Sợ Gây Phiền Toái Cho Mình (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Seulgi và bầu Choi tán gẫu một vài chuyện vặt vãnh, trò chuyện một hồi, bầu Choi bất chợt hỏi số điện thoại của Seulgi, nói là để tiện liên lạc, cho mối quan hệ hợp tác tốt đẹp trong tương lai.

Seulgi cũng không nghĩ có gì không ổn, liền đọc số của mình.

Sau khi hai người lưu số nhau rồi, bầu Choi cất di động, mở miệng nói : "Seulgi, vậy anh còn có việc, đi trước nhé."

Seulgi nhanh chóng mở cửa xe giúp bầu Choi, chờ ông bầu đi vào rồi, Seulgi mới đóng cửa xe, hướng về phía trong xe vẫy vẫy tay, kèm theo nụ cười nói: "Choi tổng, tạm biệt."

Bầu Choi cũng hướng về phía Seulgi vẫy tay, rồi khởi động xe.

Seulgi đợi cho xe đi được một đoạn, mới thu hồi nụ cười trên mặt, sau đó nhận thấy Wendy lâu như vậy vẫn chưa quay lại, vì vậy vừa cầm di động gọi Wendy, vừa nhìn quanh một vòng xem liệu có phải Wendy đã đến nhưng không tìm được cô.

Nút còn chưa nhấn,Seulgi lại thấy Jimin đang đi về phía mình, động tác của cô nhịn không được cứng đờ, sau đó theo bản năng liền rũ mi mắt xuống.

Seulgi vốn tưởng rằng Jimin sẽ như thường ngày phớt lờ cô rồi đi lướt qua, ai ngờ khi anh tới trước mặt cô thì dừng lại.

Seulgi tim loạn lên, đập mạnh một nhịp, lo lắng ngẩng đầu nhìn Jimin.

Jimin vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt anh nhìn thẳng chằm chằm vào chiếc di động nằm trong tay Seulgi, không có độ ấm cũng không cảm xúc.

Seulgi đã quen vẻ mặt như tảng băng trôi của Jimin, chỉ là cô không hiểu, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô làm gì chứ.

Seulgi bị Jimin nhìn chòng chọc đến ngón tay cũng đóng băng, cô hơi mất tự nhiên giật giật đầu ngón tay, cầm di động độ chặt hơn. Thấy anh một mực không có ý định hé răng, cô mượn đại một đề tài để che đi sự xấu hổ, mở miệng nói : "Cái kia, lúc tiệc hồi tối, cám ơn anh."

Thành thật mà nói, Jimin có thể mở miệng giúp cô giải vây, cô được sủng ái mà rất lo sợ, trong nháy mắt đó, lòng cô như nở hoa, mừng rỡ như điên, dù đã qua hơn một tiếng, cô hiện vẫn đang nghĩ về điều đó, đáy lòng vẫn còn nhè nhẹ vui sướng, không thể khống chế mà cứ tràn ngập.

Anh vậy mà chịu giúp cô chứ ... Này có được tính là cho thấy anh kỳ thực không chán ghét cô đến mức không thể chịu đựng thêm nữa?

Jimin nghe Seulgi nói, ánh mắt mới ôn hoà chuyển dời từ chiếc điện thoại trong tay Kiều An Hảo đến trên mặt cô.

Đèn đường mờ vàng, lẳng lặng đánh vào da thịt trắng nõn tỉ mỉ của cô, khiến cho ngũ quan của cô thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro