Sợ Gây Phiền Toái Cho Mình (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong đầu Jimin thoáng hiện lên vẻ mặt mỉm cười vui vẻ của cô với bầu Choi, trong nháy mắt mặt anh lạnh thêm vài phần, mở miệng phát ra âm thanh nhạt nhẽo không chút ấm áp : "Cô suy nghĩ nhiều rồi!"

Seulgi kinh ngạc ngẩng đầu, do cô suy nghĩ nhiều sao?

Đôi môi mỏng xinh đẹp của Jimin lạnh lùng nhếch lên, giọng nói băng giá lại truyền đến : "Không phải tôi muốn giúp cô, chẳng qua tôi ngại bản thân gặp phiền toái. Cô là người mới, có thể diễn vai nữ hai đã là chuyện khiến nhiều người bàn tán, cố tình lại diễn cùng tôi, cô không sợ người ta nói cô phải lên giường mới có vai diễn nhưng tôi cũng không muốn nghe những loại tin đồn không cần thiết này!"

Thì ra, vốn anh không có ý định giúp cô, chẳng qua anh sợ cô gây phiền phức cho anh, là cô tự mình đa tình... Seulgi rũ mắt xuống, che giấu sự mất mát trong đáy mắt, đôi môi khẽ run, không hé răng, ngón tay lại dùng sức nắm chặt vạt áo mình.

Jimin đứng tại chỗ một lúc khá lâu, thản nhiên liếc mắt Seulgi, sau đó đôi chân thon dài thẳng tắp bước, lướt qua vai Seulgi rời đi.

Jimin đi khá lâu, nhưng Seulgi cũng chưa phản ứng gì, cho tới khi bên tai cô truyền đến tiếng bóp còi chói tai, cô mới lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn phía Wendy đang đỗ xe ven đường.

Seulgi mở cửa xe, ngồi xuống.

"Bên kia xảy ra tai nạn giao thông, cho nên tớ mới đến chậm nửa tiếng!" Wendy vừa lái xe vừa giải thích với Seulgi lý do cô tới chậm.

Seulgi vẫn im lặng, đầu tựa trên ghế, quay mặt sang hướng cửa sổ, hai mắt nhắm lại.

Wendy nhìn đường đằng sau qua kính chiếu hậu, sau đó quay đầu xe : "Gấu, đêm nay ít nhiều gì cũng nhờ Jimin, mình thục sự không nghĩ tới, anh ta lại có thể mở miệng giải vây giúp cậu!"

Seulgi nghe Wendy nói những lời này, cô chỉ ra sức mím môi, nhắm mắt, bên tai lại tiếp tục truyền đến lời Wendy nói : "Xem ra, không phải Jimin không nể tình xưa nghĩa cũ, ngẫm lại cũng thấy bình thường, tốt xấu gì hai người cũng đã quen nhau nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm!"

Tình cảm.... Làm sao Jimin có thể vì tình cảm mà giúp cô chứ, anh bất quá chỉ sợ tin đồn giữa anh và cô có giao dịch ám muội.

Là cô đã quá ngây thơ ngu ngốc, thấy anh vừa mở miệng vì mình nói chuyện, lại nảy lên vui mừng như trúng giải thưởng lớn.

Cô nên sớm nghĩ đến, đó chẳng qua đều do cô suy nghĩ quá nhiều, Jimin làm sao có khả năng sẽ mở miệng giúp đỡ cô?

Tại sao cô có thể quên, anh từng dùng những lời lẽ lạnh như băng chắc chắn với cô một điều : "Mặc kệ người tôi thích là ai, dù sao người đó vĩnh viễn không phải cô!"

Wendy thấy Seulgi từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng nói một câu, nhịn không được vươn tay đẩy nhẹ Seulgi một cái : "Cậu sao vậy? Tâm trạng không tốt?"

"Không có!" Seulgi vẫn nhắm chặt mắt, vì cô sợ mình vừa mở mắt ra, những giọt nước mặt ẩn nhẫn sẽ rơi xuống trước mặt Wendy : "Tối nay uống chút rượu, nên mình hơi mệt!"

"À, vậy cậu nghỉ ngơi đi, khi nào đến nơi, mình sẽ gọi cậu!"

Seulgi khẽ "ừ" một tiếng.

Không khí bên trong xe hoàn toàn lâm vào im lặng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro