng anh nói trước, liệu sau tám tiếng trong công ty này em có thể đi đâu mà không có anh dìu nhỉ? Ha ha ha ha

_Nhưng tôi đã nói là tôi sẽ làm ở đây chưa?

_Em không có quyền chọn lựa Vương Nguyên à! Quyết định vậy đi. Sáng mai em phải có mặt ở phòng này và tôi sẽ đưa ra điều khoảng cho em. Chúng ta cũng có thể bàn điều này trên giường.

Vương Nguyên không nói, cậu đứng dậy và đi một mạch ra cửa sau khi tặng cho Tuấn Khải cái lườm rách mắt. Cậu đóng mạnh cửa và đi thẳng ra

"Bốp"

_Xin lỗi!

_ Vương Nguyên?

_Em...

Vương Nguyên bị lôi đi ngay tức khắc, cơ thể cậu lảo đảo đi theo Linh Đan, cậu đau quá, lại là cơn đau đó. Nó khiến cậu choáng váng, nó khiến cậu...muốn ngất đi

"Rầm"

_Anh đến đây làm gì? – Đẩy mạnh Vương Nguyên vào tường của nhà vệ sinh, nó nhìn cậu với ánh mắt giận dữ

_Ngày mai anh sẽ đi làm ở đây. Anh làm tạp vụ – Vương Nguyên cố gắng đứng vững

_Ai nhận anh?

_ Tuấn Khải!

_Anh.... – mặt nó đỏ lên vì giận, nó chỉ và mặt cậu và nghiến răng nhưng không thể nói thêm tiếng nào vì cậu được giám đốc nhận vào làm.- Anh..... tôi nói cho anh biết, trong đây, anh không được nhận thân với tôi. Có ai mà biết tôi sống chung nhà với anh thì anh chết với tôi.

Nó gắt lên một cách giận dữ rồi đi ra ngoài. Lúc này Vương Nguyên mới có thể ngồi xuống và ôm bụng mình. Cậu không đau bụng, chỉ đơn giản là đau nhưng cái đau đó khiến cậu gần như muốn chết đi. Nước mắt giọt ngắn giọt dài không biết đã rơi tự bao giờ. Cậu đau quá.

"Cạch"

Cố gắng đi từ nhà vệ sinh nữ sang nhà vệ sinh nam. Vương Nguyên đóng chặt cửa vệ sinh lại và ngồi lên nắm bồn cậu. Cậu gập người và khóc. Đau quá, đau đến không thể thở nỗi.

Thiên Thiên à! Em đau quá! Em đau quá. Em chết mất Thiên Thiên à!

End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro