Siêu đoản 31 - 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ 31 (WooGyu)

Năm thứ nhất, chờ đợi…

Năm thứ hai, chờ đợi…

Năm thứ ba, chờ đợi…

Năm thứ tư, vẫn là chờ đợi…

Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng nắm tay anh…

Hắn trầm ngâm nhìn lông mi anh rung rung, nhưng đó cũng không phải là dấu hiệu tỉnh dậy…

Hắn đứng dậy, hôn nhẹ lên trán anh.

“Đừng có gấp, anh chờ em, chúng ta cùng nhau vượt qua.”

Hắn ra ngoài, trên mặt anh có giọt nước mắt…

Anh biết WooHyun đang đợi anh, nhưng anh chính là không  tỉnh lại được...

♡ 32 (MyungYeol)

Cuộc đối thoại của 2 bé trai:

“Chúng ta yêu nhau trước, sau đó khi lớn lên, cậu gả cho tớ nhé!” Một bé trai nói.

Bé còn lại trả lời: “Có thể không?”

“Cậu họ gì?”

“Lee! Làm sao vậy?”

“Không sao! Tớ họ Kim! Mẹ của tớ nói, cùng một họ thì không thể ở bên nhau, họ của chúng ta khác nhau là có thể.”

“Vậy ha!”

Hai đứa nắm tay nhau cùng chạy – hóa ra chỉ có cùng họ là không thể yêu nhau a ~

♡ 33 (YaDong)

Một tấm bia mộ đứng lẻ loi trong nghĩa trang, trên đó có một gương mặt trẻ tuổi, lẳng lặng mỉm cười khiến cho cả thân mặc cảnh  phục cũng trở nên nhu hòa…

Nếu không phải trong lúc làm nhiệm vụ phải sống chết với xã hội đen không may bắn nhầm người ấy, khuôn mặt kia vẫn có thể làm người khác động lòng.

Một người đàn ông toàn thân mặc quần áo đen, chậm rãi cúi xuống hôn nhẹ bia mộ lạnh như băng kia: “Anh nói rồi, chỉ cần tổn thương đến em, anh sẽ giết chết kẻ ấy.”

— Giơ súng…

♡ 34 (WooGyu)

“Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cậu kẹo.”

“A~”

Sơ trung: “Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ cho cậu chép bài.”

“Chu~”

Đại học: “Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ giúp cậu viết luận văn.”

“Đi chết đi! Ông đây là con trai”

“Con trai thì làm sao, không cần thẹn thùng, nếu không để tôi hôn cậu một cái vậy…”

“Ưm ~”

Sau khi tốt nghiệp: “Cậu hôn tôi một cái, cái nhẫn này chính là của cậu.”

“Cút! Ông đây không thèm!”

Một phút đồng hồ sau: “Muahhh~”

      (Cụ Gyu ngây thơ. 😂)

♡ 35 (SungJong)

Sau bữa tối.

Mẹ: “Con rốt cuộc khi nào mới kết hôn?”

Chị gái: “Chờ con tìm được một người đàn ông thích hợp đã.”

Mẹ: “Con rốt cuộc thích kiểu gì?”

Chị gái: “Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, sổ gửi ngân hàng 8 con số, có xe, bên ngoài không trăng hoa, trong nhà con là lớn nhất, có thêm một chút cơ bắp càng tốt.”

SungJong kinh hãi: “Chị, chị không thể nhớ thương người đàn ông của em!!!!!!”

♡ 36 [Kim Minh Thù x Lý Thành Liệt]

“Người anh em, tốt nghiệp rồi, tôi cạn li, cậu cứ tùy ý.”

“Kháo!”

“Cái cậu này mở miệng ra là nói như thế, con gái đều thích con trai dịu dàng điềm đạm”

“Kháo!”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, đi Hải Nam, không trở lại nữa…”

“Kháo!”

“Tặng cậu một bài hát, làm quà tốt nghiệp,” hắn vừa hát vừa đưa cho cậu một cái vé máy bay, “Tôi cho em dựa vào, cho em dựa vào, không cần lo lắng gì…”

(靠 /kào/: kháo, dựa vào. Em dùng từ “Kháo!” vì nó gần giống như từ “Thao!” (nghĩa kiểu ‘phắc’ á). Còn Anh thì lại chuyển thành nghĩa kia)

♡ 37 (MyungYa)

“Anh muốn kết hôn.”

Chàng trai nằm bên cạnh thân rung nhẹ một chút, sau đó yên lặng đứng dậy nhặt quần áo trên mặt đất lên.

“Trước khi tôi kết hôn, em theo anh đi đến một nơi.”

“Đi cùng người phụ nữ kia đi.”

“Anh yêu chính là em.”

“Anh lấy chính là cô ấy.”

“Vậy… Em muốn gả cho anh không?”

“… Hai thằng con trai kết hôn cái gì! Chúng ta chia tay đi”

“Em yêu anh không?”

“Cút!”

“Thế nhưng anh lại yêu em.”

“……”

“Máy bay sáng mai.”

“… Anh.”

“Chúng ta đi Canada.”

♡ 38 (MyungNam)

WooHyun nơm nớp lo sợ ở bên cạnh người con trai ấy, sợ hắn phát hiện ra tính hướng cùng tình cảm của cậu.

Chàng trai ngày đó đi hẹn hò, cậu ngồi không xa, nhìn hai người chuyện trò vui vẻ, nói chuyện thân mật đến nỗi sắp hôn cả vào tai nhau.

Cậu không thể chịu nổi nữa, xông tới trước mặt chàng trai rống lên suy nghĩ đã chôn sâu nhiều năm cùng ủy khuất, rồi vội đi.

Chàng trai rất nhanh chóng thuận thế nắm được tay cậu, khóe môi khẽ gợi lên rồi thấp giọng nói: “Đừng nháo, về nhà nói sau”

Rồi chàng trai quay đầu nói với cô gái kia: “Cảm ơn!’

♡ 39 (GyuDong)

Em trai hỏi anh trai: “Khi nào thì chúng ta cũng có thể yêu ha?”

Anh trai nói: “Chờ đến khi chúng ta có thể tách ra, ngủ đi rồi nói sau!”

…. Em trai: “Vậy quên đi, em cũng không muốn chia sẻ anh với người khác!”

♡ 40 (MyungGyu)

Ngay cạnh giường bệnh của SungGyu là một ô cửa sổ.

Từ ngoài nhìn vào là gương, nhưng từ bên trong vẫn có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.

9h30 mỗi sáng, đều có một chàng trai đi qua chỗ này, ngu ngốc đem cửa kính này biến thành cái gương, sửa sang lại dáng vẻ, trước khi đi còn làm vẻ mặt tự nhận đẹp trai.

SungGyu bị liệt nằm tại giường bệnh này 1 năm, âm thầm cười nhạo tên ngốc này 365 ngày.

Ngày thứ 366, tên ngốc phả hơi vào mặt kính, vẽ một hình biểu tượng tình yêu ❤ , hơi nước tan đi, hướng về phía cậu nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro