Chap 1: Hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Mẹ à con đã nói rồi con chỉ mới 17 tuổi, không lấy chồng là không lấy chồng".
-"Đây là quyết định của ông, con không có quyền từ chối, hôn ước đã được định sẵn 15 năm trước, giờ con có nói gì cũng vô dụng ".
Nói rồi mẹ Ánh Hân tắt máy. Không thèm để ý đến tâm trạng của cô.
Trời ơi! Bây giờ đã thế kỉ 21 sao còn cái cảnh hôn ước từ trước vậy nè
..............................
- "Làm sao bây giờ, tự nhiên ông bắt tao đi lấy chồng mày thấy có vô lí không ". Cô chỉ có một đứa bạn thân nhất là Linh Đan chuyện gì cô cũng chia sẻ cho nó.
-" Lấy chồng hả sướng thấy mồ mà mày còn đòi gì nữa ".
-" Mày mê trai quá rồi khùng luôn hả. LẤY CHỒNG chứ không phải đi chơi. Nếu mày thấy lấy chồng sung sướng thì mày lấy thay tao đi". Cô bực tức xả giận lên đầu cô bạn thân.
-" Thôi thôi cho tao xin. Tao cũng chỉ ghẹo mày thôi. Mà nghĩ gia đình mày vui thiệt á. Mày mới học 12 mà bắt mày lấy chồng. Chuyện này chỉ có thời gian mới trả lời được ".
Chỉ có nhà Ánh Hân mới ép hôn chứ còn nhà nào như vậy nữa đâu.
-" Giờ tao biết phải làm gì bây giờ lỡ ổng bả gã tao cho thằng nào...rồi tao biết sao...ối mẹ ơi huhuhu...". Cô buồn cô hận cô khóc, tới lúc hết khóc nhìn qua thì con nhỏ bạn cô ngủ mất tiêu.
-" Ê cái con kia tao tâm sự với mày, mà mày ngủ hả". Ánh Hân ngồi dậy vỗ mấy cái thiệt mạnh vào mặt Linh Đan. Làm mặt mài người ta đỏ lên hết ( tội chị Linh Đan quá à)
-" Úi mày làm cái gì vậy đau chết đi được. Hung dữ như mày thằng nào lấy mày chắc cũng tới số".
-"Ý... Hung dữ như tao thằng nào lấy...tới số". Cô dường như nghĩ ra được điều gì đó vui mừng ôm chặt Linh Đan. -" Đúng rồi tao có cách rồi Đan à mày hay lắm".
* Chuyển cảnh qua nhà chú rễ
-" Ông nói gì hôn ước 15 năm trước". Thanh Tùng cũng đã từng nghe nhưng lâu quá không nhắc đến nghĩ là bên kia quên rồi.
-" Đúng vậy, ta đã từng nói với con ta nghĩ con vẫn còn nhớ". Ông nói vẻ hết sức nghiêm túc ( này muốn thoát coi bộ khó )
-" Ông à, nhưng con bé đó theo con cũng chỉ có 17 tuổi thôi, làm sao làm vợ con được ". Lúc cậu gặp Ánh Hân thì lúc đó cô cũng chỉ mới tập đi.
-" Con cũng có lớn hơn nó bao nhiêu năm nay con chỉ mới 21 tuổi hợp quá còn gì ?".
-" Nhưng...".
-" Không nhưng nhị gì hết, tháng sau là ngày cưới. Hôn ước này ta đã định với lão ấy con không được quyền từ chối ".
Hai ông là bạn thân với nhau từ trẻ định hôn cũng đã từ đời cha cậu nhưng lúc đó hai người đều sinh con trai. Nên hẹn đến đời cháu và như vậy Thanh Tùng và Ánh Hân bị dính chưởng.
-" Con bé đó còn nhỏ suy nghĩ nông cạn cũng chưa chắc nó chịu". Cậu còn mong không chịu nữa là đằng khác. Khỏi mất công giữ thêm một đứa con nít, trong trường đám học sinh nữ theo cậu cũng đã mệt bây giờ còn thêm cô vợ trẻ con ...hơiii cậu thở dài.
Ông lão cười, thử coi lần này thằng cháu trai của ông còn nói được gì?
-" Nhà bên đó nói con bé đã chịu rồi bây giờ chỉ đợi ngày cưới thôi. Xong chuẩn bị cho tốt đi cháu trai". Ông nói rồi đi thẳng lên phòng.
-" Không phải chứ con bé chịu rồi". Học sinh thời nay nghe lấy chồng là nhận lời liền vậy hả ta.
Đành cưới biết sao giờ, dù gì mình là một ông thầy giáo nổi tiếng đẹp trai nhưng lại vô cùng khó tính. Xem con bé có thể chịu được thằng chồng nghiêm khắc này bao lâu. Trong lòng cậu nghĩ và tự cười thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro