Chap 7: Nước Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh ra khỏi phòng cô thở gấp chết tiệt tim cô như muốn rớt ra ngoài.

Tại sao hắn lại hôn cô??

Thôi không nghĩ nhiều ngủ ngủ sáng đi học.

Cô leo lên giường chìm vào giấc ngủ nhanh chống.

Gió thổi sào sạc ngoài trời chỉ toàn màu đen. Cô nghe được tiếng khóc thảm thiết của ai đó.

Cô tỉnh giấc đứng lên nhìn xung quanh _" ù ù ..............".

Cô thấy hơi ơn ớn cái tiếng động quỷ quái gì vậy?.

_" aaaaaaaaaa...Cô hét thất thanh". Nhưng sau đó đã nhanh chống bị người nào đó bịch chặc miệng lại.

_" Uhm Uhm".

_" Im lặng". Tên đó nói.

Còn anh thì vẫn nằm dưới đất không biết trời trăng gì?. Cô giành giường ngủ rồi

Tên đó ôm chặc cô bay ra cửa sổ. Cô thấy sợ thật rồi, cô bị người khác bắt đi tong tình trạng tỉnh táo. Nhưng cơ thể cô không thể cử động nó đã bị tiêm thuốc tê toàn thân.

_" Thưa đã bắt về rồi ạ"_ tên đó nói.

_" Được các ngươi đi ra đi". Cô gái đó tiến lại phía cô. Rất đẹp cô ấy như một thiên thần vậy.

_" Tại sao lại bắt tôi tới đây". Cô hỏi.

_" Cô không hiểu à". Cô gái đó nói.

_" Hoàn toàn không tôi không có đắt tội với cô". Cô hoàn toàn không biết người này là ai.

_" Nhưng với tôi thì có". Một giọng nói khác vang lên. Cô thấy rất quen không lẽ là hắn.

_" Anh.............". Cô ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt đó.

_" Cô vẫn nhớ tôi đấy à". Hắn ngồi xuống đối diện cô.

_" Tại sao lại bắt tôi đến đây?". Cô không ghĩ bây giờ lại gặp hắn.

_" Vì tôi nhớ em". Hắn trả lời rất nhanh.

Hắn vuốt nhẹ má cô. Nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

_" Khốn khiếp đừng đụng vào tôi". Cô đẩy hắn ra phát cáo.

_" Chị ra trước". người con gái lúc nảy ra khỏi phòng.

_" Em cũng từng là của tôi thì còn nhất thiết phải vậy". Hắn cười gian.

_" tôi chưa bao giờ là của anh cả". Hắn không xứng đáng.

_" Nhưng đối với anh em vẩn là của anh không ai có thể cướp lấy". hắn nhăn mặt uy hiếp.

_" Đồ bỉ ổi". Cô chửi hắn. nhưng hắn vẫn cười.

_" E hèm, lác nữa anh sẽ cho em thấy anh bỉ ổi như thế nào?. Còn bây giờ thì anh cho em xem cái này.". hắn lấy trong bàn ra cái laptop.

Cảnh tượng trước mặt làm cô rơi nước mắt. ba mẹ cô bị trói treo lên cao. Không thể như vậy được.

_" anh.............". Cô tức nghẹn họng.

_" em thấy thế nào cảnh đó có đẹp không?". Hắn nhìn vào máy cười.

_" tại sao tại sao anh lại làm như vậy họ không có lỗi".

_" Vì tôi muốn có em mãi mãi. Dù không có được trái tim em nhưng thân sát cũng phải là của anh". Hắn nói kiên quyết.

_" Anh sẽ không bao giờ có được. cả thân sát và trái tim tôi".

_" Vì người đàn ông này". Hắn đưa cô xem một tấm hình. Chàng trai cười rất đẹp không ai khác là Thanh Tùng.

_" Anh muốn gì?". Giờ cô không biết phải làm gì cô chỉ biết nhớ Thanh Tùng vô cùng.

_" Muốn em cùng đi với anh".

_" Anh điên rồi".

_" Anh điên là tại vì em". Hắn hét lên.

_" Nếu em không chịu làm người tình của anh. Hậu quả em tự biết ba mẹ em đừng hòng ra khỏi ngôi nhà đó". Hắn nhìn cô ánh mắt rực lửa.

_" Không.............". Cô la lên.

Hắn tiếng lại gần cô. Hôn lên đôi môi in hằn máu.

_" Anh không được động vào tôi". Cô vùng vẫy la hét nhưng không được.

_" Em vẫn như xưa rất đẹp". Hắn hôn khắp mặt cô nhẹ nhành thở theo nhịp nất từ cổ họng cô.

Cô tuyệt vọng cô rất mong Thanh Tùng tới cứu cô. Nhưng Tùng anh đang ở đâu.

_" Không .................". Cô hét trong tuyệt vọng.

_" Chỉ có cách làm cho em mãi mãi là của anh, thì em mới không thể nào bên hắn".

_" Chí Khiêm anh là đồ súc sinh. Anh cứ lấy đi tất cả của tôi nếu anh muốn tùy anh. Nhưng tôi mãi mãi không thuộc về anh. Anh nên nhớ tôi đã có chồng và cái thân sát này cũng là của anh ấy.". Cô nói giọng đã thay đổi không còn sợ sệt hay gì nữa.

Khiêm buông cô ra nhìn cô tuyệt vọng._" Tôi nhất định không tha cho cô và nó".

_" Trói cô ta lại đem vào phòng cho tôi". Hắn ra lệnh . tôi bắt em phải đau khổ như tôi.

Hắn Vương Chí Khiêm từng là người cô rất tin tưởng, từng là người cô yêu say đắm. Nhưng hắn lại là anh em cùng cha khác mẹ với cô. Cô không còn cách nào khác đành phải cắt đứt mối duyên tình.

Hắn không biết gì cả chỉ biết cô bạc tình, hắn yêu cô như sinh mạng nhưng cô lại đành bỏ hắn theo người khác. Đó là suy nghĩ của hắn.

Hắn bỏ đi cách đây 2 năm. Cô cũng đã quên chuyện quá khứ. Nhưng cô không ngờ hắn lại quay về trả thù cô.

Hắn bắt ba mẹ cô đem ra uy hiếp . Cô phải làm sao khi đến bây giờ cô mới nhận ra người cô yêu là Tùng. Hằng ngày cải nhau nhưng khi vào cảnh nguy hiểm người đầu tiên cô nhớ là chồng cô.

.............................

Cô bị ném lên giường một cách thô bạo.

_" á aaaaaaaaaaaaaa". Cô hoảng sợ khi hắn đang tiến về phía cô.

_" Anh đừng tới đây". Cô hét lên.

Nhưng hắn không nghe như con dã thú đè lên người cô.

_" Em phải là của tôi". Hắn gầm lên.

_" Chúng ta không thể. Anh là anh trai tôi". Cô nói ra sự thật. chỉ mong hắn ngừng lại.

_" Đã quá muộn rồi". hắn vứt bỏ hết những thứ trên người cô xuống. cùng với nước mắt nhạt nhòa.

_" Không thể. Không thể". Cô khóc.

_" Chát". Một cái tát đau vào mặt cô.

_" Cô nên nhớ ba mẹ cô đang trong tay tôi".

_" Anh cũng nên nhớ ông ấy cũng là ba anh. Chúng ta là anh em........... Anh em anh hiểu không?".

_" hhahahahahaha ba tôi à. Không quan trọng nữa rồi.".

_" Á aaaaaaaaaaaaaaaa". Hắn đánh mạnh vào sau gáy cô. Cô bị ngất đi trong tức khắc.

Còn hắn.........................

........................................................................

_" Ánh Hân ". Thanh Tùng hoảng loạn khi không thấy cô đâu.

Bây giờ mới 1 giờ sáng cô ấy đi đâu chứ.

Anh đi khắp nhà tìm kiếm chẳng được gì cả, anh cảm thấy đầu rất đau. Như ai đã đánh vào đầu anh vậy( Chí Khiêm đánh anh ngất trước).

_" Tùng có chưa con". Ba mẹ cũng đi tìm và vô cùng lo sợ.

_" Điện về nhà bên đó thử xem". Bà nói.

_" Tút tút...........".

_" Không liên lạc được".

_" Ánh Hân em đang ở đâu?". Anh thật sự đau đớn. Anh yêu cô từ lâu nhưng vẫn không dám nói, anh sợ mất cô. Nhưng ngày đó đến quá nhanh anh chợt nhận ra mình không thể sống thiếu cô.

2 tuần trôi qua vẫn không thấy tin tức cô. Qua nhà ba mẹ cô cũng chẳng ai biết. anh tuyệt vọng.

_" Ánh Hân ". Anh trong bar ngày lẫn đêm hết rồi cô ấy đã bỏ đi thật rồi.

_" Thanh Tùng ". Có một cô gái tuyệt đẹp ngồi xuống cạnh anh.

_" Buông ra". Anh cự tuyệt ngoại trừ Hân đừng hòng ai đụng vào anh.

Cô ta tức giận. đã bắt con nhỏ đó đi rồi mà anh vẫn không chịu quên sao?.( cái con nhỏ hum bữa bắt cô á).

_" Em là Ánh Hân nè". Cô ta giả bộ giọng nói của Ánh Hân.

Do trong này quá tối, anh lại đang say nên tưởng nhằm.

_" Ánh Hân". Anh ôm cô ta vào lòng thật chặc.

Cô ta cười gian. Tôi xem anh còn mặt mũi đi tìm con nhỏ đó nữa không?.

Hôm nay cô ta làm theo phong cách thường ngày của Ánh Hân nhằm đánh lừa hắn. Cô muốn hắn là của cô.

...................................

Anh thức dậy trong cơn đau đầu kinh khủng. nhìn người con gái bên cạnh anh không khỏi ngạc nhiên.

_" Anh sau anh không ngủ nữa?". Cô ta thức dậy trong trạng thái bình tĩnh. Trong lòng đang mỉm cười cá đã cắn câu.

_" Châu Linh". Tại sao cô ta lại ở đây. Tại sao lại nằm trên giường. nhiều câu hỏi tại sao hiện ra trong đầu anh. Anh đã làm việc có lỗi với Ánh Hân.

_" Anh không nhớ gì à?". Châu Linh giả nai hỏi.

_" tôi cũng không muốn, cô muốn gì cứ nói". Anh không còn cách nào ngoài cách này.

_" Em muốn anh ở bên em". Cô ta dựa vào vai anh nhưng đã bị anh đẩy ra.

_" Cô nên nhớ một điều tôi đã có vợ". Nhưng vợ anh đâu mất rồi.

_" nhưng cô ấy không cần anh nữa. em muốn cho anh xem cái này". Cô ta đi lại lấy giỏ xách đưa anh 1 xấp hình.

_" Bịch". Không thể như vậy được cô ấy không phải là người như vậy?.

_" Mọi chuyện đã bày ra trước mắt anh đừng quá ngu mụi". Ả đã kích anh. Tôi không tin lần này anh có thể tha thứ cho cô ta.

Những tấm ảnh đó là hình Ánh Hân đang nằm chung với người đàn ông khác cảnh tượng chẳng khác nào đang làm chuyện bại hoại gia phong.

Nhưng anh đâu biết rằng bên trong có một sự thật một sự thật đau lòng.

Châu Linh lại ôm anh vào lòng. Những lúc như thế này cô ta là người thay vào vị trí của cô.

Anh suy sụp hoàn toàn. Từ từ cuộc đời đi vào bế tắt.

Paris

Cô tỉnh dậy sau cơn mê man.

_" Cô tỉnh rồi à" Một cô gái người Việt Nam dáng người xinh xắn bước lại hỏi nó.

_" Tại sao tôi lại ở đây?". Cô hỏi cô hoàn toàn không nhớ gì cả.

_" Cô không nhớ à".

_" Không".

_" Tôi thấy cô bị một thanh niên cao lớn bế một cô gái ra khỏi xe. Cô gái đó hoàn toàn không cử động. tôi đoán chắc là có chuyện gì?. Đúng như tôi đoán cô bị thanh niên đó ném xuống sông.

Một con sông vắng vẻ". cô thật sự đau lòng cho cô(AH). Không ngờ trên đời lại có một người xấu xa như vậy .

Khi nghe cô gái nói cô như sét đánh vào tai. Một người thanh niên ném cô xuống sông, người thanh niên đó không lẽ là Chí Khiêm.

_" Cô là người cứu tôi". Cô hỏi.

_" Đúng vậy cô đã hôn mê 2 tuần rồi".

_" À mà cô tên gì?". Cô gái hỏi.

_" Tôi tên là Ánh Hân ".

_" Cảm ơn ân tình này của cô suốt đời này tôi không bao giờ quên".

_" Cứu người là việc nên làm mà. Bác sĩ nói cô chỉ cần nghĩ ngơi tịnh dưỡng là sẽ mau chóng bình phục".

_" Cảm ơn cô tôi biết rồi". Cô cảm kích cô ta vô cùng.

_" Hihi tôi tên Lâm Nguyệt có chuyện gì cô cứ gọi tôi". Cô gái này thật xinh đẹp.

_" À mà đây là đâu?". Cô hỏi cô không biết mình đang ở đâu.

_" Đây là nhà tôi. Cô đang ở Paris".

_" Paris". Cô thật bất ngờ tại sao lại ở đây.

_" Lúc cứu cô lên quần áo xộc xệch tôi còn tưởng cô bị.......... nhưng khi bác sĩ kiểm tra cô vẫn còn nguyên không có bất kì dấu hiệu xâm hại nào".

_" Thật sao tôi hoàn toàn không bị gì sao?". Cô nhớ rõ rang là lúc đó. Chuyện này là như thế nào.

_" Tôi nghĩ có người muốn giết cô nên mới dùng nhiều thủ đoạn như vậy ".

_" Tôi cũng không biết".

_" cô có vi tính không". Cô muốn tìm cách liên lạc với người nhà.

_" Có cô đợi tôi một chút". Lâm Nguyệt đi lấy một cái laptop cho cô mượn.

Khi tra cứu email cô nhận được một mail hình. Khi mở ra xem nước mắt đã chảy dài trên mắt.

_" Chuyện gì vậy". Lâm Nguyệt chạy lại xem cô ra sau. Nhưng khi nhìn vào màn hình vi tính là hình một nam một nữ đang.................( Hiểu hak).

Cô tuyệt vọng rất nhiều. người đàn ông trong đó là chồng của cô. Người chồng bắt buộc và cũng là người chồng cô rất yêu.

Lâm Nguyệt dường như hiểu ra được điều gì ôm cô vào lòng.

_" Chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, sau này cậu không có ai làm chỗ dựa cậu còn có một người bạn mới này mà". Cô gái không hiểu vì sau cô rất có thiện cảm với Ánh Hân.

_" Lâm Nguyệt". Cô khóc nấc.

_" Cứ khóc đi. Khóc rồi lòng cậu sẽ thấy thanh thản hơn". Cô không biết mọi chuyện ra sau nhưng cô biết chắc đó là một cú sốc rất lớn với Ánh Hân.

Ba mẹ cô hoàn toàn không bị bắt, đó chỉ là một kế hoạch hết sức hoàn hảo do Châu Linh sắp đặt.

Châu Linh đã yêu thầm hắn từ lâu nhưng hắn hoàn toàn không có tình cảm với cô ta. Cô ta nghĩ chắc tại mình chưa xứng đáng làm vợ anh ấy nên mới vậy.

Suy nghĩ cân nhắc cô ta ra nước ngoài du học mong sao khi trở về thành một người con gái hoàn hảo thì lúc đó hắn sẽ yêu cô.

Nhưng không ngờ đang du học giữa chừng cô biết tin hắn lấy vợ một cô gái trẻ đẹp, tên Ánh Hân cô tức lắm lập tức quay về Việt Nam. Không ai có thể cướp Thanh Tùng trong tay cô.

Mọi kế hoạch đươc sắp xếp và hoàn hảo theo dự đoán của cô ta. Ánh Hân đã chết, Thanh Tùng hoàn toàn mất niềm tin và tin rằng Ánh Hân đã làm chuyện như vậy bên ngoài. Cô sẽ nhanh chống lên làm Hồ phu nhân.

Còn về Chí Khiêm chỉ vì yêu nên sinh ra hận.

Lúc đầu hắn định làm nhục cô,hắn hận cô.nhưng khi đánh ngất cô xong hắn nhìn hình ảnh nhỏ nhắn dưới thân mình, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói_" Anh đừng quên chúng ta là anh em".

Không lẽ điều cô nói là sự thật, lúc nảy khi mất lí trí hắn mới làm vậy. nếu là anh em thì không thể.

_" Hãy nhớ làm xong thì khử". Lúc Châu Linh kêu hắn như vậy hắn bình thản coi như không, hắn nghĩ cô đáng chết.

Nhưng chuyện thế nào hiểu lầm lòng hận thù của hắn chỉ trong một câu nói chúng ta là anh em. Hắn không thể làm nhục cô, càng không thể giết cô vì bây giờ cô là em gái hắn.

Hắn mặt lại quần áo cho cô, hôn lên trán cô_" Em gái anh sẽ bảo vệ em".

Hắn bế cô đi ra, định đưa cô thoát khỏi nơi này. Nhưng người tính không bằng trời tính.

Khi ra cửa cả đám người canh.

_" hơi......... anh làm tôi quá thất vọng". cô ta đã biết trước chuyện này nên đã canh sẵn ngoài đây.

_" Ngay từ đầu cô đã biết nó là em gái tôi". Hắn nhìn cô ta bằng ánh mắt căm giận. đúng là một người đàn bà xấu xa.

_" Hahaha đúng tôi biết trước đấy thì sao. Tôi còn nghĩ ra cảnh tượng anh trai làm nhục em gái nữa kìa hahaha". Giọng nói cô ta bỉ ổi vô cùng, nhìn hắn bằng một ánh mắt đùa cợt.

_" Cô đúng là loại đàn bà bỉ ổi. chẳng trách Thanh Tùng không yêu cô mà lại chấp nhận lấy một người vợ trẻ con ngây thơ( cô mà ngây thơ).

Cô ta tức giận khi nghe câu nói đó. Bỏ nụ cười giả tạo trên mặt, thay vào đó là nụ cười của một con quỷ.

_" Tôi sẽ cho anh thấy tôi bỉ ổi như thế nào đối với những kẻ làm trái lệnh tôi". Một nụ cười nguy hiểm trên môi.

_" Người đâu bắt con bé đó lại, còn tên kia tống vào mật thất". cô ta ra lệnh cho bọn thuộc hạ.

_" Không ai được bắt con bé, không ai được làm hại nó". Hắn hét lên, cô không thể xảy ra chuyện gì.

_" Bốp.......". Có người đánh lén hắn đằng sau dù cố gượng nhưng không được hắn đi vào hôn mê sâu.

Trong phòng, tên đó ra sức chụp những tấm ảnh nóng. Còn cô ta thì nhìn theo bóng dáng đang nằm lắc đầu thương tiếc sắc đẹp này sắp biến mất rồi.

Mọi chuyện đã xong.

_" Khử đó đi nên nhớ không được làm nhục nó. Tao muốn nó chết mà vẫn làm con ma cô đơn".

_" Dạ cô chủ".

Cô ta cười vậy là chỉ cần cô ta ra tay với Thanh Tùng nữa là mọi chuyện sẽ hoàn tất.

Nhưng tính thế nào đi nữa chắc chắn cô ta cũng không nờ mọi chuyện của mình lại thiếu một sai sót. Ánh Hân vẫn còn sống.

...............................................

Cô ta cho người khử luôn Chí Khiêm, nhưng cũng mai hắn ta thân thủ nhanh nhẹn nên đã thoát.

Chí Khiêm không biết cô ra sau nên rất lo và ân hận. phải chi thù hận không lấn chiếm hắn. phải chi hắn không hợp tác với con tiện nhân đó thì sẽ không có chuyện gì.

Nếu như theo kế hoạch thì có lẽ Thanh Tùng đã nhận được những tấm hình đó và đang hận Ánh Hân thấu xương.

_" Tôi tuyệt đối không để cô được như ý nguyện".

Cách tốt nhất bậy giờ là đi nói sự thật với Thanh Tùng . Không được để Thanh Tùng bị lợi dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro