Chương 17: Bị giãn dây chằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao giờ cô lại xinh đẹp đến mức trong sáng, thoát tục, rung động lòng người đến vậy? Tuy trước đây cô cũng đẹp, nhưng lại rất thô tục, là một người phụ nữ có vấn đề về thẩm mỹ. Shinichi có chút không dám tin tưởng, dường như không kìm nổi muốn giơ tay lau đi nước mắt trên khóe mi cô.

Đến khi anh chợt nhận ra mình đang làm gì thì tay anh chỉ kém một cm nữa là chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rối.

Anh lập tức đẩy cô ra, hờ hững xoay người lại: "Đi hay không tùy cô, chân mà bị tàn phế thì cũng do cô tự chuốc lấy mà thôi."

"Thật sao?" Ran hơi mím môi lại, nhướn mắt nhìn anh để xác nhận thêm. Bị giãn dây chằng cũng đâu đến mức tàn phế chứ! "..." Shinichi quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. "..." Đứng cạnh nghe họ nói chuyện mà bác sĩ Kahara toát mồ hôi, khóe miệng giật giật. Cậu? Bà Kudo gọi ngài Kudo là cậu? Đó là biệt danh đang lưu hành giữa các đôi vợ chồng à? Shinichi bình thản ra lệnh cho quản gia Tomoaki: "Gọi điện thoại cho bệnh viện Quân khu, bảo họ chuyển một cái máy siêu âm đến đây."

"..." Có phải ngài Kudo đã làm to chuyện quá hay không? Quản gia Tomoaki tuy nghĩ vậy nhưng vẫn làm theo yêu cầu của ngài Kudo, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện Quân khu, bảo họ chuyển máy siêu âm tới.

Sau đó bọn họ đợi trong phòng khách khoảng nửa tiếng. Trong nửa tiếng này, di động của Shinichi vẫn liên tục vang lên tiếng "tút tút" báo tin nhắn mới.

Shinichi nhìn di động, Ran không biết anh đang nhìn cái gì nên tò mò vươn cổ ra nhìn. Shinichi cũng lười liếc cô, cất di động luôn.

Ran bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu: "Hẹp hòi!"

Lúc này, quản gia Tomoaki cung kính thông báo: "Ngài Kudo, máy đã được đưa đến đây rồi ạ."

Shinichi thản nhiên "ừ" một tiếng: "Bảo bọn họ mang vào đi." Bác Tomoaki xoay người ra cửa, vẫy tay ra hiệu: "Đi vào đi! Nhớ cẩn thận một chút."

Bác sĩ Kahara cũng ra hỗ trợ chuyển máy siêu âm vào. May mà chiếc máy này là kiểu mới nhất, đa chức năng nhất nên cũng khá thuận tiện. Nếu là kiểu cũ vừa to vừa nặng thì chỉ sợ mười người cũng không đẩy nối vào phòng khách.

Kẻ có tiền đúng là chỉ biết giày vò người khác! Sau khi cắm điện, Kahara mở thiết bị lên rồi bảo  Ran duỗi thẳng chân trên sô pha cực kỳ lưu loát! Sau khi tự động tra một loạt phim chụp X-quang thì màn hình biểu hiện kết quả dây chằng bị giãn không nghiêm trọng.

Bác sĩ Kahara nhớ rõ trước đây cô Mori tập múa, theo lý thuyết thì dây chằng sẽ không dễ bị thương mới đúng, rốt cuộc là cô ta đã sử dụng động tác kỳ lạ tới mức nào để đá ti vi mà dây chằng lại bị thương được nhỉ?

Bác sĩ Kahara báo cáo tình hình khái quát cho Shinichi biết, khuyên Ran mấy ngày này đừng hoạt động mạnh, không nên leo trèo, không nên chạy, đi lại chỉ cần không mạnh quá thì sẽ không có vấn đề gì cả. Đồng thời, cô còn kê một đơn thuốc bôi tăng cường khả năng lưu thông máu.

Bác sĩ  vừa đi khỏi thì di động của Shinichi lại vang lên, là thư ký Shiho gọi tới. Shinichi ngồi trên sô pha liếc Ran một cái, thấy cô vẫn hiếu kỳ nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình. Shinichi lại nhìn điện thoại rồi ấn phím nghe.

Ran không biết anh đang làm gì, chỉ thấy anh dán một đồ vật gì đó hình tứ phương trông giống lệnh bài lên mặt rồi thản nhiên nói chuyện.

"Ừ, không sao cả, tôi biết rồi"

Shinichi nói ngắn gọn rồi cúp điện thoại, đứng dậy định đi. Thấy vậy, Ran gọi lại: "Cậu ơi, con có thể ra ngoài không?" Shinichi quay đầu lại trách mắng không một chút nể nang: "Cô còn sợ mình bị thương chưa đủ nặng sao? Còn muốn đi đâu nữa?"

"..." Cô chỉ muốn ra ngoài xem rốt cuộc đây là nơi nào thôi mà. Nửa đêm hôm qua, cô ngồi trên xe tới đây mà chẳng thấy rõ gì cả!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro