Chap 8: Cô phải chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Tùng không chịu ăn uống gì. Còn cô ta thì ngày nào cũng bám anh mãi. Anh không cho cô ta vào phòng làm cô ta tức điên.

Trong phòng lúc này chỉ còn người con trai đầu tóc rối bời. ánh mắt u buồn.

Anh cứ tưởng thời gian dài làm cho cô có cảm tình với anh thì anh sẽ đi tới nhưng không ngờ cô không thích anh mà lại qua lại với người con trai khác. Còn bỏ đi nữa chứ.

Anh biết anh không có quyền gì ngăn cản cô, nhưng bây giờ anh nhớ cô lắm. nhưng anh cũng không thể tha thứ cho cô vì cô đã làm tim anh đau.

Cô hờ hững trước những lần anh cố tỏ ra đùa giỡn thân mật. nhiều khi anh nghĩ không lẽ cô không thích con trai. Hay cô thật sự không hiểu có người đang thích cô.

Nhưng trách thì cũng vậy cô đã đi rồi đi với người con trai cô yêu.

Có bóng người từ cửa sổ nhảy vào.

_" Ai". Anh lên tiếng.

_" Tôi Chí Khiêm người duy nhất biết rõ sự tình và cũng là người duy nhất có thể giúp anh".

Khiêm đi đến chỗ anh giọng nói mờ ám.

Sự thật mọi chuyện là sao như thế nào. Không phải do Ánh Hân bỏ đi sao?.

_" Tôi biết anh không tin tôi, nhưng tôi muốn nói cho anh biết thật ra người mà hôm đó bắt Ánh Hân trong đêm tối chính là tôi". Khiêm thành thật nói.

Anh thật sự bất ngờ khi nghe Khiêm nói như vậy_" Tại sao ?mọi chuyện là như thế nào?". Anh tức giận nắm cổ áo Khiêm.

_" Anh bình tĩnh đã từ từ nghe tôi nói".

Khiêm kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe lúc này anh tức giận cực điểm.

_" Sao lại có thể như thế thật quá đáng mà". Anh đứng lên định đi ra hỏi Châu Linh cho ra lẽ.

Khiêm nhanh chống kéo hắn lại_" Anh không được manh động, bây giờ chúng ta không biết tung tích Ánh Hân đâu không được manh động".

Khiêm nói rất có lý. Anh bây giờ rối lắm không biết phải làm như thế nào.

..............................

_" Trước giờ cô chưa yêu ai à". Anh hỏi.

_" Đã từng yêu nhưng kết quả không như ý muốn". Cô nói nhưng giọng vẫn bình thường không thấy được là cô đang buồn.

_" Oh thì ra cô cũng biết yêu cơ". Anh trêu cô.

_" Tên chết tiệt tôi cũng là con gái đó nha". Cô giận trừng mắt với anh.

_" Hihi mà nè" .

_" Chuyện gì". Cô quay qua nhìn anh, khuôn mặt anh bây giờ không còn giỡn nữa.

_" Nếu một ngày nào đó tôi thích cô thì sao?". Anh hỏi. Anh không biết tại sao mình lại hỏi như vậy nữa.

_" Anh á, anh mà thích tui chắc trời sặp. thui đại ca ơi tha cho tui, tui còn muốn sống không muốn bị mấy con nhỏ đáng ghét trong trường đánh đâu". Cô nói mặt tỉnh queo.

Thật sự anh không biết nên nói như thế nào với cô bé này nữa. ngây thơ thật hay ngây thơ giả vậy trời . Con gái gì đâu mà nói chuyện không chịu nể nang con trai gì hết.

_" Mà nè cô nói chuyện phải nhất thiết cho tôi thấy nhục mới chịu phải không?". Anh thấy tủi lắm huhu.

_" Ừ quả thật không thấy anh tức tôi chịu không nổi, người gì đâu mà khó ưa. Đụng xíu là so đo với tui, ông vậy mà cũng được gọi là con trai á ý lộn già rồi phải gọi là trai già kakaka". Cô ghẹo anh thấy vui vô cùng.

_" Cô mới nói gì hả". Anh tiếng lại phía cô bóp mũi cô.

_" Đồ xấu xa buông ta ra". Cô đẩy anh ra.

_" Áaaa, cô bị té anh nằm đè lên cô".

_" Nằm yên'. Anh bảo cô không được cử động.

_" Dụ gì không phải có ý định mờ ám chứ". Cô nghĩ bậy.

_" Tôi bảo nằm im thì cứ nằm im đi". Anh bắt đầu chòm tới người cô.

_" Dâm tặc buông ta ra".

_" Á aaaa". Cô la thất thanh khi thấy cái...................

_" 2 người đang làm gì đó". Tiếng nói bà cô văn làm anh và cô bừng tỉnh.

_" hihi dạ thưa cô không có gì ạ". Hành động lúc nảy của 2 người làm bà cô tức điên.

_" Da rắn này. Trường làm ăn kiểu gì không biết ngay cả trong thư viện cũng có da rắn". Anh nói xong bước ra khỏi cửa không thèm nhìn bà cô lấy một lần.

_" Em liệu hồn đấy, tôi còn bắt gặp em với thầy ấy ở cùng như lúc nảy là em chết với tôi". Bà cô hâm he xong chảnh chọe hất tóc đi ra.

Bà già này mê trai thấy sợ. à mà không lẽ mỗi lần ở nhà mình với anh gặp nhau bả cũng tính sổ mình. Kakakakaka.

...........................................

Hiện tại.

Cô đang nhớ lại những ngày cô và anh cải nhau chí chóe. Ngày nào không như vậy chịu không nổi.

Ngày nào cũng bắt cô học bài hết, cô là đứa chúa ghét học bài. Nhưng mỗi lần đến thi điểm cao mới ghê.

Có những lúc cô nấu cơm làm khét cả bếp báo hại nguyên ngày đó anh bị bắt ăn mì gói với cô. Nghĩ lại còn thấy vui.

Cô thật sự không tin anh làm như vậy, dù gì anh cũng có khi nào qua đêm bên ngoài mà không về đâu, cô nhất định phải điều tra rõ vụ này.

_"Ánh Hân ". Nguyệt gọi cô

_" Có tin tức gì không?". Cô kêu Nguyệt tìm hiểu tin tức chồng cô.

_" Anh ta gần đây cứ nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài gặp ai. À mà thường xuyên có một cô gái đến nhưng lần nào cũng bị anh ta đuổi ra".

Lâm Nguyệt là con của một tập đoàn xe hơi lớn việc điều tra một người đối với cô ấy không khó khăn gì.

_" Một cô gái". Cô hơi thắc mắc.

_" Này hình của cô gái đó đây". Nguyệt đưa cô cái laptop trên màn hình là gương mặt xinh đẹp.

_" Cô gái này rất quen". Cô hình như đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải.

_" Cô ta là Châu Linh vừa du học về. à mình còn điều tra ra được. gần trước cô ta đã cho người điều tra cậu và Thanh Tùng ". Cô cũng thấy hơi lạ vì chuyện này.

_" Điều tra mình, tại sao".

_" A đúng rồi cô ta chính là người bắt cóc mình". Cô chợt nhớ ra cô gái này.

_" Là cô ta sao. Thật bỉ ổi mình nghĩ mục đích của cô ta là Thanh Tùng ".

_" Chắc cô ta hoàn toàn không biết mình và anh ta lấy nhau vì hôn ước".

_" Cái gì hôn ước". Nguyệt hơi bị sốc, thì ra không phải như cô nghĩ.

-" Ừ là do hôn ước của nhà mình và nhà anh ta, và anh ta cũng không có tình cảm với mình. Chỉ sống với nhau trên danh nghĩa vợ chồng thôi". Cô nói nhưng cô thấy buồn, trước giờ cô luôn giả vờ, làm một cô bé ngây thơ trong tình cảm nhưng ông trời không cho cô tội nguyện.

_" Cậu có thương hắn không". Nguyệt hỏi vì cô thấy lúc nhìn những tấm hình đó cô buồn lắm.

_" Hahahah nực cười thật cái tên đáng ghét đó làm sao người khác thương được nhưng khổ nổi mình thương hắn hồi nào không biết". Cô tự cười khổ.

_" Cậu có muốn quay về Việt Nam tìm hiểu rõ chuyện này không?".

_" Mình cũng muốn đi nhưng trên người mình không có giấy tờ gì cả". Cô thất vọng.

_" Mình sẽ có cách. Lâu rồi mình không về Việt Nam nhân dịp lần này về xem quê hương của mình như thế nào?". Nguyệt cười tươi.

_" Cậu cùng về với mình sao?". Cô ngạc nhiên hỏi.

_" Sao không bộ cậu không muốn tớ cùng về à". Nguyệt chọc cô

_" Không không phải tại mình hơi bất ngờ".

_" Cậu chuẩn bị tinh thần đi khi nào đi mình báo".

_" Cám ơn cậu, cậu đã giúp mình quá nhiều". Cô nắm tay Nguyệt giọng nhỏ dần.

_" Đó là việc mình nên làm mà".
..............................................

_" Sao rồi không tìm thấy Ánh Hân à". Linh Đan lo lắng hỏi.

_" Ừ nếu có tin gì của Ánh Hân em báo cho thầy ấy nha". Khiêm nói.

_" Tại sao lại như vậy?". cô không còn tỉnh táo.

_" Tôi xin lỗi là tại tôi hại cô ấy". đúng chính mính chính mình là người trực tiếp hại cô ấy.

_" Anh......... tại sao tại sao các người trả Ánh Hân lại cho tôi". Cô khóc nức nở Ánh Hân của cô bị sao vậy chuyện gì đã xảy ra.

_" Tôi xin lỗi chuyện này dài lắm tôi sẽ kể cô nghe sao, còn bây giờ quan trọng là tìm Ánh Hân ".

_" Tôi biết rồi không tìm được câu ấy tôi thề không tha cho ông". Cô hét lên chỉ thẳng vào mặt hắn.

_" Cô đừng quên, à mà chắc cô không biết quan hệ của tôi và nó". Chuyện này hắn cũng mới biết không lẽ cô bé này lại biết.

_" Chuyện gì, anh và Ánh Hân là anh em ruột á". Cô nhìn hắn hỏi ngây thơ.

Bất ngờ chưa ngay cả con bé này cũng biết_" Cô biết bao lâu rồi". Khiêm hỏi.

_" Từ lúc anh bị nó bỏ".

_" Bỏ nói gì mà nghe ghê vậy xúc phạm biết không". Hắn trừng mắt nhìn cô.

_" Thôi tôi không nói nhiều với ông tui đi tìm Hân.

Nói rồi cô quay đi ra, còn hắn vẫn ở trạng thái buồn thui thủi.

..............................

Chuyến bay lúc 3 giờ chiều.

Tại sân bay Tân Sơn Nhất có một cô gái trẻ đẹp, trên tay lại một cái vali siêu đại, nhìn cũng biết cô vác cái vali này từ trong đi ra cực khổ như thế nào.

_" Lẹ đi mình sắp ngộp chết rùi nè".

Cô trong đó la ai oán chút nữa thôi là cô đã bị chết ngạt trong này.

Vừa ra khỏi sân bay đem cô lên xe.

_" mẹ ơi tôi thề tôi không đi như cái kiểu lần này nữa chắc tui chết quá". Cô chui ra mặt mày mồ hôi ướt hết.

-" Cậu tháo cái mình oxi ra đi nhìn mắt cười quá". Nguyệt để Ánh Hân trong vali nhưng muốn cô không chết trong đó cô đã cung cấp cho cô một cái bình oxi đủ cho một người sủ dụng trong vòng 5 tiếng.

_" Cậu tưởng mình muốn à. Mà cũng nhờ có cái này ấy không mình cũng tèn tèn ngáp ngáp un ùi". Giờ này cô muốn cười cho đời thêm vui.

_" Bây giờ mình đi đâu?". Nguyệt hỏi.

_" Về nhà ba mẹ mình đi. Lúc mình bị bắt cóc họ lấy ba mẹ mình ra để uy hiếp không biết bây giờ ba mẹ đã khỏe chưa?". Cô rất lo.

_" Được chúng ta đi".

.....................................

Chiếc xe được dừng trước căn biệt thự Nguyễn gia.

_" Bing bing".

Người ra mở cửa là Chí Khiêm.

_" Ánh Hân ". Chí Khiêm mừng rỡ la lên, định chạy lại ôm cô thì.

_" Tránh xa tôi ra". Cô quát lên.

Hắn chợt hiểu. lùi đằng sau.

_" Ánh Hân con đi đâu vậy?". Mẹ cô ôm lấy cô, bà khóc gục trên vai cô.

_" Mẹ".

_" Từ từ vào nhà rồi chúng ta nói chuyện".

_" Ơ cô gái này". Nảy giờ bà mới thấy ngoài sau cô có một cô gái.

_" à cô ấy là bạn con bên paris".

_" Paris". Khiêm và mẹ cô đồng thanh.

_" Vào nhà đi con sẽ nói". Cô quay qua nhìn Khiêm.

_" Còn anh, anh hại tôi chưa đủ sao?". Cô tức giận.

_" Anh". Hắn không biết phải nói gì.

_" Khoang tức giận mọi chuyện không phải như con nghĩ đâu?".

Tại phòng khách rộng lớn của Nguyễn gia.

_" Vậy người ném tôi xuống hồ không phải anh?". Cô hỏi, nếu không phải anh ta vậy ....

_" Đúng vậy người đó không phải anh. Anh cũng bị bọn chúng ám sát cũng mai mà anh thoát kịp". Khiêm nói mặt tức giận. dám ném cô xuống hồ, thù này ta thề sẽ trả..

_" Mẹ, mẹ và ba không sao chứ?". Cô hỏi giờ cô mới nhớ chuyện ba mẹ cô.

_" Thật ra đoạn video đó là giả". Khiêm nói giọng ăn năn.

_" Giả........... rõ rang người trong đó là ba mẹ mà". Cô sững sốt.

_" Không cái đó là do Châu Linh làm".

_" con cứ nghĩ ba mẹ có chuyện gì?". Cô mừng.

_" Anh thật sự xin lỗi em, anh không ngờ mọi chuyện lại như vậy ". Thật sự Khiêm ân hận vô cùng, thì ra Khiêm không còn yêu Ánh Hân nữa ban đầu hắn làm như vậy cũng chỉ phát từ lòng đố kị.

_" Chuyện đã qua thì cho nó qua đi". Cô cũng không chấp nhất làm gì, dù sao cũng là anh em.

_" Anh em con biết vậy là tốt". Bà cười tuy là con riêng của ông nhưng bà không chấp nhất vì chính bà là người khi xưa giải quyết vụ này.

_" À mà cháu tên gì?". Bà hỏi Lâm Nguyệt.

_" Dạ cháu tên Lâm Nguyệt". Giọng cô nhỏ nhẹ vô cùng.

_" Nguyệt tên rất hay". Bà cười nhẹ nhàng nhìn cô.

_" Cô ấy là người đã cứu con ở dưới hồ lên đấy mẹ". Hân vui khi có một người bạn tốt như vậy.

_" Cháu là người cứu Hân ôi thành thật biết ơn cháu rất nhiều ân tình này của cháu nhà họ Nguyễn nhất định sẽ trả". Bà vui vẻ.

_" Cám ơn cô". Khiêm giọng trùng xuống, một người xa lạ có thể cứu cô còn anh là anh trai người đã hại cô lại không làm được gì.

_" Dạ việc cháu đang làm mà". Lâm Nguyệt cười.

_" Em tìm Tùng chưa?". Khiêm hỏi.

_" Việc gì phải tìm hắn". Cô ngang ngược nói.

_" Anh ta lo cho em lắm đấy".

_" Lo hahahaha lo cho em mà đi ngủ với con khác à đừng tưởng rằng em không biết". Cô đã buồn nhiều lắm khi thấy những tấm ảnh đó.

_" Thật ra mọi chuyện không phải như vậy. những tấm ảnh đó là do Châu Linh chuốc say Thanh Tùng rồi đem cậu ấy ra chụp hình, để bắt cậu ấy chịu trách nhiệm".

_" Thật vậy sao?". Đúng như cô nghĩ.

_" À mà chắc những tấm ảnh của em cũng rất đẹp?". Cô hỏi. Châu Linh không chụp cô mới lạ.

_" Sao em biết?".

_" Thì cô ta chụp em nói em ngoại tình chứ gì?, mấy cái trò đó xưa như trái đất". Cô chơi tụi bạn hoài chứ gì?.

_" Ừ đúng như em nói?".

_" Thì ra tất cả do cô ta". Nguyệt cũng không khỏi tức giận.

_" Tụi con định như thế nào?". Bà hỏi.

_" Phải có một kế hoạch bài ra để cô ta phải sa lưới". Cô cười một nụ cười nguy hiểm. thật đáng tiếc cô ta không biết cô là ai.

............................

Bar.

_" Ánh Hân ". Linh Đan mừng rỡ khi thấy cô chạy lại ôm chằm lấy cô.

_" Mày buôn tao ra không thở được". Cô bó tay với con nhỏ bạn.

_" Ặc hihihihi mày không sao chứ?". Đan lo lắng quay cô mấy vòng xem xét.

_" Tao chưa có chết". Cô nói giọng tỉnh queo.

_" Mày làm tao lo lắm mày biết không huhuuhu?". Đan khóc.

_" Thôi nín đi không phải tao không sao rồi à". Cô dỗ Đan.

_" Chị 2". Một đám đàn em đến.

_" Chuyện chị nhờ mấy đứa sao rồi?". Cô kêu tụi đàn em đem tất cả các thằng lính của Châu Linh bắt về hết.

_" Tụi nó đây ạ".

Cả đám nằm la liệc dưới đất khoảng 30 tên.

Cô đi lại phía tụi kia, ngồi xuống. Bóp mạnh cằm thằng bắt cóc nó.

_" A". Thằng đó do bất ngờ nên không kìm được tiếng khêu.

Cô bắt thằng đó nhìn thẳng mặt cô. Thằng kia thấy cô là nhận ra ngay, không ngờ cô vẫn còn sống.

Tại sao còn sống rõ ràng mình ném nó xuống hồ rồi mà. Một đứa con gái bé nhỏ, yếu ớt tại sao lại đươc đám này kêu bằng chị 2 chuyện này là sao?.

_" Mày nhận ra tao chứ?". Cô hỏi giọng khinh bỉ.

_" Tại sao cô vẫn chưa chết". Thằng này quá liều.

_" Bốp".

_" Trói thằng đó lại cho chị, mày chính là người ném tao xuống hồ". Cô nói giọng nham hiểm.

Thằng này hơi sợ khi nghe cô nói như vậy. không lẽ con bé này có lai lịch .................... rõ ràng mình cho người điều tra nó chỉ là một đứa con gái yếu ớt bình thường hay sao?.

Mấy thằng ngoài sao bắt đầu thấy rung, biết vậy ngay từ đầu không làm theo lời con ả đó.

Khi hắn được trói lên cô đi lại, cầm một cây roi dài 2 m. hắn bắt đầu thấy hơi sợ roi này mà đánh vào người ít nhất cũng 4 tháng nằm viện.

Cô biết hắn nảy giờ nghĩ gì bất ngờ điều gì?.

_" Thật ra cô là ai?". Hắn phải hỏi nếu không biết mà bị một con nhảy ranh đánh thì hắn không mặt mủi nào nhìn sư tỉ nữa.

Hắn là thuộc hạ của băng Thiên Long thế lực băng đảng rất hùng mạnh tuy chưa một lần nào gặp bang chủ nhưng nghe nói cô ấy là người rất đẹp và tài giỏi, được nhiều người kính trọng cả nam lẫn nữ.

_" vậy ngươi là thuộc hạ của ai?. Tại sao lại bắt tao?". Cô hỏi giọng hơi tức.

_" Tao nói ra mày chắc chắn sẽ thả tao ngay". Hắn cười khinh bỉ nhìn cô.

_" Một con nhải ranh như mày hahaha thì làm gì được Bang của tao, dù mày có bắt hết bọn chúng, nhưng đây cũng chỉ là con số lẻ mà thôi. Đụng vô tao mày nhất định không may mắn như lần trước". Hắn cố tình làm cho cô sợ. nhưng thằng này quá ngu không biết mình đang nói chuyện với ai.

Thấy hắn quá tự kiêu cô bắt đầu tức_" Nói mày là thuộc hạ của ai. Ai là người sai khiến mày". Cô muốn sát định chắc là Châu Linh.

_" Tao là người của bang Thiên Long. Do người yêu của Tứ bang chủ sai khiến".

Cô thấy hơi ngạc nhiên Thiên Long hahaha. _" vậy tứ bang chủ của các ngươi có biết không?". Nếu hắn mà biết ta nhất định băm hắn thành trăm mảnh.

_" Cái này do Châu Linh người tình anh ta kêu làm, nói là sẽ bảo đảm an toàn. Vì cô chỉ là một con nhóc con không cần làm phiền Tứ bang chủ". Hắn nhếch mép cười

_" Sao thấy sợ rồi à?. Nếu sợ còn không mau thả tao ra. Con khốn". Hắn vừa dứt lời thì.

_" Bốp".

_" mày biết mày đang chửi ai không hả?". Quân tức giận khi hắn nói như vậy trước mặt cô

_" Im nghe chị nói, mấy đứa cứ từ từ. chị sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ". Giọng nói cô cực kì nguy hiểm làm cho tụi đàn em đứa nào cũng xanh mặt.

_" Mấy đứa kêu Khánh Hoàng tới đây".( Tứ bang chủ)

Lần này Tứ bang chủ chết cái chắc. bọn chúng thầm nghĩ, cho bỏ cái tật ngu đắt tội với cô. Lần đầu tiên bọn chúng thấy cô cười nham hiểm như vậy.

_" DẠ".

Hoàng sao mình nghe cái tên này quen quen. Khắc thầm nghĩ ( tên của thằng bị bắt).

_" Mày định làm gì vậy?". Linh Đan hỏi nảy giờ thấy nó có vẻ không bình thường nên cô cũng không dám hỏi.

_" Một chuyện rất tuyệt vời".

Đan thừa biết những người hại cô không sống yên, nhưng chưa bao giờ thấy cô nham hiểm như vậy. chắc sẽ có chuyện lớn xảy ra.

............................

_" Tụi bây có tin tức của cô ấy chưa?". Tùng hỏi khuôn mặt lạnh băng có phần hơi tiều tụy.

_" Dạ vẫn chưa ạ". Tên thuộc hạ trả lời giọng hơi rung.

_" Tụi bây là một lũ vô dụng cút hết cho tao". Anh tức giận quát lên.

Ngoài cửa có một cô gái đang đi vào nghe tiếng hét của hắn liền tiến lại phòng.

Vừa lúc cô ta mở cửa là tên thuộc hạ đi ra.

_" Anh sao anh tức giận vậy?". Cô ta nói đi lại quấn thân hình quyến rũ của mình vào người anh.

Thật kinh tởm với loại đàn bà này. Chính cô là người đã hại tôi như thế. Nhưng không được manh động vẫn chưa biết tin tức của Ánh Hân, coi như cô may mắn vẫn còn giá trị lợi dụng với tôi.

_" Một chút việc nhỏ thôi". Anh trả lời mặt lạnh như tiền.

_" Anh lại cho người tìm con nhỏ đó à. Nó làm chuyện như vậy với anh mà anh vẫn tìm nó sao?". Giọng cô ta hơi tức giận.

Đã là hồ li tinh còn đỗ tội cho người khác_" Cô im lặng cho tôi cô có cái quyền gì mà quản chuyện của tôi?". Anh tức giận quát lên khi ả kêu cô bằng con nhỏ này con nhỏ nọ.

_" Anh ...............". Ả tức giận bỏ đi.

Nhưng không quên một nụ cười ám. Anh không bao giờ tìm được con nhóc đó đâu, vì nó đã chết rồi.

..........................................

_" Tứ bang chủ". Quân vào bang kêu, khi này anh ta đang ôm một cô gái nhưng người đó không phải Châu Linh mà là một người khác.

Hắn hoàn toàn không biết cô bị bắt cóc. Tại Linh Đan không muốn cả bang xôn xao nên chỉ âm thầm kêu thuộc hạ của cô tìm thôi.

_" Chuyện gì?". Anh ta tỏ ra bực bội, làm mất cả hứng

_" Dạ Đại bang chủ kêu gọi tứ bang chủ tại bar ạ". Quân nói

_" cái gì ngươi nói ai?". Hắn ngạc nhiên hỏi.

_" Dạ đại bang chủ".

_" Đại bang chủ Á........... cút ngay". Hắn quát cô gái vội vả đến bar.

Tên này rất sợ cô. Tuy cô nhỏ tuổi hơn hắn nhưng chính cô là người hắn nể trọng. một đứa con gái 16t bắt đầu có danh tiếng trên giang hồ, năm 12 tuổi đánh bại 20 người một lượt tại Hắc bang, 14 tuổi bắt đầu danh tiếng. 15 tuổi thành lập băng nhóm riêng cho mình. Một việc như vậy trước giờ chưa ai có nhưng cô chỉ là một đứa con gái, hắn thật sự nể phục.

Chọc giận cô là coi như tiêu. Nhưng cũng lạ trước giờ cô chỉ lộ diện khi họp bang chưa từng xuất hiện sao lần này lại đích thân kêu mình đến. nhất định là có chuyện.

....................

Bar

Hắn bước vào trong thấy không khí căn thẳng. Cô đang ngồi bắt chéo chân ung dung uống rượu.

Hắn nhìn lại thì thấy một đám đàn em của hắn đang nằm la liệc dưới đất còn Khắc thì đang bị treo lên cao.

_" Hahaha ngươi thấy ai đến không là tứ bang chủ của tao khôn hồn thì thả tao ra". Khắc thấy hắn tới mừng lắm. coi con nhải con này làm gì được.

_" Tứ bang chủ cứu em". Khắc nhìn hắn vẻ mặt tồi tàn, mong làm hắn tức giận sẽ xử đẹp cô.

Hắn nghe Khắc nói vậy mặt bắt đầu tái xanh như tàu lá chuối. cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân.

Cô cười cười nhìn hắn. hắn biết tội của mình nên bước đến mặt cô cuối đầu xuống.

Khắc thật sự không tin vào mắt mình, Tứ bang chủ đang làm gì???????????.

_" Đại tỉ xin tha lỗi là tại em không biết dạy đàn em". Hắn thành thật xin lỗi.

Cô cười khinh hất nguyên ly rượu WISKY vào mặt hắn.

Lúc này Khắc đã tuyệt vọng không ngờ người mình giết lại chính là đại bang chủ.

_" Đại tỉ". Hắn hơi tức với hành động vừa rồi của cô. Dù sao cũng chỉ là một tên đàn em đắc tội với cô. Cũng đâu thể trách được tại bọn chúng không biết mặt cô.

_" Cậu có biết vì sao tôi hất ly rượu này vào mặt cậu không?".,

_" Dù gì tội của em cũng không đáng bị như vậy?".

_" Không đáng à vậy để tôi kể cậu nghe nguyên nhân nha". Cô cười nhìn hắn. hắn không hiểu ý cô không lẽ còn một nguyên nhân.

_ thứ nhất không quản lý đàn em tốt, vậy mà cũng đòi làm tứ bang chủ khi để thuộc hạ của mình nghe lời một cô gái. Thứ 2 không biết lựa ghệ mà quen đi quen một con khốn. thứ ba là tội lớn nhất cậu biết là gì không?". Cô nói mập mờ.

Hắn nảy giờ cũng không hiểu cho lắm. quen ghệ người mà hắn quen lâu nhất có quen biết nhiều với đàn em của hắn chỉ có một mình Châu Linh. Không lẽ Châu Linh chọc ghẹo gì cô.

_" Châu Linh cho người bắt cóc đại bang chủ, chụp hình bậy bạ nhằm đổ oan cho đại bang chủ ngoại tình. Việc đáng chết hơn nữa là ném đại tỉ xuống hồ cũng mai là có người cứu được nếu không là xong rồi". Linh Đan tức giận lên tiếng.

Hắn nghe mà như sét đánh vào tai.

_" Sao mọi người không ai nói với tôi một tiếng". Hắn tức giận hỏi. nếu ngay từ đầu hắn biết thì đã xử lí đẹp con nhỏ đó.

_" Tôi không muốn cả bang náo động nên tự mình đi tìm". Đan nói có phần hơi có lỗi. nếu ngay từ đầu cô nói cho hắn biết thì có lẽ đã nhanh chống tìm được Ánh Hân.

Hắn quỳ gối trước mặt hắn biết tội của mình quá nặng.

Khắc bây giờ mặt đã tái xanh tuyệt vọng hắn thừa biết hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời.

_" Em biết lỗi rồi xin Đại tỉ cứ xử phạt".

_" Đứng lên đi, chuyện này cậu cũng là người bị lợi dụng

_" Em sẽ lập tức bắt con tiện nhân đó về giết ngay". Hắn tức giận định đi nhưng cô cản lại.

_" Khoang. Chưa phải lúc. Ta còn một chuyện cần cậu giúp". Côcười, cô muốn Châu Linh phải chịu ảnh sợ hãi trước khi chết và muốn cho cô ta biết cô ta đã làm một chuyên hết sức ngu ngốc.

_" vậy chị muốn em làm gì?". Dù là hi sinh cả tính mạng hắn cũng làm.

_" Trước hết giết tên này đi. Vì tội hắn đã phạm quá lớn". Cô quay sang nhìn Khắc_" Giờ ngươi đã biết một con nhãi con như ta làm được gì rồi chứ".

_" Đại bang chủ xin tha mạng em không biết xin tha................". lời chưa hết một viên đạn bay thẳng vào đầu hắn, chết ngay tại chỗ.

Mọi chuyện cũng phải đến hồi kết thúc.

Cô vẫn ung dung đi trên đường, Lúc cô ra từ nhà đã có người luôn theo dõi cô

_" Tiểu thư con nhóc đó vẫn còn sống và đang ung dung như không có chuyện gì xảy ra". Thằng đàn em điện thoại nói cho Châu Linh biết.

_" Mẹ kiếp bắt nó lại đem đến nhà hoang cho tao". Cô ta hung hăn nói. Chết tiệt hôm nay nhất định chính tay tao khử mày. Xem mày còn dụ dỗ Thanh Tùng của tao không?.

Nhưng cô ta không hề biết này tận số của cô ta là hôm nay.

Còn Ánh Hân thì thầm cười trong lòng khi cô bị bắt.

_" Trói nó lại cho tao". Châu Linh nhìn cô bằng một ánh mắt căm giận.

_" Cố có cái quyền gì mà làm như vậy?". cô hỏi mắt nhìn thẳng ả.

_" Tất nhiên là có đối với con nhóc như cô tôi tất nhiên đủ cái quyền". hahahha

_" Cô cũng cọp quá nhỉ, chị 2 giang hồ à?". Cô làm bộ hỏi.

_" Cô không biết à, Tứ bang chủ của Thiên Long còn phải xem thái độ của tôi đấy". Cô ta lênh giọng nói.

Bên ngoài Khánh Hoàng tức xanh mặt con ả tiện nhân dám nói tao còn phải xem sắc mặt mày hả. lát hồi tao không xử đẹp mày tao không ăn tiền.

_" Thật lợi hại nha". Cô làm bộ.

_" Nếu ngày đó cô không chết thì hôm nay không mai mắn như vậy đâu".

_" Cô định làm gì tôi?. Tại sao lại phải giết tôi cho bằng được?". Cô hỏi.

_" Vì cô đã cướp đi cái mà tôi muốn".

_" Cái cô muốn là gì tôi không hiểu?". Cô làm như ngỡ ngàng.

_" Cô đừng giả nai, cô đã cướp Thanh Tùng của tôi thì cô phải chết".

_" Thanh Tùng không phải cô đã có Tứ Bang chủ rồi sao?". Giờ mày có muốn cũng không được.

_" Cái thằng đó thật dại gái không xứng với tao, tao chỉ cần thuộc hạ của nó mà thôi". Cô ta cười lớn.

_" Hahahahahahaha.....................". Cô cười lớn hơn cô ta lun.

_" Cô tại sao lại cười". Cô ả tức giận khi thấy thái độ của cô

_" tao cười vì mày quá ngu".

_" Tụi bây bắt con nhỏ đó trói lên cho tao, tao thử coi mày còn cười như vậy được nữa không?". Châu Linh quát lên ra lệnh.

Nhưng lời nói của cô ta như gió thoảng qua tai chẳng ai thèm làm theo cả. có ngu mới làm ,tụi nó còn muốn sống.

Qua sự việc hôm qua bọn chúng biết ai là chủ của mình. Bây giờ trong đây chỉ toàn là đàn em của cô.

_" Tụi bây không nghe tao nói à?". Châu Linh tức giận quát lên.

_" Khắc thằng Khắc đâu?". Cô ta hỏi.

_" Bị tao giết rồi". Cô trả lời một cách thản nhiên.

_" Mày à.. Thằng Khắc là thằng giỏi võ mày tưởng mày nói vậy là tao tin sao?. Nếu thằng Khắc thật sự bị mày giết thì Khánh Hoàng cũng đã băm mày ra thành trăm mảnh" Châu Linh hoàn toàn không tin lời cô nói.

Cô thì nhìn Châu Linh cười một cách nham hiểm.

_" Mấy cưng lại mở trói cho chị". Cô nói giọng tỉnh queo.

_" dạ". Một đám lại cởi trói cho cô một cách cung kính.

Còn Châu Linh thì đang bất ngờ.

_" Mày.....".

_" Lão Tứ vào đi".

Lúc này là 2 người hiên ngang bước vào.

Linh Đan tam bang chủ. Khánh Hoàng tứ bang chủ. Còn nhị bang chủ là Hoàng Phúc anh Ánh Hân, nhưng đã rút khỏi gian hồ làm một bác sĩ chân chính.

Châu Linh hoàn toàn không thể tin vào mắt mình nữa. Không thể nào.

_" Xin chào Châu Linh, xem ra tôi đã xem sắc mặt cô lâu rồi". Hoàng nói với giọng mỉa mai.

_" Anh tại sao lại như vậy?". Cô ta thật sự không biết cô có thân thế như thế nào?.

_" Châu Linh cô có biết cuộc đời cô sai lầm nhất là gì không?".Cô hỏi kèm theo một nụ cười của quỷ.

_".....". Cô ta không nói gì hết.

_" Sai lầm lớn nhất của cô là dám kêu người của tôi thanh toán tôi".

_" Người của cô?". Châu Linh hơi sững sốt không lẽ.

_" bây giờ tôi cũng không ngại nói thật cho cô biết trước khi chết. Tôi Nguyễn Ánh Hân Đại bang chủ Băng Thiên Long cô đã nghe chưa?".

_" Cô ................ Không thể". Không tin được một cô bé 16 tuổi sao có thể.

_" Tại sao lại không?".

_" Khánh Hoàng chuyện còn lại giao cho cậu". Cô nói rồi bước ra.

_" Mình thật không ngờ đó". Lâm Nguyệt nói. Cô cũng tưởng Ánh Hân bị bắt nên vội vàng đến đây nhưng không ngờ lại thấy cảnh này.

Cô chỉ cười với Lâm nguyệt rồi quay sang nói với Linh Đan.

_" Việc trong bang tao giao lại cho mày từ nay tao rút khỏi giang hồ, tao muốn làm một người bình thường. anh em trông cậy vào mày và Khánh Hoàng".

_" Mày.......... Hết anh mày rồi tới mày 2 anh em tụi bây muốn cả bang tức chết mới chịu hả?". Đan tức giận nói một hơi.

_" Mày cứ đứng chửi một mình cho đã đi tao còn có việc quan trọng phải làm".

Cô bước nhanh chân về nhà, ngôi nhà của cô và anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro