Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước ra khỏi nhà vệ sinh với gương mặt nhợt nhạt vì đau. Vương Nguyên men theo vách tường và ra ngoài công ty. Mồ hôi lạnh của cậu túa ra như tắm khiến những người đi ngang qua đều cảm thấy kỳ lạ. Cậu mím môi và đón taxi. Cầu cần về nhà và nằm nghỉ một chút trước khi đến bệnh viện để nói với bà Dịch rằng cậu không thể ở bên cạnh bà suốt được. Cậu phải đi làm, bắt đầu từ ngày mai

................

"Phịch"

Ngã người lên giường sau 30 phút đi taxi từ công ty của Tuấn Khải về đến nhà, Vương Nguyên cảm thấy khá hơn một chút khi hít thở bầu không khí trong phòng mình. Cậu kéo chăn lên vào và ôm tấm ảnh của Thiên Tỉ để vỗ về giấc ngủ của mình. Ngày mai sẽ là một ngày rất bề bộn của cậu

_Qua đó mua kem cho em đi, em tha cho!

_Được rồi! Anh qua liền!

.........

_ Vương Nguyên à!!!!!! Ha ha ha

_KHÔNG! THIÊN THIÊN À! ĐỪNG BƯỚC QUA! ĐỪNG BƯỚC QUA ĐÂY ANH ƠI! LÀM ƠN ĐỪNG QUA!!!!!!!!!

_ĐỪNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vương Nguyên bật người dậy, mồ hôi cậu đổ ra ước cả chiếc áo sơ mi đang mặc trên người. Cậu vừa mơ thấy anh. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày anh ra đi cậu mới được nhìn thấy anh trong giấc mơ của mình. Nhưng...cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, nó khiến cậu nhức nhối. Nó khiến cậu như muốn chết đi khi nghĩ rằng chính cậu đã giết chết anh.

Đúng! Chính là cậu. Nếu như cậu không bảo anh đi mua kem, nếu như cậu không giận dỗi vô cớ, nếu như cậu không ép anh mua đúng giờ thì anh và cậu bây giờ đã có một cuộc sống mĩ mãn. Sẽ có những đứa con xinh xắn dễ thương và gia đình sẽ cùng nhau đến trường để cổ vũ bé cưng trong ngày hội thể thao của trường.

"Cạch"

Vương Nguyên mỉm cười khi nhìn thấy đứa bé được khắc họa khi cả hai chụp ảnh tương lai. Cậu vẫn còn nhớ Thiên Tỉ đã vui như thế nào khi nhìn thấy đứa bé mang nét giống với anh và cậu qua ống kính nhận dạng con của mình. Đó là một bé thật kháu khỉnh và dễ thương. Anh biết không, bởi vì nhìn thấy nụ cười của anh, bởi vì nhìn thấy niềm vui ánh lên tròn mắt anh khi nhìn tấm ảnh mà cậu đã tiêm vào người một chất hóa học cực độc. Cậu muốn có thai, cậu muốn mang kết tinh tình yêu của anh và cậu. 36 mũi kim gắm vào người, mỗi một mũi là tình yêu của cậu dành cho anh. Nó hành cậu mỗi đêm nhưng cậu có thể chịu đựng được, rồi đây cậu sẽ có thai, cậu sẽ cho anh một đứa con như anh mong muốn. Cậu cho anh một gia đình hoàn mĩ thật sự.

Nhưng, mũi kim thứ 36 hoàn thành cũng là lúc cậu tiễn anh về với chúa. Thật sự quá tàn nhẫn, quá bất công. Cậu ghét mọi thứ, cậu ghét cái cách anh cười, ghét cái cách anh yêu thương cậu, vì mỗi khi nhớ lại, tim cậu không khỏi xót xa. Cậu ghét tất cả. Cậu hận tất cả. Cậu hận chính bản thân mình.

Đặt tấm ảnh vào tủ và bước vào nhà tắm. đã gần đến giờ mang cơm vào cho bà Dịch. Bệnh của bà ngày một nặng hơn, cậu biết chứ nhưng cậu luôn mỉm cười cho bà vui. Cậu biết rằng bà là người hiểu rõ cơ thể mình hơn ai hết nhưng cậu cũng biết, chỉ cần cậu nói bà không sao, chắc chắn bà sẽ mỉm cười và nói lại "Mẹ không sao"

Hôm nay cậu chuẩn bị cho bà món Kimpap mà bà thích ăn nhất, đây cũng là món và Thiên Tỉ và cậu thích ăn nhất, chỉ có Linh Đan là không, nó ghét Kimpap

"Cộp"

Thiên Thiên ăn cơm!

Vương Nguyên mỉm cười và đặt cái chén và đôi đũa bên cạnh mình trước khi ngồi xuống ăn bữa tối. thói quen này có từ khi anh mất. cậu biết anh vẫn đang nhìn cậu và anh sẽ vui biết bao nếu anh biết rằng cậu vẫn nhớ đến anh. Đó là cách thể hiện tình yêu của cậu và điều duy nhất cậu có thể làm cho anh mà thôi.

.............

Bệnh viện ung bứu

_Ngon quá! Con nấu ăn càng lúc càng ngon đấy Nguyên Nhi à! – Bà Dịch cười rạng rỡ khi ăn miếng Kimpap do đứa con dâu tội nghiệp của mình làm. Vương Nguyên chỉ mỉm cười tinh nghịch rồi bóp tay bóp chân cho bà. Cậu luôn cảm thấy vui vẻ và thoải mái khi ở cùng và và trong phòng của mình còn những nơi khác thì cậu luôn cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Cậu chỉ muốn ở cùng anh và bà thôi

_Mẹ à! Ngày mai con không đến bệnh viện thường được.

_Sao vậy?

_Con có việc mới, con làm tạp vụ ở chổ của em Linh Đan, tiền tiết kiệm của Thiên Thiên cũng gần hết rồi nên con muốn tìm thêm việc nữa để làm.

_ Nguyên Nhi à! Cám ơn con đã lo lắng cho gia đình này. Thiệt thòi cho con quá! – bà vuốt nhẹ mái tóc mềm của cậu

_Đừng nói vậy, mẹ không xem con là con mẹ sao? – Vương Nguyên bĩu môi

_Chính vì mẹ xem con là con mẹ, nên mẹ mới thương. Thằng Thiên Thiên đúng là có phước ba đời mới lấy con về làm vợ.

Nhưng...con không có được cái diễm phúc làm vợ anh ấy mẹ à!

Vương Nguyên mỉm cười và bóp vai bà. Hôm nay cậu sẽ nói chuyện với bà lâu một chút vì cậu biết, ngày mai....sẽ thật mệt mỏi.

...........

"......."

Vương Nguyên giật mình bởi tiếng run của điện thoại, cậu lờ mờ mở mắt ra xem thì cái tên Tuấn Khải hiện ra trước mặt. Cậu thật sự không thích tên lắm tiền và có nhiều thủ đoạn này nhưng anh lại là người trả giá cao nhất trong số các vị khách của cậu, và cũng là người đầu tiên cậu cho bắn và cơ thể mình, và cũng là người đầu tiên cậu còn tiếp xúc sau khi đã quan hệ. Chỉ vì anh quá phiền phức và cũng vì....anh có đôi mắt giống với Thiên Thiên của cậu

"Anh nhớ em, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhé!"

"Đừng phiền tôi"

Vương Nguyên nhắn lại và tắt nguồn điện thoại của mình, cậu nằm xuống và dỗ giấc ngủ một cách khó khăn. Tên phiền phức này, anh luôn khiến cậu mệt mỏi.

...................

Vũ trường Soul

_Tắt nguồn rồi à? Đúng là bướng bỉnh thật!

Tuấn Khải gập điện thoại lại và với tay lấy ly rượu sóng sánh đỏ để nhâm nhi. Anh phát hiện ra một thú vui mới, đó là chọc Vương Nguyên, tuy rằng cậu không hưởng ứng cũng không tỏ rõ cảm xúc nhưng anh lại thấy đó mới là điểm thích thú

_Ya ya ya! Tao thấy mày lậm Hoa Hồng Đen rồi. Chết mày rồi Tuấn Khải à! – Cảnh Phong cười lớn khi hai bên tay của hắn là hai mĩ nhân đẹp nhất của Club

_Chỉ là có hứng thú thôi. Cái đó...là ghiền sao? – anh mỉm cười và nhâm nhi ly rượu của mình

_Tao nói thiệt tình với mày, bỏ thằng đó đi. nếu mày còn day dưa hoài thì thằng thiệt là mày thôi. Nó là Callboy mà, nó có tình nghĩ gì đâu. Hồi trước có bao giờ mày như thế này đâu. Tuấn Khải mà tao biết là một tay chơi thứ thiệt mà. Ngủ một lần rồi bỏ, sao bây giờ lại như thế này nhỉ? – Cảnh Phong nhìn anh với vẻ châm chọc

_Vậy sao? Chỉ là người trước không thú vị như cậu ta thôi. Ha ha ha! Uống đi!

Tiếng nâng ly vang lên, lại một đêm ăn chơi của Tuấn Khải và Cảnh Phong, anh sẽ kết thúc bởi một cô gái về nhà còn Cảnh Phong thì không, hắn trở về nơi gọi là tổ ấm nhỏ của mình. Đôi khi Tuấn Khải tự hỏi mình, đến bao giờ anh mới có một gia đình như Cảnh Phong đây?

....................

"Cộp Cộp Cộp"

Tuấn Khải gõ tay lên bàn và nhìn kim đồng hồ. Trán anh đang nhăn lại vì khó chịu. Vương Nguyên, cậu luôn là một kẻ ương bướng khó chịu, bây giờ đã là 9 giờ hơn nhưng bóng dáng cậu vẫn chưa thấy đâu. Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp một kẻ bướng bỉnh như cậu. mà....hình như khi gặp cậu rồi, anh có nhiều cái đầu tiên lắm, lần đầu tiên anh cảm thấy thỏa mãn thật sự, lần đầu tiên anh thèm khát được mút mát cái của cậu, lần đầu tiên anh muốn ngủ với một callboy lần thứ hai, lần đầu tiên anh muốn cậu chỉ thuộc về anh trong khi kẻ ương bướng tên Vương Nguyên đó không hề xem anh là cây đinh gì. Lời nói của anh đối với cậu không khác chi cơn gió qua tai hoặc cao cấp hơn là một con ruồi nhặn nào đó phá rối. Tuấn Khải đôi khi tự cười mình, sao lại thích thú kẻ không có gì nổi bật ấy nhỉ! Cậu chưa cười thật sự với anh lần nào, cậu cũng chưa thật sự nhìn anh lần nào cũng chưa từng cầu xin anh lần nào. Thế đấy, có những chuyện không thể lý giải nổi.

"Cốc Cốc Cốc"

_Giám đốc! Cậu Vương Nguyên đến tìm ạ! Cậu ấy nói anh bảo cậu ấy đến

_Cho cậu ta vào đi

_Dạ!

Tuấn Khải nhếch mép khi thư ký bảo Vương Nguyên đã đến. rốt cục cậu cũng đã đến.

"Cạch"

_Cậu đến trễ mà không một lời xin lỗi và giải thích sao? – anh đan hai tay vào nhau và ngã người ra ghế

_Trên cơ bản, tôi chẳng muốn làm ở đây. Nếu muốn anh có thể không nhận thôi. Như thế tôi sẽ biết ơn anh hơn! – Vương Nguyên ngồi đối diện Tuấn Khải và nhìn vào khoảng không sau lưng anh

_Em được lắm. Anh đã nói chưa nhỉ, anh thích cái tính của em, thẳng thắng! – Tuấn Khải cười nhẹ, anh lấy bản hợp đồng để trước mặt cậu – Đây là bản hợp đồng "đặt biệt" dành cho em. Em sẽ là tạp vụ "đặt biệt" của BL

Vương Nguyên không nói, cậu cầm tờ hợp đồng lên và đọc, Tuấn Khải chăm chú theo dõi những biểu hiện trên gương mặt trắng mịn không tì vết và chờ đợi một sự phản ứng nhỏ từ cậu

_Chỉ có bốn điều thôi, nếu em làm tốt, em sẽ được tăng lương.

Vương Nguyên vẫn không nói, cậu chăm chú đọc từng mục một. Đúng là Tuấn Khải chẳng phải mướn cậu vào đây làm với cái danh tạp vụ thật, chẳng qua chỉ là muốn cậu, muốn sở hữu cậu mà thôi

Điều 1: Vương Nguyên sẽ phải làm việc cho BL đến khi nào giám đốc của BL không mướn nữa

Điều 2: Vương Nguyên phải chấp nhận mọi yêu cầu của giám đốc BL trong công ty

Điều 3: Vương Nguyên không được rời khỏi công ty trong vòng tám tiếng giờ hành chánh kể cả giờ nghỉ trưa

Điều 4: Vương Nguyên phải trả lời mọi câu hỏi của giám đốc BL một cách thành thật và nói toàn bộ những hoạt động nếu như giám đốc có yêu cầu

_Đây không phải là bản hợp đồng, đây là một tờ giấy ghi những điều cá nhân của anh! – Vương Nguyên đặt tờ giấy xuống bàn

_Đúng! Đó không phải là hợp đồng, đó là điều kiện đi kèm với bản hợp đồng. Em không có cách khác để từ chối. Em phải đồng ý!

_Anh là tên khốn nạn nhất là tôi từng biết!

_Cám ơn! Nếu không khốn nạn như vậy, liệu em có ngồi ở đây mà nói chuyện với tôi không? Tôi chắc là không rồi. Muốn có cái mình thích thì phải dùng một ít thủ đoạn.- Tuấn Khải cười với cậu và đứng lên. Anh lấy viết đặt vào bàn tay cậu và đưa bản hợp đồng thật sự ra – Ký đi, em sẽ thấy tôi đã quá ưu đãi cho em đấy.

Tuấn Khải nói vậy nhưng anh thật sự không thể hiểu nỗi cậu đang nghĩ gì. Cậu chưa từng nhìn thẳng vào anh nên anh không thể biết cửa sổ tâm hồn ấy muốn nói điều gì với anh. Cậu cứ im lặng, đọc bảng hợp đồng, cậu không cầm viết của anh mà lấy cây viết trong balo của mình ra mà ký.

_Tốt! Ngay bây giờ em sẽ làm việc ở BL, công chuyện cũng không có gì gọi là nặng nề, em chỉ việc pha cà phê cho nhân viên, in ấn những bảng thông báo hoặc báo cáo và lau dọn phòng làm việc của công ty trước và sau giờ làm việc. Túi xách của em có thể để ở đây nếu em tin anh hoặc đem ra ngoài kia – Tuấn Khải chỉ về tủ dành cho nhân viên.

Vương Nguyên gật đầu, cậu lấy balo ra và bỏ vào tủ nhân viên. Một ngày làm việc của cậu bắt đẩu rồi.

........

_ Vương Nguyên à! Pha cho tớ một cốc cà phê sữa ít nhé

_Được rồi!

_ Vương Nguyên à! Cậu mang cái này vào phòng giám đốc dùm tôi nhé, tôi phải đi qua phòng kia họp rồi

_Được rồi!

Mới một sáng, các nhân viên trong công ty đã làm quen với cậu hết và họ đối xử với cậu rất tốt. Đôi khi Vương Nguyên mỉm cười nhưng đó chỉ là cái cười xã giao. Mắt cậu luôn hướng về bàn làm việc cạnh cửa sổ, nơi có Linh Đan đang ngồi. Nó vẫn luôn nhìn cậu khi có thể và cậu thề rằng ánh mắt nó không có gì gọi là hoan nghênh cậu vào làm cả

.........

Đứng trong phòng, Tuấn Khải có thể nhìn thấy mọi cử chỉ của Vương Nguyên và biết cậu đang len lén nhìn Linh Đan. Anh thật sự thắc mắc tại sao Vương Nguyên lại quan tâm đến một người như Linh Đan. Nếu anh muốn, anh sẽ biết tất cả về cậu chỉ với một lần điều tra, nhưng anh không muốn. Cậu đơn giản là người mà anh muốn ngủ cùng, muốn nhìn thấy, anh không cần phải điều tra về thân thế của cậu cũng như quá khứ của cậu. Nếu cần, cậu sẽ tự nói với anh. Nhưng hôm nay thì không được, cái cái gì đó trỗi dậy trong anh, thôi thúc anh tìm hiểu cậu, anh muốn biết tại sao cậu lại luôn lặng lẽ như vậy, anh muốn biết tại sao cậu lại đối xử tốt với Linh Đan đến vậy, muốn biết tại sao cậu lại làm callboy thay vì những nghề khác. Anh muốn biết tất cả

_Điều tra toàn bộ về Vương Nguyên cho tôi

Bỏ điện thoại vào túi, Tuấn Khải khoanh tròn trên tấm kính gương mặt cậu và mỉm cười. Thật dễ thương

..............

"Cốc Cốc Cốc"

_Vào đi!

_Chị Khải Nhạc nhờ tôi đưa anh cái này – Vương Nguyên đặt xấp hồ sơ lên bàn và quay ra

_Em có vẻ quan với công việc rồi phải không? Mọi người dường như quý em nhỉ? – Tuấn Khải mỉm cười khi nhìn phía sau lưng Vương Nguyên

_Tôi không biết!

Vương Nguyên đáp lại và mở cửa đi ra, thề có chúa là anh đang trỗi dậy ham muốn khi nhìn tấm lưng và mông cậu. Anh muốn hôn cậu quá, anh muốn vào trong cậu

..........

_A....!

_A! Xin lỗi Vương Nguyên, cậu không sao chứ – chị nhân viên vội vã lấy khăn lau áo cậu khi cô bất cẩn làm đổ ly cà phê đen vào người cậu

_Không sao! Tôi đi giặt là hết! – Vương Nguyên mỉm cười và đi vào toilet

.............

"Soạt Soạt Soạt"

_Áo bị sao vậy Vương Nguyên?

_À, chị Syn lỡ làm đổ cà phê vào áo – Vương Nguyên mỉm cười khi cố giặt áo của mình ở toilet nữ vì ở đó mới có chậu rửa mặt, bên nam thì không có

_Cái này cậu lấy xà phòng rửa tay giặt đỡ đi, cà phê đen là khó ra lắm. Chừng nào về nhà cậu lấy một ít xăng thấm lên mà giặt hoặc lấy nước đá chà lên thì nó mới có cơ may ra

_Cám ơn nhé!

_Không có chi, bạn bè mà. Tôi ra trước nha. Để tôi dặn mọi người dùng phòng vệ sinh ở dưới lầu chứ anh trong này mấy cô kia không dám vào

_Cám ơn!

Vương Nguyên gật đầu và tiếp tục giặt áo mình. thật sự vết café rất khó giặt, cậu chà đỏ cả tay mà vẫn không ra. Cậu không thể đi ra với quần tây và áo ba lỗ được nhưng với cái áo như thế này thì...

"Cạch"

_Áo em bị dính cà phê à? Giặt ra không?

Vương Nguyên không đáp, cậu biết ai đang vào

_Cái này phải giặt bằng xăng thôi chứ giặt tay không ra đâu

Vương Nguyên cảm nhận được vòng tay đang luồn sang eo mình và cằm của anh đang yên vị trên vai cậu

_Tôi tự hỏi, anh như thế này mà nhân viên lại rất tôn trọng anh và kính nể anh. Thật là một chuyện lạ – Vương Nguyên vừa nói vừa tiếp tục giặt áo

_Cái đó là nghệ thuật! Khi đi làm, anh luôn là một công dân gương mẫu đấy

_Công dân gương mẫu? Ôm nhân viên trong toilet nữ như thế này được gọi là gương mẫu à?

_Chỉ riêng với em thôi, vì em biết anh là ai!

Tuấn Khải mỉm cười và hôn lên cổ của Vương Nguyên. Cậu không phản kháng cũng không đáp trả vì những điều này đều có trong khoảng hợp đồng mà cậu vừa mới ký. Anh – một tên đê tiện nhất mà cậu từng gặp nhưng lại không thoát ra được. Cậu cảm thấy mệt mỏi

_Tôi đang giặt áo!

_Lúc nãy khi em bước ra, anh thề rằng anh đã muốn đè em xuống và vào bên trong em ngay.

Tuấn Khải vừa nói vừa xoay người Vương Nguyên lại. Anh hôn lên môi cậu và lần tay chạm vào cặp mông dễ thương của cậu. Mông Vương Nguyên không to cũng không đẫy đà nhưng nó lại thật quyến rũ. Anh tiếp tục mút môi cậu trong khi cho tay vào quần và xoa nắn cặp mông đó

_Tôi không muốn! – Vương Nguyên đáp lạnh nhưng không phản kháng

_Anh biết! Anh chỉ muốn hôn và chạm vào em. Anh sẽ không làm gì quá đáng. Nếu có, đó sẽ là buổi tối khi hai chúng ta ở trên giường

Tuấn Khải mỉm cười và kéo sát cậu vào lòng, tay anh miết theo đường rãnh dẫn đến nơi giao hoan và cho một ngón tay vào trong khi mút mát cổ của Vương Nguyên. Anh thích múi hương của cậu quá, nó thoảng thôi nhưng vương vấn rất lâu trên cơ thể. Sau này, anh sẽ tạo ra một loại nước hoa mang mùi hương này.

_ Vương Nguyên à!

Tuấn Khải rên lên khi anh cho toàn bộ ngón tay mình vào bên trong cậu, tay còn lại anh xoa bóp mông và điều này khiến cho Vương Nguyên bất giác rên lên một tiếng. Nó kích thích anh kinh khủng và anh cảm thấy hạ thể mình đang đau bởi sự gò bó của cái boxer

_Không muốn!

Vương Nguyên đẩy Tuấn Khải ra khi cậu nhận ra rằng cái của cậu đang cương dần lên nhưng không được. Tay anh đang trong quần cậu và cố cách mấy thì cậu vẫn không thể đẩy anh ra

_Anh không chịu nổi Vương Nguyên à! Chỉ một chút nữa thôi

Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên vào một toilet nhỏ và cởi bỏ đồ của anh. Anh ôm cậu và hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ trong khi Vương Nguyên cố đẩy anh ra

_Tôi không muốn!

_Anh sẽ trả cho em!

Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên và cho ngón tay vào bên trong cậu lần nữa. Vương Nguyên cảm thấy ngộp thở khi bị anh dí sát vào tường và ôm chặt đến như vậy. Cố đẩy anh ra nhưng không thể, Tuấn Khải bây giờ mạnh mẽ và cuồng loạn như những đêm cậu phục vụ anh. Ngay cả Tuấn Khải cũng không thể khống chế được mình, mỗi khi gần cậu anh đều muốn thỏa mãn, anh đều muốn vào trong cậu. Bản năng sex của anh càng lúc càng khó kiềm chế rồi.

_A.... đau!

Vương Nguyên gập người lại khi Tuấn Khải cho ngón tay thứ hai vào bên trong cậu và đưa đẩy mạnh bạo, cơ thể Vương Nguyên đang run lên và cậu cố đẩy anh ra lần nữa. Cậu không muốn, thật sự không muốn

_Làm ơn đi Vương Nguyên, anh sẽ chết mất nếu không có em đấy. Anh sẽ trả tiền cho em mà!

_Không!

Trước khi Vương Nguyên kịp chống cự lần nữa, Tuấn Khải đã kéo quần trong lẫn quần ngoài của cậu xuống và xoay người cậu lại đối diện với tường. Anh từ từ đi vào trong cậu.

"Ưm......ưm....."

Vương Nguyên bịt chặt miệng mình lại khi cái của anh đang từ từ xâm nhập vào cơ thể mình. Cơn đau không thể chịu nỗi, một lần nữa anh chiếm lấy cậu, một lần nữa anh có cậu, quy luật của cậu bị anh phá bỏ hết lần này đến lần khác, anh – một kẻ đáng ghét!

_Em thật tuyệt Vương Nguyên à!

_Ứm!

Vương Nguyên rên trong cổ họng khi Tuấn Khải đẩy toàn bộ chiều dài của mình vào bên trong Vương Nguyên. Chân cậu run lên và có dấu hiệu không thể đứng nổi nữa, nước mắt cũng rơi xuống vì đau trong khi Tuấn Khải hôn khắp tấm lưng trần. Anh đưa đẩy ngày càng mạnh hơn và xâm chiếm cậu nhiêu hơn. Tay anh với ra trước để kéo cậu đứng lên để đầu cậu không phải va vào tường

_Em thật tuyệt Vương Nguyên à!

Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên đang quằn quại trong tay mình, anh đưa tay lần đến thành viên của cậu và xoa nắn nó để cậu cùng thỏa mãn với anh

_Ưm...ưm...

Mặt Vương Nguyên in hằn năm ngón tay khi cậu bịt miệng quá chặt, cậu ôm chặt tay anh như để làm nơi trụ lại chổ đứng của mình, cậu không thể đứng nổi nữa

_ Vương Nguyên à! Vương Nguyên à! Vương Nguyên ahhhhhhh!!!!!!!!!

Tuấn Khải giải phóng tất cả của mình vào bên trong Vương Nguyên trong khi Vương Nguyên giải phóng trên tay anh. Anh đẩy vào cậu vài lượt nữa để tinh dịch của anh có thể nằm sâu bên trong cậu hơn, anh muốn cậu là của anh, cậu sỡ hữu anh, anh muốn cậu.

Đến lúc này, Vương Nguyên không thể gắng gượng được nữa. Cậu khụy xuống sàn nhưng Tuấn Khải đã kịp đỡ lại. Anh dìu cậu ngồi lên nắp bồn cầu và hôn lên đôi môi của cậu. Môi cậu thật tuyệt, lúc nào cũng ngọt.

_Anh là ...tên khốn!

Tuấn Khải không nói, anh chỉ mỉm cười và mặc lại quần áo cho Vương Nguyên rồi cho mình. Cảm giác thật sảng khoái khi cùng cậu quan hệ như thế này. Một chút sỡ hãi bị người khác phát hiện, một chút khoái cảm khi ở đây, và trên hết là anh lại có thể vào trong cậu một lần nữa.

_Em bỏ áo đó đi, trong phòng anh có áo đấy. Nó hơi rộng nhưng cũng đỡ hơn là em mặc như thế này. Anh sẽ ghen đấy.- Tuấn Khải hôn lên môi Vương Nguyên và thì thầm khi dìu cậu ra khỏi toilet

_Không muốn!

_Anh thích câu này của em đấy cưng à!

Tuấn Khải chồm người lấy áo của Vương Nguyên và quẳng vào sọt rác

"BỐP!"

_TÔI CẤM ANH NÉM ĐỒ CỦA TÔI.

Vương Nguyên hét lên vào chạy lại lấy chiếc áo đang nằm trong sọt rác, mắt cậu hằn lên những tỉa đỏ của sự giận dữ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thái độ này của cậu.

_Ok ok ok! Anh sẽ không ném bất cứ cái gì của em, anh xin lỗi! – Tuấn Khải đưa hai tay mình lên theo kiểu đầu hàng

Vương Nguyên không nói, môi cậu mím lại vì giận và ôm lấy chiếc áo đi thẳng ra ngoài, cậu chạy thẳng lên sân thượng và phơi nó trên lang can của sân. Áo này là áo của Thiên Tỉ, không ai được phép vất bỏ nó, kể cả cậu

End chap 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro