Chap 3: Đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày cực hình cũng đã qua, Thanh Tùng đưa Ánh Hân đến nhà mới của cậu với cô. Khu biệt thự nhìn khá sang trọng, cô cũng không còn tâm trí đâu mà khen đẹp, xuống xe bước thẳng vào nhà không nói chuyện với cậu dù chỉ một câu.
Mặc bộ đồ cưới mệt mỏi kinh khủng phải nhanh chóng cởi ra mới được. Cô đang nghĩ.
Ánh Hân lên phòng, căn phòng to nhất có để mấy chữ Tân Hôn rất lớn trên cánh cửa cô thấy mà bực cả mình đi lại xé xuống. Thanh Tùng ngoài sau thấy vậy khẽ cười tính cách trẻ con của cô vợ mình.
Ánh Hân cảm nhận ngoài sau có người, quay đầu lại thì thấy cậu đang nhìn cô cười, Ánh Hân tức điên liếc xéo Thanh Tùng đá cửa phòng đi thẳng vào nhà tắm. Khi trúc bỏ hết thứ đáng ghét trên người cô ngâm mình trong nước càng nằm càng dễ chịu và cô ngủ quên luôn trong đó hồi nào không hay.
Thanh Tùng qua phòng kế bên tắm lúc quay lại thấy cô còn chưa ra cũng nghĩ chắc tại cô ngại không dám ra nên cũng không quan tâm nhiều. Thật ra cậu không có ý định làm tròn nghĩa vụ vợ chồng với cô vì anh thấy cô còn trẻ con với lại lấy nhau cũng có phải vì yêu đương gì đâu. Nên cậu đã chuẩn bị phòng riêng cho cả hai người. Thanh Tùng xem tivi đến khuya vẫn không thấy Ánh Hân ra, cậu hơi lo đi lại phòng tắm xem cô có chuyện gì không. Thanh Tùng gọi hoài mà không thấy cô trả lời, lúc này cậu không nghĩ nhiều lỡ cô xảy ra chuyện gì thì sau. Thanh Tùng đẩy tung cửa nhà tắm ra thấy cảnh tượng trước mắt dù quân tử thế nào cũng phải nuốt khan. Da cô rất trắng khuôn mặt xinh đẹp hòa cùng với nước đẹp không tả nổi
Cậu nhìn cô mãi mới chợt nhớ ra vấn đề chính. Thanh Tùng đi lại phía Ánh Hân lay lay tay cô, nhưng cô không có phản ứng.
Ánh Hân ngất xỉu rồi, do cả ngày mệt quá lại ngủ quên trong phòng tắm dẫn đến thiếu oxi nếu cậu vô trễ xíu là cô chết không biết nguyên nhân tại sao.
Lúc này cậu bắt đầu thấy căng thẳng, tất nhiên cậu biết tại sao cô bị vậy ( thầy dạy hóa mà) , lấy khăn tắm quấn quanh người cô, cậu bế cô ra giường. Thanh Tùng dùng môi mình hô hấp cho Ánh Hân mai mà kịp thời cô tỉnh lại rồi
Môi cô bé rất mềm. Cậu thầm nghĩ.
Cô tỉnh dậy không nhớ là đã xảy ra chuyện gì cô chỉ nhớ là cô ngủ rất ngon và mơ một giấc mơ rất đẹp.
-" Cô chịu tỉnh rồi đó à". Thanh Tùng hỏi giọng hơi giận dỗi
Cô mở mắt ra thì đã thấy cậu, không biết chuyện gì cả, cô thấy người hơi lạnh lạnh nhìn xuống cơ thể.
-" A aaaaaaaaaa............."
Tất cả đồ đạt cự li gần cô nhất đều bị phan vào người cậu.

"Rầm". Và cái bình hoa rơi thẳng vào đầu Thanh Tùng. Cô ném một lượt nhiều quá cậu né không kịp.
Chết rồi cậu nằm bất động luôn rồi. Cô không quan tâm cậu, giờ trên người cô có cái gì đâu. Đi tìm đồ mặc trước đã tính gì tính, cô nghĩ chắc cậu làm bộ.
-" Ai biểu, ai biểu, dâm tặc". Ánh Hân lè lưỡi lêu lêu cậu đi lại tủ đồ.
Thanh Tùng không bị gì cả, không làm vậy dễ gì cô tha, con gái gì đâu mà dữ như chằng lửa, mà bé này ác thiệt đấy mình bị vậy mà không hỏi lấy một câu đã vậy còn kêu mình dâm tặc nữa chứ. Nhưng không sao thời gian mình sống chung còn dài mà. Cậu nhếch mép cười,  mà vẫn nằm đó không chịu dậy.
Hôm nay lỡ bị làm người xấu rồi thì tôi cho bé biết người xấu như thế nào. Cô đã thay đồ xong thản nhiên đi ra, ban đầu cô tưởng hắn cút đi chỗ khác rồi chứ. Nhưng
-" Oh no". Chuyện gì đây
Trong phòng bây giờ chỉ còn vài cây nến sáng ở đầu giường. Còn trên giường thì khỏi nói đầy hoa hồng. Đối với những cặp vợ chồng khác điều này thật lãng mạn nhưng đối với cô cái này được gọi là " Quỹ ám"
Ánh Hân đã biết người bắt mình về là cậu, tên này thông minh gớm, còn bày đặt đưa ra cái trò đêm tân hôn lãng mạn. Cô cười khinh _" Được, tốt thử coi ai sợ ai"
Cô cười hạnh phúc nhìn cậu, tiến thẳng lại giường, cậu đang nằm trên đó đợi cô
-" Anh yêu đợi em lâu không nà, lúc nãy anh có sao không? Thấy anh vậy em đau lòng không tả nổi". Giọng cô nũng nĩu giống một cô dâu nhỏ đang hạnh phúc thật sự.
Làm bộ gớm nhỉ. Câu choàng tay lên kéo cô về phía mình, do mất thăng bằng cô ngã nhào vào người cậu.
Dám lợi dụng sàm sỡ ta, được lắm
-" Chồng à chân em đau". Cô nói làm mặt tội nghiệp đưa chân lên cho cậu xem, nhưng thật ra là lấy cái đầu gối nệnh một cái rõ đau vào hạ bộ của cậu.
Mẹ ơi chơi xấu, cậu bị một cú đau điến. Mặt mài tái xanh, nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.
-" Cô". Mồ hôi ướt đẫm trên mặt, Thanh Tùng chỉ có thể ôm cái chỗ đau của mình mà nhúng nhảy cho đỡ đau
Nhưng cô đá quá mạnh cậu đau muốn khóc mà không được. Ánh Hân nhìn mặt Thanh Tùng muốn cười lắm nhưng không cô chơi chưa đã
-" Chồng, chồng bị sao mà mặt mài mồ hôi dữ vậy nè". Cô lấy tay lau mồ hôi trên mặt cậu làm bộ đau lòng.
-" Nhiều mồ hôi quá để vợ lấy khăn lau cho chồng". Cô nói rồi đi thẳng vào nhà tắm. Trong tay đang giấu một vũ khí bí mật.
Thanh Tùng nhìn cô không nói được lời nào, được lắm, ngon rồi. Thù này không trả tui không mang hộ Hồ. Không biết cô định giở trò gì đây. Nhưng cậu không còn nghĩ được gì nữa càng lúc càng đau, không phải dùng hết sức đó chứ.
Cô đi vào nhà tắm cười té lên té xuống cho bỏ cái tật ghẹo bổn tiểu thư. Cô ra sức đổ tét. Đi ra thấy cậu đang bò lên bò xuống trên giường. Bình tĩnh nhịn nhịn không được cười. Cô chạy lại lấy cai khăn lập tức lao lên khuôn mặt đẹp trai của cậu.
-" Khụ khụ". Thanh Tùng ho liên tục đến xanh mặt. Hớt ha hớt hải chạy vào nhà tắm.
-" Hahahaha". Ánh Hân cười nghiêng ngả.
Cái mà cô giấu trong tay hồi nãy là chai dầu nước xanh, cô phát hiện cậu rất ghét mùi dầu
Lúc đi về Ánh Hân hơi chóng mặt nên lấy dầu ra sức, cô thấy Thanh Tùng nhăn mặt, bịt mũi lại. Lúc đó cô đã biết cậu ghét dầu.
Cô đang tưởng tượng chắc bây giờ cậu tức lắm.
Sao hắn vẫn chưa ra ta, không phải chết trong đó rồi chứ. Cô nghĩ
Ánh Hân vào nhà tắm xem tình hình ông chồng đáng ghét của mình như thế nào. Nhưng khi cô vào cậu đã bất tỉnh dưới gạch mặt mài tái xanh không còn chút máu.
-" Á mẹ ơi giỡn xíu xỉu thiệt hả cha". Cô hoảng hốt chạy lại đỡ cậu lên.
Cô biết biết mình đã giỡn hơi quá thành ra hại cậu. Nên cô điện thẳng xe cấp cứu tống cậu vô bệnh viện luôn
Cậu vào trong cũng hơn nữa tiếng rồi cô cũng hơi lo. Cô không ngờ lại đến nỗi nhập viện.
Bác sĩ cuối cùng cũng ra _" Anh hai, anh Tùng sao rồi? ". Ông bác sĩ này là anh hai cô. Cũng là bạn thời cấp ba của cậu mà cô không biết.
Hoàng Phúc ho vài tiếng _" Ánh Hân em làm gì mà để chồng mình ngay đêm tân  hôn mà phải nhập viện thế." Anh cố tình trêu cô.
-" Em...em ". Cô không biết phải trả lời sao, đời nào lại đi nói là em làm hắn ra như vậy
Hoàng Phúc nghi nghi là do cô làm, anh quá rành tính cách em mình mà. Thanh Tùng à coi như cậu xui xẻo gặp phải con nhóc này.
-" Thôi em khỏi nói anh cũng biết " Anh lắc đầu bó tay với cô.
-" Anh, em không biết lại ra nông nỗi này, anh ấy có sao không?". Cô lo lắng hỏi.
Biết lo nữa à lạ nha_" không sao chỉ tại bị dị ứng với dầu dẫn đến hô hấp không đều nên ngất xỉu thôi"
Cái này anh biết từ khi cấp ba, anh đưa tay xoa xoa thái dương suy nghĩ.
-" Mà anh có cái này thắt mắc". Nãy giờ anh thấy lạ mà không hỏi.
-" Em ngoài việc cho nó ăn dầu còn làm gì nó nữa không ". Anh kiểm tra tổng quát thấy vùng đó của cậu bị thương không nhẹ
Nghe anh mình hỏi cô nhớ lại chuyện, cô ngượng mặt đỏ như trái cà chua
Biết ngay mà , thật sự chia buồn cùng cậu.
-" Cả cái trò này em cũng chơi được anh thật sự thấy lo cho Thanh Tùng ". Anh làm bộ chia buồn nhưng thật sự trong lòng rất vui. Cuối cùng cũng có người trị được ngươi.
Ta đã biết ngươi thêm một việc xấu hổ coi ngươi sau này còn dám ăn hiếp ta không hahahaha. Hoàng Phúc cười tự đắc một mình.
Cô nhìn anh cười một mình bó tay đi vào phòng thăm cậu
Thanh Tùng đã tỉnh dậy thần sắc cũng tốt hơn. Lúc cậu thấy cô đi vào mặt liền đanh lại.
Cái con người ác độc không phải con gái mà, có ai đời nào con gái chơi mấy cái trò đó không.
Cô cũng hối lỗi lắm rồi nhưng cũng chạy lại anh dỗ ngọt.
-" Hihi tui định chọc anh xíu nhưng không ngờ ...". Cô nhìn cậu ấp a ấp úng_" Anh yếu như vậy đụng xíu là xỉu rồi".
Cậu nghe cô nói như vậy càng tức hơn đã không xin lỗi thì thôi còn nói cậu vậy nữa không tức mới lạ.
-" Tại ai tại ai mà tui như vậy hử". Thanh Tùng tức nghiến răng lên giọng hỏi.
Bình tĩnh lát mẹ đến lát mẹ đến, cô tự nhủ trong lòng cố nặng ra cái mặt tội nghiệp _" Tui xin lỗi mà, tui đâu biết lại như vậy, tha cho tui lần này đi". Cô muốn cười lắm nhìn bộ dạng của cậu bây giờ cô hả hê vô cùng.
Nhưng không được chọc giận cậu nữa, cậu khai ta ra là tiêu với ông nội.
-" Cô cũng biết mình sai rồi à". Lúc nãy thấy vậy xem ra hối lỗi thật rồi.
-" Hihihi lát nữa mẹ qua anh làm ơn đừng có nói tui làm anh vậy nha, ông đánh tui chết". Cô lay lay tay cậu năn nỉ.
À thì ra là sợ ông nội, ta định tha nhưng nói vậy thì ta cho cô biết tay.
-" Cô làm tui ra nông nỗi này còn kêu tui giúp nữa hả...nằm mơ đi".
-" Nhưng tui đã xin lỗi rồi mà". Cô cố gắng thuyết phục
-" Tui không phải thánh không có lòng từ bi đó" kakaka xem ngươi phải  làm sao
-" Anh ích kỉ thật tui phải làm sao anh mới tha cho tui đây?"
Câu nói cậu đợi từ lúc nãy giờ cũng đã đến_" Nếu muốn tui giúp thì cũng được nhưng phải có điều kiện ". Thanh Tùng làm mặt nham hiểm.
Biết ngay là giở thủ đoạn mà, không nhịn nữa. Cô nhìn cậu cười nham hiểm
-" Anh muốn nói thì cứ nói đi, nói cho mọi người điều biết anh sợ dầu, nói cho mọi người biết con trai một nhà khai thác vàng bị vợ đánh vào đêm tân hôn phải nhập viện anh nói xem ai nhục hơn ai"
Được lắm dám uy hiếp ta, được được, cậu phá lên cười_" Cô ngốc thật hay là giả ngốc vậy?"
Ý gì đây, không lẽ hắn không sợ thật sao. Cô nghĩ
-" Anh nói vậy là có ý gì?". Cô hỏi.
-" Cô cứ việc đi nói cho mọi người biết, tui chẳng sợ, dù gì việc tui sợ dầu ai ai cũng biết, còn việc tui bị cô...thì hahaha". Cậu nheo mắt nhìn cô.
Chuyện gì đây _" Cô cứ việc nói càng nhiều người biết càng tốt, giờ không chỉ mình ông nội đánh cô mà cả mọi người đều kinh tởm cô, người ta sẽ nói là con gái chủ tịch tập đoàn đá quý lớn hành hung chồng, làm chồng phải vào viện ngay ngày cưới, tính tình hung dữ, không biết làm một vợ hiền, ác độc... "
-" Cô nói thử xem cô xấu hổ hay là... tui"
Cô tức đến xanh cả mặt _" Anh giỏi lắm giỏi lắm ". Cô thực sự không muốn chuyện cậu vừa nói xảy ra. Cô không muốn bị chặn các thẻ tín dụng đâu.
Má ơi mẹ và ông đến, cô nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện. Hết cách rồi
Ánh Hân xuống giọng _" Anh muốn tôi làm gì nói đi"
Được coi như cô ngoan, ôi sao tôi yêu ba mẹ vợ thế này đến ngay lúc con cần.
Cậu tỏ vẻ suy nghĩ nhưng thật ra trong lòng có tính kế sẵn rồi.
-" Làm gì mà suy nghĩ lâu thế lẹ đi ". Ông sắp vào rồi hắn còn lề mề nữa.
-" Hơi thật đáng tiếc tui chưa nghĩ ra". Cậu cười cười.
Khói trên đầu cô bắt đầu bóc lên lửa giận lên đến cực điểm.
-" Bây giờ anh muốn sao có chịu giúp không thì bảo ". Cô hét lên.
" Cạch". Cửa phòng bật mở
-" Hihi anh yêu anh ăn táo này, anh thấy thế nào rồi khỏe chưa? ".
Cô nghe tiếng mở cửa biết ngay ông mình vào vì thế cô cầm trái táo với tốc độ nhanh nhất nhào vào người hắn làm giọng nũng nịu
Cậu thì bây giờ đang thích thú với bộ dạng hiền thục của cô bây giờ.
-" Hừm hừm". Ông cô che miệng lại ho ho nói cô có người đến. Không ngờ vào cửa lại thấy cảnh tượng này vợ chồng âu yếm như vậy ông cũng đỡ lo, ban đầu ông còn nghĩ do con bé làm nhưng chắc không phải rồi thằng nhóc tốt như vậy ông cũng vui lòng
Mẹ cô cười _" Đúng là vợ chồng son quấn quýt chặc nhau".
-" Con bị sao mà phải nhập viện ngay đêm tân hôn vậy ". Ông cô hỏi
Thanh Tùng nhìn cô cười gian_" Dạ cũng không có gì, lúc nãy con bị chống mặt vợ con lấy dầu thoa cho con mà không biết con bị dị ứng dầu nên phải vào bệnh viện ".
Ông hơi nhăn mặt _" Con bé này ẩu tả thật"
-" Ông...". Cô định nói nhưng cậu đã lên tiếng.
-" Con không sao ông đừng trách vợ con tội nghiệp ".
Dám dùng khổ nhục kế quá đáng mà
-" Thấy chồng con thương con chưa, mai mốt phải biết để ý nhiều hơn không được gây ra chuyện như lần này nữa nghe chưa ". Ông cô nói nguyên một tràng
-" Dạ con biết rồi". Cô nói với giọng buồn hiu.
Ông thấy cô như vậy cũng không nỡ trách nữa làm gì tội đành bỏ qua không hỏi nữa
....................
Và cuộc chiến hôn nhân giữa cô và cậu bắt đầu
-" Rửa chén". Cậu nằm trên sofa sai bảo cô như một ô sin cao cấp. Cũng vì chuyện hôm trước cậu đem ra uy hiếp cô đổi điều kiện và điều kiện đó chính là cô phải làm hết mọi chuyện trong nhà trong vòng 1 tháng.
-"Giặt đồ xong chưa, mai mà tui thấy chưa giặt là biết tay tui". Cậu nói rồi mở cửa đi ra ngoài.
-" Tên thối tha, chết bầm ngươi, đi ra đường coi chừng chó dại cắn, ma bắt, bắt đi luôn đi đừng về đây mà hành hạ thân gái như tui hừ". Ánh Hân bây giờ mới được giải phóng ấm ức, la lớn lên dù gì cậu cũng không có ở nhà, thoải mái xả giận trước tính gì tính
" Cạch"
-" Gáng nha bé con còn hai ngày nữa là hết hahaha".
Thật ra Thanh Tùng biết thế nào cô cũng chưởi, nên đứng ngoài cửa nghe lén, ai ngờ nghe một tràn chửi thú vị như vậy. Có diệp ghẹo cô sợ chơi.
Mẹ ơi sao giống ma vậy lúc nào mình nói xấu hắn thì hắn cũng luôn trước mặt. Cô thầm nghĩ ( cô gặp đối thủ nặng kí rồi )
Thanh Tùng nói rồi cũng đi luôn, cô lấy chuyện lúc nãy làm kinh nghiệm im miệng luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro