Siêu đoản 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡  21 (DongYa) [14+]

“Anh nói xem, lần đầu tiên nhìn thấy em anh có ấn tượng gì?”

“… Trên xe buýt… Chuông điện thoại của em là Thần Khúc Mua Bán…”

“>////< Nhưng mà… Sau đó thì sao?”

“Đúng lúc em đang nghe điện thoại thì xe buýt dừng, em đứng không vững, thế là ngã chúi xuống, trong ngực anh thấy như bị đâm…”

“Tim đập nhanh? Em đã cảm thấy anh khi đó liếc mắt với em mà”

“… Thực ra là không phải, một tay của em đặt ở trên tiểu đệ của anh, anh đau  nhức cả não, đổ cả mồ hôi.”

♡  22 (MyungYeol)

“ Anh, anh sẽ lấy vợ sao?” MyungSoo kéo góc áo anh trai hỏi.

“Sẽ không.”

“Vì sao?”

SungYeol cười nói “Bởi vì có em rồi mà, anh phải chăm sóc em cả đời, làm sao còn thời gian mà lấy vợ.”

“Myunggie, hôm nay anh kết hôn, em lấy dây trói anh làm gì hả?” SungYeol nhìn thân mình đang bị trói chằng chịt.

“Anh đã nói sẽ không lấy vợ, cho dù lấy, cô dâu của anh cũng phải là em.”

♡  23 (GyuWoo)

“Xin chào, nhà họ Nam đây ạ. Tôi là Kim quản gia.”

“Ồ, xin lỗi, thưa tiểu thư, thiếu gia nói hôm nay cậu ấy không có thời gian.”

“Ngày mai? Ngày mai cũng không có thời gian.”

“Ngày mốt? Cũng không có thời gian.”

“Khi nào thì rảnh à? Xin lỗi, thưa tiểu thư, chỉ cần có tôi ở đây, thiếu gia sẽ không có thời gian.”

“Vì sao ư? Bởi vì là tôi nghe máy, cho nên chỉ cần tiểu thư hẹn, thiếu gia sẽ không có thời gian. Tiểu thư có hiểu không? Vâng, không tiễn ~”

♡  24 (MyungNam)

“Mẹ, con đi làm đây.”

“Ừ! Mà người kia là ai thế?”

WooHyun liếc nhanh một cái: “À, là tài xế công ty sắp xếp đến đón con.”

Sau khi lên xe: “Có lái xe nào đẹp trai như anh sao?”

WooHyun giật mình: “Anh… Anh nghe thấy?”

“Em cứ nói đi” MyungSoo ghé sát vào tai cậu nhẹ giọng: “Lần sau giới thiệu với mẹ vợ về anh phải nhớ nói thật.”

Cậu đỏ mặt nói quanh co: “Thực ra, anh làm lái xe riêng của em cũng tốt mà…”

♡  25 (MyungYa)

Vì báo thù giết vợ, HoWon dịch dung để tiếp cận Kim MyungSoo...

Khi Kim MyungSoo gặp phục kích, HoWon lấy thân mình thay người ấy đỡ đạn.

Khi Kim MyungSoo dạ dày khó chịu, HoWon tự tay bôi thuốc, nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn.

Khi Kim MyungSoo sự nghiệp thất bại, HoWon mỗi ngày cùng hắn tăng ca đến rạng sáng.

Rốt cuộc Kim MyungSoo hôn hắn, thấp giọng nỉ non: “Tôi không thể không có em.”

HoWon lại đẩy hắn ra, vừa cười vừa nhảy từ cửa sổ tầng 10 xuống…

"Yêu mà đau đến không muốn sống, hiện tại anh đã cảm nhận được chưa?"

♡  26 (WooGyu)

Một nam sinh đẹp trai ở dưới tầng kí túc xá ôm ghi-ta đàn, thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng hai, trong mắt đầy dịu dàng.

Đột nhiên từ cửa sổ phòng đó xuất hiện một người: “Mẹ nó, anh có để bọn tôi yên không! Đây là kí túc xá nam, anh bị bệnh à?”

Cùng với tiếng rống giận còn kèm theo một chậu nước rửa chân,  WooHyun mỉm cười lấy từ trong ngực ra một đóa hoa hồng vừa bị tưới ướt.

“Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt em, anh đã biết mình bị bệnh, bệnh tương tư.”

♡  27 (YaDong)

Sau tai nạn xe cộ, HoWon bị mất trí nhớ…

Không nhớ rõ mình là ai, lại càng không nhớ chàng trai ấy là ai…

Chàng trai biết vậy cũng không tức giận, ít nhất hắn còn sống…

Chàng trai cẩn thận chăm sóc hắn, ngay cả bác sĩ cũng nói chàng trai đúng là một em trai tốt…

Tối đến hắn nhìn chàng trai thở dài: “Cái kiểu mất trí nhớ cẩu huyết như vậy mà em lại có thể bình tĩnh như vậy, anh giả vờ đến mức không còn thú vị.”

Chàng trai yên lặng ngẩng đầu liếc hắn một cái, hung hăng véo hắn một cái: “Giả vờ em gái anh ấy!”

♡  28 (MyungYa)

Có một đôi bạn tốt rất kì lạ, một người rất trầm mặc, một người lại hướng nội, hay thẹn thùng, hơn nữa cả hai đều không hề hẹn hò ai suốt thời đại học.

Hỏi lí do đều nói đã có người trong lòng.

Gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp vài năm, bên cạnh hắn là một cô gái hay đỏ mặt ngượng ngùng, bên cạnh cậu là một cô gái trầm tĩnh ít nói.

Nhìn nhau cười ảm đạm, vẫy tay tạm biệt, không hề quay đầu lại…

Thế giới này lẽ ra có rất nhiều người không thể được ở bên nhau, đành phải tìm một người giống thế đã là đủ lắm rồi.

♡ 29 (YaDong)

HoYa là tác giả nổi tiếng, DongWoo là biên tập viên của hắn.

Cậu mỗi ngày bưng trà đưa nước, giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chỉ bởi vì điều đấy có thể giúp hắn sáng tác nhanh hơn, không kéo bản thảo, nhưng hắn lại thường uống trà ngắm y ra sức hầu hạ hắn.

Rốt cục có một ngày cậu mệt mà ngã bệnh, lo lắng bản thảo sẽ không có, lại không ngờ hắn lại vẫn giao bản thảo đúng hạn.

Hắn nói: “Tôi mới không cần ai ngoài cậu đến thúc bản thảo.” Cậu vui vẻ, nghĩ thầm "vẫn là thành thật tiếp tục ốm thôi ~"

♡ 30 (MyungYeol)

Ngày xưa, cha mẹ MyungSoo thả một đống đồ vật trước mặt hắn cho hắn chọn, hắn lại bò đến nắm ngón tay SungYeol.

Mười tuổi, hắn nghịch ngợm mắc lỗi, cậu nhận tội thay hắn.

Mười lăm tuổi giúp hắn viết thư tình cưa gái, cậu trộm giữ lại, đem “cô ấy” đổi thành “cậu ấy”

Mười bảy tuổi hắn hẹn hò lần đầu tiên, cậu canh chừng thay hắn.

Sau đó, cậu cầm lá thư tình kia đi tìm hắn, hắn bị kích động, cầm lấy tay cậu: “Tớ muốn kết hôn, cậu làm người đàn ông của tớ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro