Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mày là ai? Mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả?

Tên cầm đầu nói lớn, mặt pha nét hoảng hốt khi mấy tên đệ của mình bị đánh gục chỉ sau vài cú đá của người đó.

- Tôi là ai? Mấy người không cần biết. Nhưng..đừng để tôi thấy chuyện như vậy tái diễn, nếu không.. mấy người chắc chắn chết dưới tay tôi.

Đút hai tay vào túi quần, anh nhẹ nhàng trả lời.

- Mày...

Đám học sinh kia định ra tay nhưng dường như có điều gì đó khiến chúng dừng lại, mặt tái xanh cả. Chúng nhìn vào bảng tên của người đó "Mark Tuan" Cậu cũng đưa mắt nhìn theo nhưng không thể thấy rõ..chỉ chắc một điều là cậu đã thấy chữ Mark. Anh bước tới gần đứng ngang với cậu, mái tóc loà xoà ấy đã khiến cậu không thể thấy rõ khuôn mặt ân nhân của mình.

- Ngốc hả? Không biết tự bảo vệ bản thân hay sao? Lần này là may mắn tôi mới giúp được..nhưng.....

Anh không nói thêm nữa, cứ bỏ dở như vậy mà bước đi.

- Mày chưa xong với bọn tao đâu. Cứ chờ đấy.

Tên kia đợi anh đi khuất rồi lại quay sang cậu mà đe doạ. Sau đó cả đám bò lăn chạy biến mất.

Cậu không mấy bận tâm về việc đó. Điều duy nhất khiến cậu phải suy nghĩ bây giờ là về nam sinh kì lạ đó..sao tự nhiên lại ra tay giúp đỡ cậu dù không quen biết gì? Còn.. bảng tên ấy..có phải cậu đã thấy "Mark" không? Có thể nào là anh không? Nhưng phong cách ấy, giọng nói ấy thật không giống anh chút nào.

-Aishhhhh.

Cậu tự vò rối mái tóc mình, thật không muốn nghĩ thêm gì nữa. Có lẽ cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Mà..không phải anh ta cũng là thành viên của lớp cậu hay sao? Phải. Anh ta còn học rất giỏi nữa, nhưng lúc nào cũng im lặng cả. Không giống như mấy tên cứ cố tiếp cận cậu vì vẻ bề ngoài xinh xắn này. (Au: Tự kỉ quá anh .-.) Cũng thật lạ..tại sao ở cùng một lớp mà lại có tới 2 người cậu chưa từng giáp mặt nhỉ? Một là người hồi nãy.. và hai là anh.

Vào khoảng thời gian chuẩn bị cho học kì mới sắp tới thì lại tiếp tục có chuyện xảy ra. Cậu chưa đủ khổ sao trời? Cái gì cũng đè lên đầu cậu hết vậy?

- Mark đã chuyển nơi ở và thằng bé cũng rút hồ sơ khỏi JYP rồi.

Bà Park một lần nữa gọi cậu ra để nói về Mark. Anh lại lần nữa biến mất không dấu vết. Vốn dĩ ông bà Tuan cũng rất bận rộn nên Mark thường phải một mình lo liệu mọi việc, thường xuyên ở nhà một mình, điều đó cũng lí giải tại sao tài nấu ăn của anh lại cao siêu như vậy. Anh dường như đã trở nên trầm cảm nhưng sự xuất hiện của cậu đã thay đổi mọi thứ.

Năm học mới lại tiếp tục bắt đầu như vậy. Không có gì thay đổi cả, chỉ là cậu thường xuyên nghĩ tới anh và những kỉ niệm khi hai người còn là bạn...Là bạn..haha..bây giờ thì rốt cuộc là gì? Mà trước kia thì là gì chứ? Mãi sau này cậu mới biết ân nhân của cậu ngày đó chính là Mark. Vậy là linh cảm của cậu đã đúng. Trong suốt thời gian học cấp 3, Jinyoung đã gặp một người bạn. Tên cậu ta là Im Jaebum. Jaebum là một chàng trai sắc sảo, đường nét khuôn mặt băng lãnh, đôi mắt híp với hai nốt ruồi nhỏ dưới chân mày. Không biết tình cờ hay cố ý, đó lại là nét quyến rũ của Jaebum. Phải nói rằng đó là một chàng trai đẹp, một mỹ nam. Nhưng..ở Jaebum lại có nét gì đó rất giống với Mark. Càng thân với Jaebum, những kí ức về anh lại hiện về thật rõ nét trong tâm cậu. Điều này khiến cậu thật đau lòng. Nhưng cậu lại không thể ngừng nghĩ đến anh trong suốt 3 năm học cấp 3. Khi mới gặp anh, cậu trở nên vui vẻ, cười nhiều hơn; nhưng từ lúc anh rời đi thì cậu lại trở về là một con người bàng quang, lạnh lùng và giờ lại thêm cái tính trầm cảm. Không ai có thể thay đổi cậu..ngoài anh.

- Jinyoung. Cậu ổn chứ?

Jaebum ngồi cạnh lay lay bạn mình.

- Hả?? Ừm. Có chuyện gì sao?

Cậu giật mình trở về thực tại khi đang suy nghĩ vẩn vơ.

- Cậu dạo này thật rất lạ đó Jinyoungie.

- Tôi vẫn vậy thôi mà. Cậu mới lạ đó Jaebum ah.

Cậu cười nhạt.

- Mà có chuyện này.....

Jaebum ngập ngừng.

- Chuyện gì??

-Tôi....tôi thích cậu Jinyoung.

- Tại sao?

-Không rõ nữa..là cứ thích vậy thôi.

-Đừng...

Jinyoung bình tĩnh xử lí tình huống này..thật khác hẳn những người khác khi được tỏ tình. Cậu từ lâu đã nhận ra Jaebum thích mình. Từ khi thấy Jaebum đối xử với cậu tốt trên mức bạn bè. Cậu cũng quý Jaebum..nhưng thật xin lỗi. Cậu không thể vượt quá ranh giới bạn bè với Jaebum. Jinyoung đứng dậy rời đi. Cậu lại nhớ đến anh nữa rồi. Anh bây giờ đang ở đâu..làm gì?? Kể ra cũng đã 4 năm trôi qua rồi.

- Jinyoung. Tại sao vậy? Không thể cho tôi một cơ hội sao?

Jaebum gọi với theo.

Cậu không quay mặt lại, trả lời.

-Tôi đã có người trong lòng. Chúng ta vẫn có thể làm bạn..nếu cậu muốn.

Nhưng dường như..những lời nói dối vô tình của cậu đã tổn thương tới một người khác nữa..không phải Jaebum. Người đó luôn dõi theo cậu, luôn âm thầm bảo vệ cậu. Nước mắt người đó chợt rơi khi nghe được những lời cậu nói. Không còn cơ hội nữa sao?

***

Giải thích lí do đám học sinh sợ hãi khi nhìn thấy biển tên của Mark. Bố anh là giám đốc của một tập đoàn thế lực nổi tiếng trong và ngoài nước. Ngoài ra anh đã từng đoạt huy chương vàng trong giải đấu karate quốc gia (Au: Siêu mỹ nam :vvvv). Còn tại sao Jinyoung không biết những điều đó? Ai biết đâu :v Chắc ngu quá mà. (Au: con xin lỗi omma Jin ạ :3333 hihi)

***

Kết thúc 3 năm cấp 3 với đầy rẫy những mệt mỏi như vậy. Cậu đã quyết định sẽ sang Mỹ du học. Cậu muốn thay đổi môi trường học tập của bản thân, muốn được theo học tại các trường có tiếng đủ khả năng giúp cậu trong công việc sau này, cậu còn phải tiếp nối sự nghiệp của cha mình..và... Cũng vì một lí do khác và cũng là lí do quan trọng nhất..cậu hi vọng rằng việc học sẽ giúp cậu quên đi anh..sẽ giúp cậu có một cuộc sống mới tốt hơn..và không có anh. Nhưng ông trời lại không muốn thuận theo cậu.

- Jinyoung ah! Nhanh lên đi con. Con sẽ trễ chuyến bay mất!

Cậu đang chuẩn bị hành lí để đi du học. Và bà Park thì cứ liên tục hối thúc khiến mọi thứ loạn cả lên. Rõ ràng là còn tận 5 tiếng nữa mới đến giờ vào phòng chờ chứ chưa nói đến thời gian máy bay cất cánh. Ừ thì tốn thời gian ra sân bay..nhưng tính cả việc trắc trở khi đi xe cũng chỉ tốn chưa tới 30' (Au: :( Mom Park à. Để vợ của appa con thở với.)

-Vâng vâng.

Cậu thở dài, lầm bầm trách mẹ nhiều chuyện.

5:00 pm, cậu đang ngồi trong phòng chờ để đợi chuyến bay của mình. Có ai đó đã bước tới và ngồi bên cạnh cậu, chỉ cách có 1 ghế. Cậu cảm thấy có gì đó rất kì lạ từ khi anh ta bước vào, tim cậu đập loạn nhịp, cảm giác bất an lan truyền khắp cơ thể. Giống như có ai đang theo dõi cậu vậy.

- Hành khách chuyến bay abc khởi hành lúc xyz đến Los Angeles- Mỹ chuẩn bị ra máy bay.... Xin nhắc lại lần nữa....

Tiếng loa phát thanh sân bay vang lên. Jinyoung giật mình đứng dậy và kéo chiếc vali đi tới khu soát vé, di chuyển ra máy bay. Cậu ngồi ở khoang VIP hạng nhất của chiếc máy bay bậc 1, sau khi đã tìm được ghế của mình, cậu ngồi xuống đeo tai nghe cách âm (Tại sao đã tai nghe còn cách âm? Đây là loại tai nghe chuyên dụng khi ng ta k muốn bị ai làm phiền. Và k dùng để nghe nhạc :vv nên đừng thắc mắc khi đã nghe nhạc còn đọc sách nha) và đọc sách. Cảm giác kì lạ mà cậu thấy ở phòng chờ ban nãy một lần nữa xuất hiện khiến cậu lạnh sống lưng. Cậu buông quyển sách, nhìn sang ghế bên cạnh. Người hồi nãy cậu thấy ở phòng chờ sân bay đang ở đó, chụp chiếc mũ ở áo lên và khoanh tay ngủ.

- Quý khách dùng gì ạ?

Cô tiếp viên tươi cười đẩy xe đến chỗ cậu. Đưa cho cậu chiếc chăn bông phòng khi quá lạnh.

- Latte Coffee.

- Còn....

Cô tiếp viên nhìn sang phía người đó.

- A. Tôi nghĩ rằng anh ta ngủ rồi, tôi sẽ giúp đưa chiếc chăn đó.....

Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì xuất hiện một giọng nói trầm và lạnh như băng.

- Choco Coffee.

Anh nhận lấy chiếc chăn từ tay cô tiếp viên. Không phải đã ngủ rồi hay sao? Có phải tại cậu đã phá hỏng giấc ngủ của anh không nhỉ? Cậu nghiêng mình, cố ngó để nhìn được khuôn mặt anh ẩn dưới chiếc mũ. Nhưng khó quá.. mà sao cậu lại tò mò tới vậy nhỉ? Có lẽ bởi giọng nói có chút quen thuộc ấy.

- Chuyện gì?

Anh thấy cậu ngó nghiêng cũng hơi buồn cười mà vẫn cố nén lại.

- A. Không có gì.

Cậu giật bắn mình, luống cuống trở về tư thế đọc sách.

Không lâu sau, cả khoang chìm vào im lặng, mà thực ra ở đây cũng chỉ có một vài người thôi. Họ đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn cậu vẫn thức, nhìn ra ô cửa trầm mặc như suy nghĩ điều gì. Cậu không biết rằng ngoài cậu vẫn còn một người nữa còn thức, nhìn về hướng cậu, đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nở một nụ cười cay đắng. "Tại sao chỉ có mình tôi luôn nhìn về phía em. Em có biết rằng..tôi thật đau lắm hay không?"

~END CHAP 3~
Au đã trở lại với các cậu rồi này :333 đọc vui vẻ nhaaaaa.
À mà các cậu muốn fic dài chap ngắn hay fic ngắn chap dài nhỉ :333 hihi.
20 vote 5 cmt cho chap tiếp nha.
:****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro