Chương 16: Không đi di viện đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may màn hình có lớp ngoài là tinh thể lỏng, không thì chân cô đã tàn phế rồi.

Anh lạnh lùng mở miệng hỏi: "Thế này là sao?" Mọi người trong phòng giờ mới chú ý thấy Shinichi đã về, đều vội vã cúi đầu chào: "Ngài Kudo!" Thấy anh đã trở về, quản gia đưa thuốc cho bác sĩ rồi giải thích với anh: "Cô Mori tinh nghịch quá, lại không chú ý nên đã đá hỏng mất ti vi, cũng may chân không bị thương, chắc là do kéo chân lại hơi mạnh nên bị giãn dây chằng ạ."

Nghe vậy, anh nhíu mày đi về phía sô pha. "..." Ran thấy cậu hùng hùng hổ hổ bước tới gần thì sợ đến mức co rụt cổ lại, tưởng cậu muốn đánh mình.

Shinichi lạnh lùng thản nhiên nhìn Ran vài giây, một lúc sau mới ra chỉ thị cho Kahara: "Khám cho cô ta đi."

Kahara lập tức ngồi xổm xuống vội vàng kiểm tra cho Ran.

Kahara kiểm tra sơ một lượt rồi đứng lên cung kính nói: "Ngài Kudo, cô ấy đúng là đã bị giãn dây chằng. Tình huống này có thể nghiêm trọng cũng có thể không sao cả, ở nhà thì không đủ điều kiện điều trị, vẫn nên đến bệnh viện chụp X-quang xem rốt cuộc có nghiêm trọng không, nếu nhẹ thì nghỉ ngơi hai ngày là được, nếu nghiêm trọng thì phải luyện tập phục hồi chức năng trong một thời gian dài."

Nghe vậy, Shinchi không hề suy nghĩ gì đã thản nhiên nói: "Đến bệnh viện."

Anh vừa nói xong, còn chưa kịp xoay người đi thì eo đột nhiên bị ôm chặt lấy, cô gái kia lao vào lòng anh như một đứa trẻ vậy.

"Cậu ơi... Con không muốn đi di viện đâu... không đi đâu! Không đi đâu! Không muốn đi đâu!" Giọng nói của Ran vang lên nghẹn ngào, giống như đã phải chịu ấm ức cực kỳ lớn vậy.

"..." Con người Shinchi co rút lại, trái tim rung động mãnh liệt, giật mình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình. Dưới lớp áo sơ mi, hơi thở ấm áp của cô khẽ phả qua, lồng ngực dần ẩm ướt. Cảm giác mềm mại của làn da đã kích thích một luồng nhiệt lao thẳng xuống bụng dưới! Ánh mắt của anh trở nên lạnh thấu xương, anh nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng cảnh cáo: "Buông ra!"

Ran vùi đầu vào lòng Shinchi, ôm anh rất chặt, chỉ sợ buông tay ra một cái là anh sẽ thật sự đưa cô tới "kỹ viện"!

Cô liều mạng lắc cái đầu nhỏ bé, nói cực kỳ tủi thân: "Không buông! Không buông! Không buông đâu! Cậu ơi... Con không đi! Không đi di viện đâu!"

"..." Con ngươi sâu thẳm như nước hồ của Shinichi bình tĩnh nhìn đỉnh đầu cô.

Người phụ nữ trước mặt này dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác!

Đây là Ran thích hư vinh, lại thô tục, không phẩm chất, giả tạo kia sao? Hay là cô ta đang giả vờ thanh thuần, cố ý tỏ ra đáng yêu?

Anh biết cô ta vẫn luôn muốn tán tỉnh mình, nhưng cũng biết nếu anh không cho phép thì cô ta sẽ không có gan hùm mật báo để chạm vào anh.

Hiện giờ cô ta định liều lĩnh một phen sao?

Đây là lần đầu tiên Ran chủ động ôm anh, hơn nữa lại còn dùng kiểu làm nũng nữa.

Trái tim anh lại rung lên một cái. Cả người anh cứng đờ giống như đang nhẫn nhịn điều gì, gân xanh bên thái dương nổi lên, anh tức giận gầm một tiếng: "Tôi bảo cô buông tay ra!" "..." Đây không phải là lần đầu tiên Ran cảm nhận được lực uy hiếp của bậc vương giả, của đấng cứu ngũ chí tôn nơi "cậu". Cậu thật sự nổi giận rồi!

Ran nhô đầu ra khỏi lòng anh, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời đẫm lệ, tùy hứng mà lại quật cường nói: "Không đi... không đi... không đi đâu!"

Sao cậu lại có thể động một cái là đưa cô tới kỹ viện chứ?

"..." anh nhìn cô gái trong lòng mình, con ngươi co rút lại.

Khuôn mặt xinh đẹp này không còn lớp trang điểm dày cộp như mọi khi, đôi mắt thanh lệ có thêm vẻ linh hoạt và chân thành. Thậm chí anh còn nghi ngờ đây thực sự là Mori Ran sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro