Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày, đã hai ngày rồi nó nằm trong căn phòng ngột ngạt này. Đôi chân bị treo lên cao không thể nhúc nhích được. Nó vẫn nhớ cái ngày đó... Tại sao nó lại đẩy Vương Nguyên ra? Tại sao nó không để Vương Nguyên đẩy nó đi và người phải nằm bây giờ chính là Vương Nguyên chứ không phải là nó.

Càng nghĩ, Linh Đan càng tức giận. Tại sao người phải nằm đây là nó? Đáng lẽ bây giờ nó đang ngồi trên đỉnh của thế giới, đang sung sướng với chức danh vợ tổng giám đốc, đang hãnh diện khi có thể mua tất cả những thứ mình thích mà không cần phải dè xẻn từng đồng. Sẽ có thể ra lệnh cho bất cứ ai trong công ty hoặc đuổi việc họ khi họ làm cho nó chướng mắt. Bây giờ... bây giờ nó còn gì?

~~~~~~~~~~~~~~~~~ Flashback ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_Linh Đan ah! Anh xin lỗi...

Nghiêng đầu sang một bên khi Vương Nguyên nắm lấy tay nó mà nói lời xin lỗi. Nó biết nói gì đây? Nó trách Vương Nguyên àh? Đúng! Nó trách cậu tại sao để nó đẩy ra, nó hận Vương Nguyên àh? Đúng! Nó hận vì tại sao người nằm đây không phải là cậu. Nó muốn giết cậu àh? Đúng! Vì phía sau cậu... là Tuấn Khải.

_Linh Đan! Anh xin lỗi. Nhưng anh và Vương Nguyên sẽ sống với nhau – GiọngTuấn Khải vang lên không cảm xúc bên tai Linh Đan – Anh xin lỗi vì muốn lấy em chỉ vì trả thù Vương Nguyên.

Linh Đan cười khan trong lòng. Thì ra đối với anh, nó cũng chỉ là một công cụ để trả thù Vương Nguyên. Cái gì cũng Vương Nguyên. Tại sao nó lại không thắng được Vương Nguyên chứ? Tại sao nó không bao giờ thắng được Vương Nguyên? Nó hận cậu!

_Anh xin lỗi, Linh Đan ah! Nhưng anh... anh không thể xaTuấn Khải được. Anh và Khải Nguyên cầnTuấn Khải. Anh xin lỗi... Em luôn là em gái của anh!

~~~~~~~~~~~~~~~~~ End flashback ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Cạch"

Không quay đầu khi nghe thấy tiếng mở cửa, có lẽ là bệnh nhân mới vào,vì vòn ai đến thăm nó nữa. Mỗi ngày Vương Nguyên chỉ đến với nó vào buổi sáng và trưa. Bây giờ đã tối rồi, còn ai đến thăm nó đây, nó mất tất cả rồi.

_Cô thật lớn mạng đấy Linh Đan!

Giọng nói Tôn Lệ vang lên bên tai Linh Đan khiến nó giật mình quay đầu lại, Tôn Lệ mỉm cười thong thả bước lại gần nó. Giọng nói nhẹ nhàng và rất thoải mái, tựa như cô đã được thỏa mãn chính mình bởi cơ thể đầy bông băng của Linh Đan.

_Là cô? – Nó nheo mắt nhìn người con gái với nụ cười bí hiểm. Tôn Lệ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nó và mỉm cười.

_Vương Nguyên lao ra cứu cô là điều tôi không dự định được nhưng cuối cùng điều tôi muốn cũng thành sự thật. – Cô nhếch mép – Cô quên rằng... gây thù với tôi thì tôi sẽ trả. Dù phải trả giá đắt như thế nào thì tôi cũng sẽ trả.

_Mạnh được yếu thua, tôi chẳng còn gì để nói cả.

_Một tháng nữa Tuấn Khải và Vương Nguyên sẽ kết hôn. Tôi cảm thấy thật vinh dự khi được đứng ra dàn xếp lễ cưới cho họ. Nhưng cô đừng vội mừng, tôi thà chúc phúc choTuấn Khải và cậu ta thành đôi cũng không để cô toại nguyện làm người đứng bên cạnhTuấn Khải đâu.

_Hừ!

_Đối với con gái chưa chồng. Gương mặt, thân hình và dáng đi rất quan trọng. Để tôi xem sau vụ "tai nạn bất ngờ" này, cô có thể tìm một công tử nhà giàu khác không?Tôi thật sự rất tò mò đấy Linh Đan àh!

_Vậy sao...

Nó lại nhếch mép, nó biết điều Tôn Lệ nói hoàn toàn đúng. Bác sĩ đã nói dáng đi của nó sẽ bị khập khiễng trông rất xấu xí. Nhưng nó không quan tâm đến, nó có sắc đẹp và nó tin rằng bản thân sẽ có một người đàn ông giàu có hơnTuấn Khải gấp trăm ngàn lần. Nếu không có đượcTuấn Khải thì nó sẽ có người khác, ở đất nước Hàn QUốc này không chỉ có mỗiTuấn Khải là giàu có đâu.

_Tạm biệt nhé! Chúc may mắn.

Tôn Lệ tặng cho Linh Đan một cái liếc mắt khinh bỉ trước khi bước ra khỏi phòng. Cô đã nói, cô sẽ trả lại dù phải trả giá đắt như thế nào. Tuy nhiên, dừng lại đúng lúc luôn là một kế hoạch hoàn hảo, cô phải lo cho tương lai của cô, phải lo cho sự nghiệp của cô. Bây giờ cô đã lên chức giám đốc chi nhánh của BL, với tài năng của mình, cô không nghĩ rằng bản thân sẽ sống trong nghèo túng trong tương lai. Cô rất thích một câu rút ra từ Vương Nguyên "Chấp nhận sự thật luôn là một việc làm đúng đắn."

...

"Cạch"

Lại là tiếng mở cửa, Linh Đan không buồn quan tâm...

"Cạch"

Mở mắt ra khi nghe thấy tiếng đóng cửa, nó nhận ra trong phòng mình đã có thêm một người bạn khá lớn tuổi. Có vẻ ông ta bị thương không nhẹ nhưng vẫn mỉm cười nhìn nó.

_Xin chào!

_Chào – Đáp lại câu chào của người đàn ông cùng phòng một cách hờ hững trước khi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi...

_Tôi tên là Trần Tư Thành.

...

...

Vương gia

_ Woa! Khải Nguyên của ông giỏi quá! Lật được rồi này! Lão Hàn ah! Cháu tôi lật được rồi này! Khải Nguyên của ông thật là giỏi.

Reo lên như một đứa trẻ khi Khải Nguyên lật người nằm sấp, ông Vươngkéo tay lão Hàn đang pha sữa cho bé để thể hiện sự mừng rỡ của mình. Ông thật sự rất thích đứa cháu bé bỏng này, bé khiến tâm hồn ông trở về cuộc sống ấu thơ của mình, khi bản thân chưa vướng vào những toan tính, những âm mưu của người lớn. Khi bé cười, khi bé khóc đều rất vô tư, khi ôm bé trong lòng, ông cảm nhận những vết thương trong tim đang liền lại, là Khải Nguyên bé nhỏ mang lại cho ông của bé đấy, bé biết không?

_Lão gia ah! Ông đừng reo lên như trẻ con chứ! Ông không sợ Tuấn Khải và Vương Nguyên nghe, chúng cười cho àh?

_Ôi, Khải Nguyên của ông giỏi quá! Ông bế nào!

Không quan tâm đến lời nói của lão Hàn, ông Vươngvội vã bế Khải Nguyên bé nhỏ khi bé đang mếu miệng vì không lật lại được nữa. Gương mặt bụ bẫm đang đỏ lên trong khi đôi môi mỏng đang mím lại trông thật uất ức, Khải Nguyên của ông...

_ Ba sẽ độc chiếm Khải Nguyên của chúng ta!

Giật mình bởi tiếng nói phát ra từ phía sau, vòng tay rắn chắc vòng quanh eo Vương Nguyên mà kéo cậu lại gần mình hơn. Ngay lúc này cậu cảm thấy thật hạnh phúc, nhìn thấy Khải Nguyên được ông Vươngyêu thương chăm sóc, đượcTuấn Khải âu yếm trong vòng tay, được Trí Hách bên cạnh che chở, như thế đối với Vương Nguyên là quá đủ. Cậu chưa bao giờ dám mơ tưởng đến những điều như thế này, cảm giác nếu vươn tay ra như thế nào, cậu cũng vĩnh viễn không thể chạm tới được.

_ Vương Nguyên ah!

_Huh?

Vương Nguyên mỉm cười khi cằmTuấn Khải tựa lên vai mình trong khi vòng tay đang khép chặt.

_Nói... em yêu anh được không?

_Tại sao?

_Vì... em chưa từng nói yêu anh.

_Ngốc! Em không yêu anh ở đây. – Vương Nguyên khúc khích cười khi chỉ tay lên môi củaTuấn Khải – Em yêu anh ở đây cơ. – Ngón tay thon dài của cậu ấn nhẹ vào tim anh – Tình yêu của em... là ở đây.

_Anh yêu em!

_Em cũng yêu anh!

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi Vương Nguyên khiến cơ thể cậu ngập tràn cảm giác gọi là hạnh phúc. Mỉm cười, cậu vòng tay ôm chặt lấy cổ anh để nụ hôn ngày càng sâu. Cuối cùng, cậu cũng có thể ôm anh và hôn anh như thế này. Xin cho thời gian ngừng lại, để giây phút này là mãi mãi...

_Khải Nguyên ah! Con không được xem đâu! Mười tám năm nữa... con mới được xem hiểu chưa?

Bàn tay to lớn của ông Vương chắn ngang gương mặt nhỏ bé của Khải Nguyên khi bé cố đưa tay về phía ba mẹ của mình,. Nụ cười hạnh phúc cũng ngự trị trên môi của ông. Đúng rồi, gia đình hạnh phúc... Chính là đây...

...

...

Một tuần sau

_Sau này dáng đi của em chắc không được đẹp nữa.

_Dáng đi không quan trọng đâu Linh Đan ah!

...

Linh Đan cảm thấy hứng thú khi nói chuyện với người đàn ông cùng phòng với mình. Hóa ra hắn là một doanh nhân bất động sản người Macao gốc Trung, hắn qua đây bàn công việc với đối tác nhưng sau khi bàn chuyện xong, chiếc xe hắn đang đi do có sự cố nên gặp tai nạn được đưa vào đây, cũng cùng lúc bệnh viện không còn phòng VIP nữa nên nó mới có cơ hội quen biết với hắn.

Cảm giác như cuộc đời đang mỉm cười với nó khi cho nó quen biết người đàn ông này. Có phải mất điTuấn Khải... nó sẽ có được người đàn ông này không? Nhìn vào đôi mắt kkhao khát của hắn, nó biết hắn đã yêu thích nó nhưng hắn không nói. Giỏi đóng kịch? Không! Hắn không thể giỏi bằng nó được... Và nó nhất định... không bỏ qua người đàn ông này...

Nhắc đến Tuấn Khải, nó sực nhớ đến hôm nay chính là ngày Vương Nguyên và Tuấn Khải kết hôn với nhau. Nó không cam tâm... Nhưng... nó không thể ngăn cản được.

_Linh Đan ah!

_Huh?

_Em... theo anh qua Macao được không?

_Tại sao?

_Vì... anh yêu em...

Ha! Cuối cùng... chỉ cần 1 tuần, nó đã cướp đi trái tim của một doanh nhân giàu có... Chợt nhớ đến lời nói của Tôn Lệ. Nó cười lạnh, cô đã quá khinh thường nó... Quá khinh thường nó rồi...

_Em... cũng thích anh lắm!

...

...

"Tèn ten ten ten! Tèn tén tèn ten..."

Giữa lễ đường trang nghiêm,Tuấn Khải cười thật hạnh phúc khi nhìn thấy Vương Nguyên và Khải Nguyên đang bước vào lễ đường với bộ vest trắng tinh khiết. Trông cậu thật rực rỡ, cảm giác không gian như dừng lại và chỉ có cậu và Khải Nguyên tồn tại trong mắt anh. Cánh tay vô thức đưa ra khi cậu vẫn chưa đến nơi khiến quan khách cười khúc khích vì hành động dễ thương của anh. Ngay cả Khải Nguyên hôm nay cũng rất ngoan, bé cũng cười khúc khích khi nhìn thấy ba mình đang đưa tay về phía bé và mẹ, cánh tay tròn trịa cũng vô thức đưa về phía trước.

_Vương Nguyên! Con có đồng ý lấy người đang đứng bên cạnh con – Vương Tuấn Khải làm chồng và hứa suốt đời bên cạnh anh dù đau ốm hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khổ không? – Giọng cha xứ vang lên đều đều nhưng cha cũng mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Vương Nguyên và Khải Nguyên.

_Vâng! Con đồng ý! – Đôi mắt nhìn về phíaTuấn Khải khi anh đang nở nụ cười hạnh phúc.

_Vương Tuấn Khải! Con có đồng ý lấy người đang đứng bên cạnh con – Vương Nguyên làm vợ và hứa suốt đời bên cạnh cậu dù đau ốm hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khổ không? – Cha xứ chuyển ánh nhìn sangTuấn Khải mặc dù vẫn còn quyến luyến Khải Nguyên bé nhỏ đang đưa tay nghịch mấy đóa hoa trên bục.

_Vâng! Con đồng ý!

Tiếng vỗ tay vang lên khiến Vương Nguyên rơi nước mắt. Cậu hạnh phúc quá, rất hạnh phúc vì có thể đường đường chính thức trở thành người của anh. Từ nay... cậu sẽ là VươngVương Nguyên...

"Cạch"

Vương Nguyên ah! Chúc em hạnh phúc, anh yêu em... Ba yêu con Khải Nguyên ah...

Hòa vào tiếng vỗ tay của mọi người khiTuấn Khải trao nhẫn của Vương Nguyên và ngược lại, Trí Hách cảm thấy trong lòng mình, có một cái gì đó vừa biến mất. Là hy vọng.... Anh mỉm cười nhìn người anh yêu thương đang hạnh phúc nhận lấy chiếc nhẫn gắn kết cuộc đời mình với người mình yêu mãi mãi. Anh chỉ có thể mỉm cười... mỉm cười nhưng đôi mắt anh... không thể cười...

Vương Nguyên ah! Anh đi đây! Anh phải về Trung Quốc, có lẽ mọi thứ sẽ thật xa lạ khi không còn em bên cạnh nữa... Nhưng anh vẫn phải về... Anh yêu em... Hạnh phúc Vương Nguyên nhé!

Khải Nguyên ah! Con ở với ba chỉ với ba tháng... Nhưng ba thật sự rất yêu con, ba yêu con Khải Nguyên ah! Con nhất định phải hạnh phúc cùng với ba mẹ con nhé! Và... đừng quên ba,... ba vẫn sẽ là ba của con... Khải Nguyên ah!

Lắng lặng bước ra ngoài, Trí Hách nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đã đến lúc anh phải ra đi rồi...

Tạm biệt Vương Nguyên, một lần nữa... anh yêu em....

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt khi Vương Nguyên trao nhẫn choTuấn Khải. Nụ cười của cậu thật rạng rỡ, ánh mắt của cậu lấp lánh hạnh phúc...

Nhưng... nếu có thể...

Hãy quay lại.

Và cậu sẽ nhìn thấy...

Một dáng người cô độc đang dần xa lễ đường... Thật cô độc...

...

_Khải Nguyên ah! Ba cũng trao nhẫn cho con nhé! Từ nay Ba sẽ bảo vệ mẹ và con suốt đời!

Chiếc nhẫn nhỏ xíu được lồng vào ngón tay của Khải Nguyên trong sự chúc tụng của mọi người. Bé đã ngủ từ khi nào trong lòng mẹ của mình, gương mặt trẻ thơ hồn nhiên khiến lòng người trở nên nhẹ nhỏm...

"HÔN ĐI! HÔN ĐI! HÔN ĐI!"

_Vương Nguyên ah!

Tiếng reo hò vang lên không ngớt khiến gương mặt Vương Nguyên đỏ lên vì xấu hổ, Khải Nguyên được ông Vươngbế đi từ lúc nào và bây giờ đang nằm ngủ ngon lành trong lòng ông. Cảm giác nóng ấm bất ngờ len lỏi vào cơ thể khi môiTuấn Khải chạm vào môi cậu. Lưỡi anh quét qua khoang miệng trước khi dứt ra và để lại một tiếng kêu nhỏ. Cả lễ đường vỡ òa, họ chúc phúc cho anh và cậu...

Ước mơ... luôn có thể trở thành sự thật

Nếu như bạn cố gắng...

...

...

"Tuấn Khải, Vương Nguyên... em đi đây.

Trong thời gian qua, em đã phiền anh rất nhiều. Em biếtTuấn Khải không yêu em nhưng em vẫn cố chấp, vẫn muốn giành lấy anh ấy cho riêng mình. Đến khi xảy ra chuyện này, em mới biết... em không thuộc vềTuấn Khải... Vương Nguyên ah! Một lần nữa em xin lỗi anh...

Em đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình, Tư Thành thật sự rất tốt và anh ấy muốn đưa em qua Macao để giới thiệu với bố mẹ anh ấy. Em cảm thấy... Tư Thành mới thật sự là người dành riêng cho em. Em đi đây Vương Nguyên ah! Sẽ lâu lắm em mới có thể trở lại được. Tạm biệt, Linh Đan."

Đặt lá thư xuống bàn, Vương Nguyên mỉm cười khi Linh Đan cuối cùng cũng gặp được người mà nó có thể nương tựa – Tư Thành... mong rằng nó được hạnh phúc bên người đàn ông đó...

_Nghĩ gì vậy?

Giật mình bởi vòng tay củaTuấn Khải, Vương Nguyên mỉm cười đưa anh đọc lá thư mà lão Hàn đã đưa cho cậu ngay khi trở về nhà.

_Vậy thì tốt cho nó rồi...

_Cuối cùng thì nó cũng có một chổ tốt để nương tựa, anh Trí Hách cũng trở về Trung Quốc để tiếp tục làm ăn, anh ấy thật tham công tiếc việc anh nhỉ?

_Em muốn chồng em như thế không? -Tuấn Khải âu yếm hôn lên môi cậu.

_Không! Em muốn chồng em có thời gian cho em và con.

_ Vương Nguyên ah!

_Dạ?

_Anh nhớ...

Vương Nguyên rùng mình khiTuấn Khải gian xảo luồn tay vào áo cậu. Vội đánh mạnh lên cái tay ương bướng khiếnTuấn Khải nhăn nhó rụt tay về, mắt anh ánh lên một tia không phục khiến cậu phì cười

_Còn Khải Nguyên mà... – Vương Nguyên nói nhỏ.

_Em quên rằng Khải Nguyên ngủ phòng ba sao? Lại đây nào! Anh nhớ em quá! Anh muốn giết em!

Ném mạnh Vương Nguyên lên giường và phủ lên cơ thể cậu vô số những nụ hôn khao khát, tiếng Vương Nguyên cười khúc khích khi được anh yêu thương như thế này. Thoáng chốc, không khí trong phòng trở nên thật gấp gáp, thật vội vã...

...

Phòng ông Vương

"A... Vương Nguyên ah...

ư... ưmm..."

Nhíu mày bởi âm thanh ồn ào bên cạnh, ông Vươngvội lấy một chiếc headphone nhỏ xíu màu trắng được bao bọc bởi một lớp lông mềm mại áp vào tai của Khải Nguyên đang ngủ ngon. Bản thân ông cũng áp một cái tương tự nhưng to hơn vào tai mình và ôm chặt lấy cháu cưng của mình mà ngủ...

_Khải Nguyên ah! May mà ông nội đã chuẩn bị sẵn... hai đứa này... không sợ làm ba và con nó giật mình hay sao nhỉ?

Mỉm cười khi hôn lên bàn tay non nớt của Khải Nguyên. Ông Vương cảm thấy... đã đến lúc ông giao toàn bộ công việc choTuấn Khải để có thời gian chơi đùa với Khải Nguyên bé nhỏ rồi...

...

_Hộc hộc hộc... anh yêu em Vương Nguyên ah!

_Em... em...yêu anh!!!!!!!!!!!!!!

_Lần nữa nhé...

_Ya! Anh muốn giết em sao...

_Đúng rồi! Anh đang muốn giết em đây, ha ha ha ha ha.

END FIC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro