Chap 6 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Mark. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì nhé. Hãy đợi em.

Jinyoung chạy thục mạng trên tuyến đường đêm vắng vẻ, mặc cho từng đợt gió lạnh toát thổi qua gào rú bên tai, dù trên người cậu chỉ có độc chiếc sơ mi mỏng manh và chiếc quần lửng. Cậu không quan tâm, không quan tâm gì nữa hết, trong tâm trí cậu giờ chỉ có Mark mà thôi.

Cậu đang đứng trước cửa phòng cấp cứu còn đang sáng đèn với đôi mắt sưng húp, mặt xanh xao đến tội nghiệp. Phải, người nằm trong đó không ai khác chính là Mark. Vụ tai nạn đêm nay đã lập tức được phát trực tiếp trên truyền hình, sau khi biết được, cậu đã lập tức chạy tới bệnh viện nơi anh đã được đưa vào. Đã 5 tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy ai ra khỏi đó, như vậy cũng đã đủ biết mức độ nghiêm trọng của nó rồi. Ông Raymond và bà Park cũng kịp thời bay sang LA ngay khi biết tin. Bà Park chạy vội đến bên con trai mình.

- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

- Con...con.. không biết.... Sau khi.... nghe tin trên TV...con đã chạy ngay.... tới đây.... và mọi chuyện.....đã như thế này.... rồi.

Giọng cậu run rẩy, ngắt quãng bởi sự sợ hãi và bàng hoàng đang bao trùm lên cậu.

-Được rồi. Thằng bé đã rất hoảng sợ rồi, chị đừng hỏi thêm nó gì nữa.

Tất nhiên, ngoài cậu còn có một người nữa còn đau lòng hơn nhiều bởi Mark là đứa con trai mà ông thương yêu nhất. Là ông Tuan. Vậy nhưng ông vẫn cố tỏ ra bình thường nhất có thể, vẫn cố tỏ ra thật mạnh mẽ dù trái tim ông đang rỉ máu.

- Ừm. Con cũng đừng lo quá. Mark sẽ ổn thôi, thằng bé rất mạnh mẽ mà. Bây giờ quan trọng nhất là con cần được nghỉ ngơi, ta đưa con về nhà để bác Raymond ở lại đây. Khi trời sáng chúng ta sẽ trở lại...

- Không. Con ổn, con sẽ ở lại đây.

Cậu kiên quyết không rời khỏi chỗ ngồi dù chỉ một li.

Biết rằng không thể nói nổi cậu, bà Park đành để cậu ở lại. Bây giờ ai cũng rất căng thẳng, cậu tự thấy chuyện như hôm nay xảy ra tất cả là tại mình. Từ lúc gặp cậu, cuộc sống của anh đã thay đổi quá nhiều. Anh liên tục vì cậu mà gặp nhiều rắc rối và nguy hiểm. Có phải cậu thật là rất xui xẻo không? Đèn đỏ vụt tắt, cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra.

- Con tôi sao rồi bác sĩ?

-Xin lỗi, bây giờ chưa thể nói trước được điều gì, chúng tôi cần phải theo dõi cậu ấy một thời gian nữa. Tuy nhiên, nguy hiểm cũng giảm đi rồi.

Cậu ngồi sụp xuống, tựa lưng vào tường, gục mặt vào đầu gối, khóe mắt cay cay, từng giọt nước mắt nối nhau lăn dài trên gò má, chảy xuống thấm ướt tay áo cậu. Anh đã được chuyển qua phòng theo dõi và vẫn hôn mê sâu, điều này làm cậu không khỏi lo lắng.

- Mark đã ổn hơn rồi. 2 mẹ con cứ về nghỉ ngơi. Tôi sẽ ở lại đây.

Bác Raymond lên tiếng khuyên nhủ cậu, dù biết chắc sẽ không có hiệu quả.

- Không. Con sẽ ở lại đây. Hai người vội qua đây chắc chắn rất mệt. Xin hãy để con ở lại chăm sóc cậu ấy. Con xin hai người.

- Nhưng......

- Xin bác hãy tin tưởng ở con. Con sẽ không làm bác thất vọng.

Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng cậu cũng được ở lại. Ngồi gục đầu bên giường bệnh, cậu đưa tay mình siết chặt lấy đôi bàn tay lạnh buốt của anh. Cậu đã khóc rất nhiều, và nói cũng rất nhiều dù biết anh không thể nghe.

-Em đã nhớ lại tất cả rồi Mark. Anh làm ơn hãy tỉnh lại nghe em nói được không?

- Anh đừng có chuyện gì nhé. Xin đừng rời xa em lần nữa.

- Em còn chưa nói được lời cảm ơn với anh. Chưa kịp trả ơn anh nữa mà.

- Cảm ơn anh thời gian qua đã luôn bên cạnh và bảo vệ em.

-Và em cũng xin lỗi vì đã đem lại quá nhiều rắc rối cho anh. Lẽ ra không nên vì em mà liều mạng như vậy. 

- Hãy tỉnh lại đi. Em hứa sẽ đối tốt với anh mà.

- Làm ơn đừng ngủ nữa. Dậy nói chuyện với em được không?

- Đây là quả báo mà ông trời dành cho em sao.

-Em thích anh, Mark. Anh có nghe không hả? Em nói rằng em thích anh đấy. Hãy tỉnh lại đi mà.

Không gian yên tĩnh giờ chỉ có thể thấy những dòng nước mắt và tiếng gào khóc nghẹn ngào của cậu.

.......

Và ngày nào cũng vậy, cậu tới đây ngồi bên giường bệnh, nói chuyện với anh dù biết anh không thể nghe, cũng không thể nhận được câu trả lời.

- Tôi nghĩ anh nên đưa cậu ấy sang nước ngoài để tiếp tục chữa trị. Chúng tôi chỉ có thể làm tới đây thôi.

Bác sĩ lắc đầu chán nản, nhìn vào hồ sơ bệnh án.

- Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn bác sĩ.

- Sao? Sao chứ? Sang Đức sao? Không thể như vậy được. Không còn cách nào khác sao?

Cậu ngỡ ngàng khi được biết anh sẽ được chuyển qua Đức để tiếp tục điều trị.

-Ta phải làm vậy rồi.

-Xin bác. hãy cho con theo được không?

- Jinyoung. Con hãy bình tĩnh lại đi. Mark chắc chắn sẽ không muốn thấy con như vậy. Nếu thằng bé có thể nói, chắc chắn sẽ muốn con tiếp tục học thật tốt đợi thằng bé trở về. Đừng như vậy nữa thằng bé ngốc này.

Bà Park đau lòng nhìn con trai mình. Có lẽ người lớn hai bên đã nhận ra được tình cảm mà hai đứa trẻ này đã dành cho nhau.

Cậu đồng ý với mẹ mình. Bà nói không hề sai, cậu đành câm nín chấp nhận, đâu thể làm gì khác ngoài việc khóc.

Ngay ngày hôm sau, thời điểm mà chiếc máy bay chở anh cất cánh, cậu đứng dưới sân trường nhìn lên bầu trời xanh rộng mênh mang không đích đến, tự nhẩm với chính mình.

- Hãy quay trở lại. Em nhất định đợi anh trở về.

....

- Em nhớ anh.

--------------3 NĂM SAU---------------

Hôm nay anh sẽ quay trở lại Mỹ, đứng trước cửa phòng chờ, cậu hồi hộp khi biết mình sắp được gặp lại anh sau bao năm xa cách....... Một hình bóng quen thuộc bước ra từ cửa sân bay và bên cạnh là....... một người con trai xinh đẹp, thật giống như một thiên thần vậy và theo sau là bác Raymond. Ba người họ đang cười nói rất vui vẻ. Chàng trai đó thật ra là ai chứ? Anh tiến tới chỗ cậu, cậu bỗng dưng bật khóc.

-Mẹ Park.

-Con trai ta.

Hai người họ ôm chầm lấy nhau, coi cậu giống như người vô hình. Anh..quên cậu rồi sao?

-Mark...

-Ừm. Đây là ai vậy mẹ?

Anh nhìn cậu, buông ra lời nói như muốn đâm thủng trái tim cậu. Anh đúng là đã quên cậu thật rồi.

-Xin chào. Tôi là Park Jinyoung.

Cậu đưa tay ra trong tiếng khóc nức nở. Anh bất chợt tiến lại gần, đưa tay gạt nhẹ đi dòng nước mắt trên khoé mi cậu, cười dịu dàng.

- Anh biết rồi. Sao em lại khóc vậy hả? Không vui khi anh trở về sao, vui lên chứ. Có biết khi khóc em thật rất xấu không?

Biết rằng anh trêu cậu, cậu hờn dỗi hất tay anh khỏi khuôn mặt mình.

-Đồ xấu xa, em chỉ mong anh đừng quay trở lại.

-Thật vậy sao? Vậy mà lúc anh hôn mê ai lại khóc nức nở luôn vậy nhỉ?

Cậu cười, chợt nhìn sang cậu bé đang đứng bên cạnh anh đang cười rạng rỡ, cậu sực nhớ ra điều muốn hỏi

-Người này..là ai vậy Mark?

-Ừm. Người yêu của anh. Thấy sao hả? Đáng yêu phải không?

Tim cậu như thắt lại, bị hàng ngàn con dao đâm xuyên qua sau khi nghe những lời đó. Dù có đoán trước nhưng không ngờ nó lại đau tới vậy. Cậu vẫn phải cố gượng cười.

- Chúc mừng nha!

-Mark huyng xấu xa. Tại sao lại chọc chị dâu em khóc vậy chứ hả?

Bambam nãy giờ mới lên tiếng trách móc anh trai mình. Đúng vậy, cậu bé đó không ai khác chính là em trai Mark Tuan.

Chưa kịp phản ứng, anh đã ôm trọn cậu vào lòng, tới mức không không thể thở được nữa....

- Đồ ngốc. Tại sao lại cả tin vậy hả? Anh yêu em. Park Jinyoung.

Bố mẹ hai bên nhìn nhau cười rạng rỡ, dường như mong muốn từ hồi Mark và Jinyoung còn nhỏ đã trở thành hiện thực. Mọi thứ cứ như trong cổ tích vậy. Mọi thứ diễn ra chính là một định mệnh.

~END~

Xin lỗi mọi người vì đã cho ra chap cuối muộn như vậy :( Tuần trước au có việc nên không thể up chap mới. Tới nay mới up được nè. Đừng giận, vote và cmt cho tớ nha :*** Sẵn sàng cho fic sắp tới cp chính sẽ là 2 Jae nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro