Hung hăng hôn xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

Trong kỳ nghỉ hè, cô nhận được cuộc gọi đầu tiên của anh sau mấy năm, nói rõ ràng rằng nhiệm vụ sẽ kết thúc vào cuối năm.

Lúc cô được phân phối đi thực tập ở Busan.

Lúc này, Doyoung ghé sát vào Eunsim, rất nhỏ giọng giới thiệu:

"Trong đấy là đội trưởng của Lữ đoàn, trẻ tuổi đầy triển vọng, chưa đến ba mươi nhưng anh ấy đã được nâng hai bậc quân hàm vì chiến tích quân sự, là lão đại của toàn bộ."

Vài giây sau, Eunsim nghe thấy giọng nói của chính mình khô khốc đáp lại: "Vâng."

Mặc dù Doyoung là người hướng nội nhưng anh ta rất sẵn lòng giúp đỡ những người mới đến. Anh ta ân cần nói:

"Em vừa mới ra ngoài thực tập, nên quen biết thêm những nhân vật lớn là điều tốt. Lát nữa tôi sẽ đi kính trà đội trưởng, em có thể đi cùng tôi."

"Được, anh Doyoung."

Khoa học kỹ thuật Busan là một công ty mới, mấy người sáng lập có thể chỉ trong mấy năm có thể làm cho một công ty nhỏ lớn mạnh hơn, đương nhiên đều là nhân tài.

Họ thường hợp tác với hệ thống quân đội và cảnh sát, đồng thời ký kết các thỏa thuận không tiết lộ để giúp phát triển phần mềm mới, mặc dù họ không biết danh tính thực sự, nhưng chỉ cần nhìn vào khí chất và phong thái của anh, có thể biết anh là nhân vật phi thường.

.

"Nào, đội trưởng So!"

Lee tổng đứng dậy cầm hai ly rượu trắng, nói: "Tôi kính anh một ly! Lần này hạng mục gặp vấn đề, còn hy vọng anh tốn nhiều quan tâm! Hãy chỉ dẫn thêm cho chúng tôi."

Nói xong, một ly đầy rượu được đưa cho Junghwan.

Vẻ mặt anh xa cách, nói thẳng thừng: "Lee tổng, tôi đang đi công tác, ăn bữa cơm này là thịnh tình không thể từ chối, sẽ không uống rượu."

Lee tổng nghe vậy ngập ngừng, nụ cười gượng gạo đặt ly rượu xuống, vội vàng vẫy người phục vụ, gọi hai trái dừa tươi.

Doyoung bưng nước dừa trên bàn lên, nháy mắt với Eunsim, nhỏ giọng nói:

"Kang Eunsim."

Gen quân nhân của đồng chí Tiểu Sim được kích hoạt ngay lập tức, bưng nước dừa và đứng dậy như một phản xạ có điều kiện.

Doyoung: "Đi."

Eunsim: "Vâng."

Hai người lần lượt đến ghế chính, đứng bên cạnh người đó là....

So Junghwan liếc nhìn hai người họ từ khóe mắt, cũng bưng trái dừa đứng dậy.

Anh cao lớn, khí chất cứng rắn và tàn nhẫn, đứng thẳng như cây bạch dương trên sa mạc Gobi.

Doyoung cười nói: "Đội trưởng So, nghe danh anh đã lâu. Tôi là Doyoung đến từ Sở 17.
Đây là sinh viên mới đến sở của chúng tôi năm nay để thực tập, tốt nghiệp trường Công nghiệp Quân sự Seoul, tên Kang Eunsim."

Eunsim tim đập thình thịch trong lồng ngực, mặt đỏ bừng, không biết làm sao chỉ có thể tiến lên mấy bước, đưa nước dừa tới, xấu hổ kêu lên:

"Xin chào, đội trưởng So."

Anh vẻ mặt bình tĩnh, nhìn xuống cô gái trẻ trước mặt.

Trải qua thời gian tôi luyện, cô gái nhỏ đã trưởng thành hoàn toàn, tuy rằng nét trẻ con phúng phính trên má vẫn chưa phai nhạt nhưng nét ngô nghê trên khuôn mặt rõ ràng đã biến mất, hàng lông mày mảnh mà thông minh lanh lợi, trộn lẫn với sự đầy đặn của cơ bắp trắng như băng và xương cốt đẫy đà, hơi thở mềm mại quyến rũ từ trong xương phát ra càng ngày càng mãnh liệt, hoa lệ mà không mê hoặc, quyến rũ tự nhiên.

Ngón trỏ bên phải nhảy hai lần. Một lúc sau, anh nói: "Tháng sáu tới tốt nghiệp à?"

Cô gật đầu: "Ừm, đúng vậy."

Junghwan đánh giá trên người cô, nói: "Có phải... má bánh bao em to lên không?"

Eunsim ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, theo bản năng vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của mình, cau mày nói: "Em béo sao?"

Chẳng lẽ gần đây ăn quá nhiều?

A, xấu hổ quá!

Tất cả là do đầu bếp ở Sở 17 nấu đồ ăn quá ngon, dẫn đến ấn tượng của anh về việc cô tăng cân trong lần đầu tiên tái ngộ sau một thời gian dài vắng bóng...

Eunsim trong đầu tràn ngập những suy nghĩ miên man.

Doyoung ở một bên bối rối, ánh mắt lướt qua giữa Junghwan và Eunsim, anh ta khó hiểu hỏi:

"Đội trưởng So, anh và Tiểu Eunsim trước đây có biết nhau sao?"

Junghwan cười nhẹ, nói: "Tôi từng là huấn luyện viên tại Công nghiệp Quân sự Seoul, là tôi dạy cô ấy."

"Ồ, thật trùng hợp!"

Hai người trò chuyện thêm vài câu.

Không lâu sau, cô theo Doyoung trở lại chỗ ngồi.

*

Sau bữa tối hôm đó, cho đến khi cô thất thần trở về phòng khách sạn và đặt lưng xuống giường, Eunsim vẫn còn hơi mơ hồ.

Cô thậm chí còn không thèm bật đèn, nhìn thẳng lên trần nhà trong bóng tối, thẫn thờ.

Cuộc hội ngộ đã mất từ lâu với Junghwan không điên cuồng đẫm nước mắt như cô tưởng tượng, cũng không thú vị như cô tưởng tượng.

Vừa rồi trên bàn ăn, anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, bình thản không chút lay động, giống như những năm dài không có bất kỳ liên hệ nào giữa hai bên thế giới đều không đáng nhắc đến chút nào.

Anh dường như... không nghĩ nhiều về việc gặp lại cô.

Ít nhất, phản ứng của anh rất thờ ơ.

Một chút thất vọng xua tan sự ngạc nhiên và vui mừng khi đoàn tụ, cô thở dài, giơ điện thoại lên và mở khóa.

Ánh sáng từ màn hình trở thành nguồn sáng duy nhất trong bóng tối, cô có chút chán nản, buồn chán mở vòng bạn bè trên WeChat, đột nhiên có một tin nhắn mới hiện lên.

Đôi mắt của Eunsim sáng lên – là của So Junghwan sao?

Trong lòng dâng lên một chút mong đợi, cô click vào giao diện hộp thoại trò chuyện, sau đó thất vọng phồng má.

Người gửi là Dalia. Cô nhấp vào.

[A a a tức chết mình! Chị em ơi, mình tức đến ngạt thở luôn rồi!]

Cô giật mình, gửi tin nhắn: [Chuyện gì vậy?]

[Đồ chó Yohan! Chẳng phải mình đã kể với cậu từ lâu là cậu ta đưa các em gái đi ghi điểm trong game sao!
Mình yêu cầu cậu ta xóa cô gái đó, lúc đó quả thật cậu ta đã xóa. Kết quả vừa rồi khi đang xem cậu ta chơi game, lại có người phụ nữ đó! ! !]

[???]

Eunsim:[ ... Đợi đã chị em. Không phải cậu và Yohan đã chia tay từ tháng trước rồi sao? Cậu thậm chí còn thề nếu làm hòa cậu sẽ lên mười cân.]

<Khóc to> [Bây giờ mình chia tay! Mình sẽ chia tay ngay lập tức! Lần này nhất định sẽ không hòa!]

Eunsim:"..."

[ Hừ không nói chuyện với cậu nữa, cẩu nam nhân gọi điện thoại cho mình, mình nghe điện thoại trước! Moah moah!]

"..."

Khuôn mặt vạch đen của Eunsim hoàn toàn không nói nên lời, cô lặng lẽ tắt điện thoại lần nữa, ném nó đi.

Trong trí nhớ, ba năm Dalia và Yohan  hẹn hò, hoặc là nháo chia tay hoặc là sắp chia tay.

Sau một thời gian ngắn yêu đương mặn nồng, bản tính lãng tử của Yohan đã bộc lộ hết, hôm nay cô ấy bắt gặp cậu ta đưa em gái lên hạng, ngày mai lại bắt gặp cậu ta tán gẫu qua lại với các cô gái nóng bỏng trên mạng, lần nào cũng vậy, đòi chia tay, nhưng bị Yohan dỗ dành vài câu là nguôi.

Không xa lạ gì với những chuyện như vậy.

Cô luôn lo lắng cho Dalia.

Mặc dù chưa bao giờ hẹn hò, nhưng cô có thể nhìn ra trong mối quan hệ, cô ấy thích Yohan hơn cậu ta thích cô ấy.

Vì cậu ta, cô gái từng kiêu hãnh tự tin nay trở nên lo lăng nghi ngờ, hoàn toàn đánh mất chính mình.

Nghĩ đến người bạn tốt đang lún sâu vào tình yêu của mình, đầu Eunsim rũ xuống, tâm trạng vốn đang u ám bỗng đổ mưa to.

Cô nằm úp mặt xuống giường, gương mặt mềm mại rơi vào ổ chăn.

Cho nên, cô có nên chủ động nhắn tin cho anh không? Lâu như vậy mới gặp lại, chỉ ăn cơm và nói vài câu?

Eunsim bị vướng vào cuộc chiến giữa trời và người.

Ngay khi cô cầm điện thoại lên, đang do dự có nên chọc vào ảnh đại diện bầu trời xanh đã im lìm trăm ngày đêm không, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên

*Cộc cộc.*

Cô sững người, liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã mười giờ rưỡi tối. Muộn thế này rồi, ai còn gõ cửa?

Cô ngồi trên giường không nhúc nhích.

Lại có tiếng gõ cửa: "Cộc cộc.*

"..."

Eunsim nghi hoặc đứng lên, lê giày dùng một lần đi tới cửa phòng, nhẹ giọng hỏi:

"Xin hỏi ai vậy?"

Bên ngoài không ai lên tiếng. Cô ngờ vực vặn khóa mở cửa.

Trong hành lang có đèn điện thắp sáng rực rỡ.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đôi mắt vốn chìm trong bóng tối đã lâu của Eunsim bị ánh sáng xuyên qua, cô vô thức quay đầu sang một bên.

Khẽ liếc mắt, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Cô sững sờ, môi đóng mở hai lần, còn chưa kịp phát ra tiếng, chiếc cằm nhỏ nhắn đã bị hai ngón tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ nắm nhẹ.

Eunsim sững sờ.

Người đàn ông trịch thượng nhìn cô chằm chằm, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Hai giây sau, anh đột nhiên làm ra một động tác.

Nhéo chiếc cằm nhỏ của cô đẩy cô trở về trong phòng, chính mình cũng theo sau, móc chân dài ra sau, lại đóng chặt cửa lại.

Ánh sáng bị ngăn cách, căn phòng một lần nữa tối đen như mực.

*Thình thịch thình thịch thình thịch.*

Eunsim tim đập như sấm, cô không biết anh định làm gì, vừa động định nói, chợt nhìn thấy trong bóng tối.

"Ah"

Người đàn ông hơi cúi người, đầu ngón tay thô ráp xoa xoa chiếc cằm mềm mại của cô, cánh tay còn lại bế ngang khuỷu chân cô.
Thế mà nhấc bổng bế sốc cô lên rồi ôm lấy cô, không nói một lời đi thẳng vào phòng tắm.

Xung quanh tối đen, im lặng chết chóc, chỉ có hơi thở thô trầm của người đàn ông trong không khí.

"Huấn luyện viên..."

Eunsim hoàn toàn bị dọa sợ, theo bản năng hô lên, hai bàn tay trắng nõn leo lên ôm lấy cổ anh.

Nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp như mèo con trong lòng mình, ánh mắt Junghwan nhất thời tối sầm lại.

Anh đá tung cửa phòng tắm, đặt cô gái nhỏ trong lòng lên bồn rửa mặt, nắm lấy cằm cô, hung hăng hôn xuống.

.....

______

Nhớ dữ lắm gòi đó

















.











.




















Mấy bà ik âu hết òi
Hông ủng hộ tui dì hết trơn bùn mấy bà ghê🤒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro