Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Hơ... hơ... Linh Đan ah! Linh Đan ah... LINH ĐAN AH!

_ Vương Nguyên ah! Em tỉnh rồi... Vương Nguyên ah!

Giật mình khi bản thân như vừa trải qua cơn ác mộng kinh hoàng, mồ hôi Vương Nguyên túa ra hai bên thái dương khi nhớ lại thảm cảnh lúc nãy. Đây có phải là mơ không? Nếu là mơ, xin cho cậu hãy mau chóng tỉnh lại. Đó là cơn ác mộng kinh khủng nhất mà cậu từng biết đến, Linh Đan đau đớn la hét giữa những cây cột to lớn đang đè lấy đôi chân thon nhỏ của nó. Cậu đã muốn cứu nó, muốn chạm vào nó nhưng nó đã đẩy cậu ra... Ác mộng... là ác mộng.

_Vương Nguyên! Em tỉnh rồi, nhìn anh đi, Vương Nguyên!

Lại tiếng nói đó, Vương Nguyên mơ hồ nhận ra bàn tay mình đang bị siết chặt bởi một bàn tay to lớn hơn, hơi ấm này rất quen thuộc. Không phải bàn tay của Trí Hách, không phải hơi ấm của Trí Hách. Vậy... là ai?

_Tuấn Khải?

Mở to mắt khi nhìn thấyTuấn Khải đang nắm chặt tay mình mà cười trong sự vui mừng, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Vương Nguyên. Tại saoTuấn Khải lại ở đây? Đáng lẽ giờ nàyTuấn Khải phải trong tiệc cưới, tại sao lại ở đây? Đây là đâu?

_Đây là đâu? Sao... anh lại ở đây?

Giật tay mình là khỏi tayTuấn Khải khiến anh thoáng chốc ngỡ ngàng, Vương Nguyên không muốn nằm trong hơi ấm bàn tay anh càng không muốn trái tim mình một lần nữa gào thét. Cậu đã quá đau rồi, quá đau để sợ hãi phải chịu một lần nữa.

_Lễ cưới đã bị hủy do tai nạn rồi...

Giọng nói củaTuấn Khải như đánh vào các giác quan của Vương Nguyên, tai nạn bất ngờ? Vậy... đó không phải là mơ? Điều đó không phải là mơ sao?

_Anh nói... lễ cưới... vậy... những cây cột ngã... là thật?

_Đúng! Là thật!

_LINH ĐAN AH!

Vương Nguyên vội vã lao xuống giường nhưng cơn đau từ chân truyền đến khiến cậu hét lên một cách đau đớn. Nhìn lại đôi chân mình, một chân của cậu đã bị bó bột và cố định trên cao.Tuấn Khải ấn cậu nằm xuống giường và giữ chặt vai cậu để cố định con người đang hốt hoảng kia. Một lần nữa anh cảm thấy nóng giận, tại sao cậu không nghĩ đến bản thân mình mà lao vào nơi nguy hiểm như thế? Cậu có biết, khi đó... trái tim anh như chết lặng, anh không biết phải làm gì ngoài việc điên cuồng gọi tên cậu. Giữa lễ đường im ắng, tiếng Vương Nguyên hét lên khi bàn tay cậu chạm vào vai của Linh Đan nhưng bị nó bất ngờ đẩy ra, rồi tiếng rầm rầm vang lên... Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi anh không nghĩ đó là sự thật. Vương Nguyên và Linh Đan nằm đó... giữa vũng máu tươi... Anh điên cuồng gọi tên cậu và ôm cậu vào lòng, máu chảy ra từ chân của Vương Nguyên khiến anh hốt hoảng, Linh Đan cũng bất tỉnh dưới đống đổ nát. Chỉ còn anh... và vết thương lòng chưa kịp lành.

_Linh Đan đâu? Nó đâu rồi...

_Linh Đan còn trong phòng cấp cứu. -Tuấn Khải bình tĩnh nói – Em bị con bé đẩy ra, toàn bộ cột đều đổ vào nó. Chân của em... vì đặt dưới tay của Linh Đan nên không bị thương nặng, chỉ bị gãy...

Vương Nguyên không biết phải nói gì khiTuấn Khải kể lại sự việc, cậu không cố ý phá hoại nó. Cậu hoàn toàn không cố ý. Lúc đó... cậu không dám nhìn anh cũng như không dám nghe anh nói ba chữ "Tôi đồng ý", đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào cây cột bên cạnh Linh Đan để kiềm nén nước mắt mắt đang chực trào. Cậu nhìn thấy... người phục vụ ngã... Cột lung lay... Cậu chỉ muốn đẩy nó ra... Nhưng...

"ANH LÀM CÁI GÌ THẾ? BUÔNG TÔI RA!"

Cảm giác bị bàn tay thô bạo đẩy ngược trở lại, tiếp theo đó là một cơn chấn động mạnh lên đầu và chân khiến cậu ngất đi. Tại sao Linh Đan không tin tưởng cậu? Tại sao lúc đó nó lại nghĩ rằng cậu muốn phá hoại hôn lễ của nó? Không! Cậu thương nó như một đứa em gái ruột thịt và cậu sẽ không bao giờ làm những điều khiến nó bị tổn thương. Tại sao nó lại không tin tưởng cậu? Chưa bao giờ... chưa bao giờ Linh Đan tin tưởng cậu...

_Vương Nguyên ah!

_Chưa bao giờ... nó tin tưởng tôi... Nó nghĩ... tôi muốn phá hủy hôn lễ... Nếu nó không đẩy tôi ra...có lẽ nó không như thế này...

_Ngốc! Em còn ngốc đến bao giờ hả, Vương Nguyên?

Ôm Vương Nguyên vào lòng,Tuấn Khải đặt môi mình lên làn da ấm áp nơi cổ cậu. Sao cậu có thể sống vì người khác và chết vì người khác như thế? Tại sao cậu không nghĩ rằng nếu cậu có chuyện gì, anh sẽ như thế nào? Anh sẽ ra sao? Nỗi đau cậu gây ra chưa anh vẫn chưa lành hẳn, cậu còn muốn rạch thêm một nhát vào vết thương đó nữa sao? Tại sao luôn ngốc ngếch để anh phải lo lắng và đau đớn đến như vậy? Hãy thử ích kỷ một lần được không? Một lần thôi, ích kỷ giữ anh lại cho riêng mình, ích kỷ vì anh được không?

_Tuấn Khải ah... Đừng... đừng ôm...

Cố gắng đẩy cơ thểTuấn Khải ra khỏi bản thân mình, cơ thể Vương Nguyên đang run rẩy bởi hơi ấm của anh. Cậu sợ quá, cậu sợ cậu sẽ ôm lấy anh, cậu sợ sẽ không thể xa rời hơi ấm này được nữa. Cậu cũng ích kỹ, cậu cũng muốn giữ anh cho riêng mình, muốn giấu anh ở một nơi không ai biết đến, sẽ không ai yêu anh ngoài cậu. Nhưng... cậu không dám và cũng không làm được. Bây giờ... Linh Đan còn chưa biết như thế nào, làm sao cậu có thể nhận lấy hơi ấm của anh chứ?

_Anh biết hết rồi, Vương Nguyên ah! Trí Hách đã để hết cho anh nghe rồi! Đừng đẩy anh ra được không em?

Vòng tay càng lúc càng siết chặt,Tuấn Khải điên cuồng hôn lên cổ Vương Nguyên khi cậu cố đẩy anh ra. Trong khi cậu nằm trong phòng cấp cứu, Trí Hách đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh và ông Vươngbiết. Cậu chưa bao giờ phản bội anh ngay cả trong tiềm thức, chưa bao giờ muốn tổn thương anh nhưng... Cậu phải ra đi để trả anh về với cuộc sống sung túc như trước đây, cậu trả anh về để anh lại là một giám đốc mạnh mẽ và quyền lực, trở lại một người không phải khổ đau vì tình yêu, không chống đối lại với cha mình. Anh muốn mắng cậu ngốc, muốn mắng thật nhiều, muốn đánh cho cậu tỉnh ra, muốn đánh thật nhiều nhưng anh không làm được. Anh chỉ có thể ôm lấy cậu, bảo vệ và che chở người đã hết lòng nghĩ cho anh... Mặc dù... những ý nghĩ đó khiến trái tim anh tổn thương biết bao lần...

_ A... anh...

_Sao em lại làm như thế hả? Em nghĩ như vậy sẽ khiến anh vui, khiến anh trở về với Tuấn Khải trước đây sao?

_Em...

_Không phải chỉ cần trở về là có thể trở về, chỉ cần thay đổi là sẽ thay đổi. Tại sao em lại ngốc như vậy chứ? Tại sao em luôn vì người khác mà không nghĩ đến cảm nhận của anh? Em làm anh phải vì em mà tổn thương bao nhiêu lần nữa đây? Em muốn thấy anh chết em mới vừa lòng phải không?

Tuấn Khải cảm nhận được vai áo anh ướt đẫm, Vương Nguyên khóc rồi, cậu khóc vì cái gì? Người nên khóc chính là anh đây, phải chính là anh đây này. Cậu có biết suốt thời gian qua anh đã sống như thế nào không? Anh đã trở thành con người như thế nào không? Vùi đầu làm việc để thôi nghĩ về cậu, ôm ấp người khác để thôi nhớ nhung cậu... Điều đó tốt cho anh lắm sao, điều đó tốt lắm sao?

_Em làm như vậy, em cảm thấy bản thân em được thanh thản sao? Những ngày tháng đó, em có thể sống được thanh thản sao Vương Nguyên? Em thề rằng em chưa bao giờ nghĩ đến anh, chưa bao giờ khóc vì anh, chưa bao giờ gọi tên anh đi! Em có làm được điều đó không Vương Nguyên? Em nói anh biết đi!

_Tuấn Khải ah... Hu huhu... Em xin lỗi... em xin lỗi mà...

_Em xin lỗi? Em làm bao nhiêu chuyện để bây giờ chỉ một lời xin lỗi của em, anh có thể bỏ qua tất cả sao? Chỉ cần em xin lỗi thì sẽ được tha thứ sao?

_Em... em...

_Những ngày tháng đó, em biết anh sống như thế nào không? Mỗi ngày anh làm việc như điên để quên em, đến tối anh lang thang những vũ trường, những quán bar lớn nhỏ, anh qua đêm hết người này đến người khác để quên đi cảm giác được ôm em như thế này, em biết anh đã khổ sở như thế nào không? Anh hận em! Anh hận vì em đã đối xử với anh như thế. Mỗi lần nhớ đến gương mặt của em, mỗi lần nghĩ đến đứa con của chúng ta bị em vứt bỏ, anh như phát điên... Anh muốn giết em, muốn khiến phải chịu những đau đớn mà anh đang nếm trải nhưng... nhưng anh không làm được. Anh không đủ dũng khí để tổn thương em, anh là một kẻ hèn nhát... Em biết không?

_Em xin lỗi... Em xin lỗi,Tuấn Khải ah...

Vương Nguyên khóc không thành tiếng khi ngheTuấn Khải gằn từng chữ bên tai mình. Cậu cũng như anh, cậu chưa bao giờ sống một cách trọn vẹn khi vắng anh. Cậu chưa bao nở nụ cười hạnh phúc trọn vẹn khi không có anh. Anh có biết mỗi lần nhớ đến gương mặt bi thương của anh, mỗi lần nhớ đến giọng nói nhẹ như hơi thở của anh, lòng cậu lại quặn lên từng cơn, cậu khóc nhưng không dám để Trí Hách nhìn thấy, không dám khóc trước mặt Khải Nguyên. Cậu chỉ có thể nhớ anh khi ở một mình, chỉ có thể gọi tên anh khi ở một mình... Cậu nhớ anh... Cậu đã bao nhiêu lần hối hận, bao nhiêu lần muốn trở về và nói câu xin lỗi, nói câu tha thứ... Cậu muốn lắm... Nhưng cậu không có can đảm, cậu cũng là một kẻ hèn nhát, hèn nhát với tình yêu của mình.

_Sao không tin tưởng anh? Anh làm những việc đó chỉ vì anh chấp nhận nó. Chỉ cần là nghề nghiệp đàng hoàng, là công nhân hay là giám đốc có khác gì nhau không Vương Nguyên? Bây giờ anh đã trở thành tổng giám đốc rồi đấy, anh đã quyền cao chức trọng rồi đây nhưng anh có tìm được hạnh phúc trong đó không? Tại sao em luôn làm theo tình cảm của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của anh? Tại sao em không không nghĩ đến cảm nhận của anh hả Vương Nguyên?

_Tuấn Khải ah... Em chỉ...em chỉ muốn tốt cho anh... Vì em mà anh và bác Vươngtrở thành đối địch nhau, cũng vì em mà anh từ giàu sang trở thành nghèo hèn, vì em mà anh phải làm việc ở công trường. Vì em... vì em hếtTuấn Khải ah! Em luôn là một người xui xẻo. Ngày xưa với Thiên Tỉ, em đã hại chết anh ấy. Bây giờ đến anh, em đã khiến anh như thế này... Em chỉ... em chỉ muốn tốt cho anh thôi...

Vương Nguyên nói trong tiếng nấc khi cố gắng giữ cho cơ thể không run rẩy trước đôi mắt đau đớn của anh. Cậu... đơn giản chi muốn tốt cho anh mà thôi

_Tốt cho anh? Em muốn tốt cho anh? Em không làm được đâu Vương Nguyên ah! Bởi vì... em không phải là anh. -Tuấn Khải cười buồn – Em không phải là anh, em sẽ không biết được điều gì mới thật sự tốt cho anh... Em không phải là anh Vương Nguyên ah!

_Tuấn Khải... tha thứ cho em.... Tha thứ cho em được khôngTuấn Khải ah... Em biết lỗi... Em đã sai rồi... Em thật sự đã sai rồi. Những ngày tháng không có anh... Em thật sự không biết mình sống vì điều gì... Những khi em sợ hãi hay vui mừng... em cũng không có anh bên cạnh. Thật sự... em rất nhớ anh... em nhớ anh lắmTuấn Khải ah!

Đôi tay Vương Nguyên ôm cứng lấy cơ thể củaTuấn Khải khiến anh bất ngờ. Lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy anh, xin lỗi anh và muốn giữ lấy anh. Nước mắt anh cũng không biết tự bao giờ lại rơi trên vai cậu, đôi tay ôm lấy người mình yêu trong khi đôi môi đặt nhẹ lên mái tóc mềm của cậu. Phải rồi, chỉ như thế này... như lúc này... Đây mới là điều tốt nhất dành cho anh.

Đứng bên ngoài, Trí Hách thờ dài khi nhìn thấy hai con người đang ôm chặt lấy nhau trong nước mắt. Nước mắt anh cũng rơi... Đến lúc rồi... anh cứ nghĩ ... bản thân có thể bên cạnh Vương Nguyên mãi mãi... Nhưng... anh vẫn không thể, Vương Nguyên không bao giờ có thể bên cạnh anh, không bao giờ là của anh. Trái tim cậu, linh hồn và hơi thở của cậu đều chứa đầy hình ảnh củaTuấn Khải, còn anh? Từ trước đến nay, anh vẫn chỉ là một người anh, một người anh với tình yêu không bao giờ được đáp lại.

_a... a...a...a...

_Khải Nguyên của ông ngoan quá...

Mỉm cười khi bàn tay bé nhỏ của Khải Nguyên nắm lấy ngón tay của ông mà đùa nghịch. Ông Vương không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Ông có lỗi với Vương Nguyên nhiều quá, cậu tuy là một callboy nhưng cậu thật cao quý. Tình yêu của cậu thật đáng trân trọng và sự hy sinh của cậu là quá lớn. Dù ông không chấp nhận, dù ông tìm mọi cách để tách cậu ra khỏi cuộc đời anh nhưng cậu vẫn kiên cường bảo vệ tình yêu của mình – Đứa con bé nhỏ của cả hai. Cậu đã sinh ra cho nhà họ Vương một thiên thần rất đáng yêu. Nhìn gương mặt có sự pha trộn hài hòa giữa cậu và Tuấn Khải, ông Vương bất giác mỉm cười. Cháu của ông có nhiều điểm giống với Tuấn Khải hơn là Vương Nguyên. Có lẽ... ông nợ Vương Nguyên một lời xin lỗi...

_Ba!

_Bác Vương!

Vương Nguyên cúi đầu khi cậu đượcTuấn Khải đẩy ra ngoài sau khi cương quyết muốn ngồi chờ Linh Đan trước cửa phòng cấp cứu. Cậu luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đối diện với ông Vươngmặc dùTuấn Khải đã nói rằng cậu đã được ông chấp nhận. Tuy nhiên... mặc cảm vẫn chưa phai dần trong tư tưởng của Vương Nguyên nên cậu cảm thấy bản thân thật nhỏ bé trong mắt của ông.

_ Vương Nguyên ah! – Ông Vương mỉm cười khi nhìn thấy bàn tay Vương Nguyên đang run lên – Ba xin lỗi!

_Dạ?

_Lúc trước... ba đã làm nhiều điều sai lầm... Thật sự ba đã già rồi... đã không thể nhận ra điều gì là tốt nhất choTuấn Khải... Ba đã cố ngăn cản con... con tha thứ cho ba chứ? Hãy trở về với Tuấn Khải và với ba.

_Bác Vương...

Đôi mắt Vương Nguyên mở to nhìn bàn tay gầy gò của ông Vương đặt lên tay mình, nước mắt lại một lần nữa rơi dài trên má nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc, thật sự hạnh phúc.

Chỉ cần Linh Đan bước ra, cậu sẽ ích kỷ một lần, cậu sẽ xin Linh Đan tha thứ, cậu không thể sống thiếu Tuấn Khải nữa rồi. Một lần chia cách là quá đủ cho hai trái tim thổn thức đớn đau... Một lần xa cách, cậu đã hiểu thế nào là điều tốt nhất cho cả hai... Chính là... được bên nhau... chỉ cần được bên nhau, mọi chuyện khó khăn như thế nào đều có thể vượt qua. Cậu sẽ giữ lấy Tuấn Khải... sẽ giữ lấy anh... MÃI MÃI...

"Tách"

_Xin lỗi! Ai là người nhà của bệnh nhân Dịch Linh Đan?

_Là tôi! Tôi là anh của Linh Đan! – Vương Nguyên vội lên tiếng khi bác sĩ vừa hỏi, cậu lo lắng nhìn vị bác sĩ già, vai cậu đượcTuấn Khải trấn an bằng cách bóp nhẹ vào đó. Để cậu biết rằng, anh luôn ở phía sau cậu...

_Cô Dịch đã qua thời kỳ nguy hiểm. Nhưng... chúng tôi xin chia buồn rằng chân của cô Dịch sẽ không thể đi được bình thường như ngày xưa...

_Vậy là sao thưa bác sĩ? -Tuấn Khải vội hỏi khi nhận thấy Vương Nguyên đang đứng người lại...

_Bởi vì chân của cô Dịch bị va đập mạnh dẫn đến vỡ mắt cá chân, xương chân cũng bị gãy vụn, xương bánh chè bị vỡ, xương đùi cũng bị gãy. Chúng tôi tuy rằng đã ráp xương lại nhưng cô Dịch không thể nào đi đứng bình thường như trước được, tướng đi của cô Dịch sẽ bị biến dạng rất nhiều, nhẹ nhất là đi khập khiễng.

_Vâng! Cám ơn bác sĩ...

_Hiện thời phòng VIP của chúng tôi đã hết, chúng tôi sẽ đưa cô Dịch vào phòng hạng nhất hai giường. Khi nào có phòng, tôi sẽ lập tức chuyển cô Dịch sang Phòng VIP.

Gật đầu sau khi y tá giải thích tường tận,Tuấn Khải đẩy xe của Vương Nguyên sang một bên để tiện đường cho y tá đưa Linh Đan đi ra. Nó vẫn còn đang hôn mê, mắt Vương Nguyên mờ đi khi nhìn thấy đôi chân băng bó của Linh Đan. Cậu đau lòng quá, tại sao nó lại đẩy cậu ra chứ? Cậu là con trai, tướng đi dù có xấu xí cũng không sao. Nó lại là con gái... lại chưa có chồng. Bây giờ tướng đi lại xấu xí... Nó lại là một người rất chú trọng đến bề ngoài của mình. Bây giờ... cậu phải làm sao?

_ Vương Nguyên ah! Đó không phải là lỗi của em, không phải là lỗi của em Vương Nguyên ah!

Tiếng Tuấn Khải vang lên bên tai Vương Nguyên như trấn an cậu. Đúng! Vương Nguyên không có lỗi, Vương Nguyên thật sự không có lỗi... Là định mệnh... là định mệnh...

Linh Đan ah! Anh xin lỗi...

End chap 53

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro