Trở về bên cạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

Hôm So Junghwan rời đi là thứ năm, các sinh viên đều đang học bài học chuyên ngành tại tòa nhà giảng dạy, toàn bộ khuôn viên trường Đại học Công nghiệp Quân sự yên tĩnh và thanh bình, chỉ có Park Jihoon và lãnh đạo nhà trường đến tiễn anh.

Thành viên đều là trụ cột tinh nhuệ trong quân đội, đương nhiên không thể lơ là.

Chịu trách nhiệm đưa Junghwan đến sân bay là một chiếc xe quân sự không nhiễm một hạt bụi, đậu ở bãi đất trống ngoài khán phòng.

Jihoon hai mắt đỏ hoe, vươn tay ôm lấy anh, nghẹn ngào nói:

"Anh Hwan, sau này nếu có cơ hội, anh nhớ quay lại trường thường xuyên hơn nhé."

Anh giơ tay vỗ vai anh ta, đáp: "Chắc chắn rồi."

Jihoon nói đùa: "Làm cộng sự với em hơn nửa năm, em nói nhiều, có nhiều lời lại không bổ dưỡng gì. Chắc lỗ tai của anh nặng lắm."

Junghwan: "Cậu biết thì tốt."

Hai người nhìn nhau cười cùng một lúc.

Sau khi lãnh đạo nhà trường nói xong, Jihoon nhìn đồng hồ, nói:

"Anh Hwan, sắp đến giờ rồi, lên xe thôi."

Anh gật đầu, mở băng ghế sau của xe quân sự ngồi vào. Jihoon nở một nụ cười tươi thương hiệu của mình trên khuôn mặt, vẫy tay,

"Bảo trọng nhé thần tượng."

"Bảo trọng."

Kính xe nâng lên, xe quân sự chậm rãi lái ra khỏi cổng trường.

*

Sau đó, Eunsim lại mất tin tức của Junghwan một thời gian rất dài.

Mặc dù cô vẫn giữ ID WeChat và số điện thoại di động của anh, nhưng thời gian các sinh viên quân sự có thể sử dụng điện thoại của mình chỉ có hai ngày một tuần, hơn nữa cô không biết anh đang thực hiện nhiệm vụ gì và ở đâu, cho nên cũng tự nhiên không thể mạo muội liên lạc với anh.

Cô lo lắng nếu anh ở trong tình huống như trước ở Iksan, thường xuyên tìm anh, sẽ gây phiền phức cho anh, thậm chí mang đến nguy hiểm cho anh.

Chỉ là khi cô trở về quê vào kỳ nghỉ hè của năm thứ nhất, cô nghe thấy Haruto vô tình nhắc đến việc Junghwan bây giờ hẳn đang ở nơi không có người ở.

Eunsim không thể hiểu được điều này, cảm thấy vô cùng buồn bã.

Bất cứ khi nào cô đi ngang qua siêu thị nhỏ ngay ký túc xá nữ, tiệm làm tóc tự phục vụ, trường bắn, hay thậm chí không làm gì, chỉ ngồi trên sân thể dục ngây ngốc với gió thổi, cô đều sẽ luôn không kiểm soát được mà nghĩ đến anh.

Cô rất nhớ anh, nhớ nụ cười tùy ý của anh, nhớ ánh mắt lạnh lùng hờ hững của anh, nhớ sự nghiêm khắc của anh, nhớ anh dung túng, nhớ anh chiều chuộng, nhớ tất cả mọi thứ về anh.

Thế nên cô không hiểu tại sao người khác lại có thể quên người này một cách dễ dàng như vậy.

Sâu thẳm trong trái tim Eunsim là một cảm giác kỳ lạ, cô vô cùng hy vọng rằng mọi người xung quanh sẽ giống như cô, mãi mãi khắc sâu anh trong tâm trí.

Dường như ai cũng nhớ đến anh, lúc nào cũng nhắc đến anh, thì anh sẽ vẫn như cũ gắn bó mật thiết với cuộc đời cô.

Để khắc sâu trí nhớ của mọi người về Junghwan, Eunsim bắt đầu nói về anh thường xuyên, bất kể dịp nào hay đối tượng nào.

Nhận thấy tình hình không ổn, Mina đội đã tìm gặp Eunsim, đưa cô đến gặp chuyên gia tâm lý của Công nghiệp Quân sự.

Sau khi được các chuyên gia tâm lý đánh giá và kiểm tra, ông ấy phán đoán, Kang Eunsim bị phụ thuộc tâm lý vào người huấn luyện trước đó, vì cô chưa chấp nhận người huấn luyện mới, đây không được coi là bệnh tâm lý, chỉ cần được tư vấn đơn giản.

Chuyên gia tâm lý đã sắp xếp ba buổi tư vấn tâm lý cho cô.

Kết thúc ba buổi tư vấn, những cảm xúc bất thường đã thuyên giảm, cô dần bình tĩnh lại và dần dần chấp nhận một sự thật không thể thay đổi được nữa.

Cô thích anh. Có lẽ là bởi vì thích từ rất lâu rất lâu, anh lại một lần nữa rời xa thế giới của cô.

*

Vào kỳ nghỉ hè của năm ba, cô trở lại Iksan như thường lệ. Sợ lại phiền Haruto đến đón, cô đặc biệt dặn mẹ không được nói cho anh ấy thời gian cụ thể đi và về.

Khi đến ga xe lửa, cô bắt một chiếc taxi ở khu vực chờ, mang theo chiếc vali của mình và báo địa chỉ

"Số 9 ...phố Iksan".

Trong vài năm qua, Iksan đã thay đổi rất nhiều.

*

____

Vừa dọn bếp, hai mẹ con vừa rôm rả chuyện nhà.

Không lâu sau, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, thanh âm trầm thấp dễ nghe, ngữ khí ôn hòa:

"Simsim."

Động tác lau bệ bếp dừng lại, quay đầu.

Haruto cười nhìn cô: "Hanna muốn ăn kem, tôi xuống lầu mua cho em ấy. Em muốn đi cùng không?"

Eunsim liếc nhìn nhà bếp vẫn còn lộn xộn, định nói

"Bếp còn chưa dọn xong, em không đi đâu",
nhưng anh ấy còn chưa nói hết lời.

Anh nói, "Junghwanvừa gọi cho tôi."

"..."

Nghe thấy cái tên này, đột nhiên sững người. Cô chợt quay đầu nhìn Haruto, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, khó có thể tin vào lỗ tai mình.

Anh ôn hòa cong môi dưới:

"Nói chính xác là, Junghwan gọi điện thoại cho em trước, nhưng điện thoại của em tắt máy. Sau đó phát hiện em hẳn là đang nghỉ hè, cho nên lại gọi điện thoại cho tôi."

Tắt điện thoại?

Eunsim sững sờ, vội vàng xoa tay lên tạp dề hai lần rồi lấy điện thoại từ trong túi ra. Chắc hồi chiều quên sạc, đã hết pin.

Siết điện thoại ngước mắt lên, giọng nói của cô gần như run rẩy:

"Điện thoại của em hết pin... có thể, có thể cho em mượn điện thoại của anh gọi cho anh ấy được không?"

Ruto lắc đầu: "Không gọi được."

Đôi mắt của cô tối sầm lại ngay lập tức.

"Nhưng Junghwan nói, 15 phút nữa sẽ gọi lại cho tôi."

Haruto tiếp tục, "Tôi hỏi em có muốn cùng nhau đi mua kem không, ý là nếu em không xuống lầu, tôi sẽ để điện thoại ở chỗ em.
Dù sao cũng khó liên lạc một lần, kẻo hai người lại lỡ mất."

Anh là đội trưởng của đội điều tra hình sự của phân cục, anh ấy thường có những nhiệm vụ nặng nề, lỡ như thành phố đột ngột phát sinh tình huống khẩn cấp gì, không có điện thoại không liên lạc được.

Nghĩ vậy, nhanh chóng cởi tạp dề, cùng Haruto xuống lầu.

Tháng bảy Iksan, trời nóng oi ả, mặt đất như bị thiêu đốt cả một ngày, đêm xuống nhiệt độ vẫn không giảm, vài con dế nhảy ra khỏi bồn hoa, ưỡn bụng đáp xuống mặt đất, tức khắc như bị bỏng, nhanh chóng bật nhảy trở lại.

Cô và Haruto l cùng nhau bước ra khỏi cổng sân số 9.

Từ phòng bếp trong nhà đến quầy bán quà vặt, dọc đường trằn trọc không yên, không ngừng lén nhìn điện thoại của Ruto, sợ bỏ sót bất kỳ động tĩnh gì.

Anh nhận thấy, tùy tay đưa điện thoại cho cô.

Eunsim hơi giật mình: "Anh đây là..."

"Cầm đi."
Haruto nhàn nhạt nói: "Cầm trong tay em, khi gọi đến là em có thể lập tức nhận."

Cô lộ ra vẻ vui mừng, liên tục cảm ơn anh, sau đó đưa hai tay ra nhận lấy điện thoại.

Anh rút tiền đặt trên quầy bán quà vặt, hỏi mua người bán hàng hai cây kem.

Trong lúc ông chú vén rèm đi vào phòng trong, lúc rảnh rỗi tùy ý nói chuyện phiếm với cô gái bên cạnh. Anh hỏi:

"Khai giảng là em năm tư rồi, có phải cần chuẩn bị đi thực tập không?"

Eunsim gật đầu.

Haruto: "Đơn vị ở đâu?"

"Hẳn là ở Jeju. Nhưng mới chỉ là tin tức, còn chưa xác định."

Anh cười gật đầu: "Ở lại đó cũng tốt, bất luận xét điều kiện ở đơn vị nào, hay xét tính tiện lợi sinh hoạt hàng ngày của em, Jeju là lựa chọn tốt nhất."

Cô nhún vai: "Kỳ thực em rất hy vọng có thể trở về Iksan. Nhưng đáng tiếc, Iksan không có đơn vị nào."

Haruto nói thêm: "Mấy năm nay, em đã liên lạc với Junghwan bao nhiêu lần?"

"..."

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt rõ ràng mờ đi. Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng đáp lại:

"Chỉ mỗi dịp Tết đến, anh ấy mới nhắn cho em một tin ngắn, vỏn vẹn bốn chữ 'Chúc mừng năm mới".

Ruto trầm mặc vài giây, lắc đầu cười nói: "Vậy các em còn tính là liên hệ nhiều rồi đó."

Cô không trả lời.

Haruto: "Trước kia Junghwan thực hiện nhiệm vụ, ngắn thì vài tháng, dài thì thậm chí là mấy năm, giống như cậu ấy đã bốc hơi khỏi thế giới, không ai trong tụi anh có thể liên lạc được với cậu ấy."

"Ừm." Giữa hai hàng lông mày Eunsim dịu dàng,

"Dù sao anh ấy cũng là người của bên đó. Đơn vị của họ quá đặc biệt, nhiệm vụ mà họ nhận được không cùng cấp độ với quân đội bình thường của chúng ta. Cho nên em hiểu.
Chỉ đôi khi, thật sự..."

Haruto: "Thật sự cái gì?"

Thật sự, nhớ anh ấy rất nhiều.

Eunsim cười: "Không có gì."

Hai người nói chuyện, cùng lúc đó, ông chủ đã đút hai cây kem vào túi, đưa túi ni lông cho anh.

Haruto lấy một cây từ trong túi ra, đưa cho cô.

Cô xua tay, cười nhẹ: "Không cần đâu cảnh sát Ruto, em vừa mới ăn xong, bụng vẫn còn đầy, để dành cái này cho Hanna đi."

Cô vừa dứt lời, màn hình điện thoại của Ruto lập lòe, vừa sáng lên, toàn thân máy rung động.

Vào lúc đó, nhịp tim đột nhiên bị lỗi nửa nhịp. Cô vô thức nín thở nhìn vào màn hình điện thoại.

ID người gọi rõ ràng ba chữ, tên đối phương nằm trong danh bạ của Haruto:

So Junghwan.

Eunsim trượt nút trả lời, gần như thận trọng áp ống nghe gần tai, như thể cô sợ vô tình phá vỡ giấc mơ.

Cô nhẹ giọng nói: "A lô."

Âm thanh từ ống nghe đầu bên kia truyền đến, là tiếng gió rít cùng sóng biển, thanh âm giống như tiếng thở dốc khắc nghiệt của mùa đông lạnh giá, cũng giống như tiếng ác quỷ địa ngục cô độc vô lực gào thét.

Hòa vào bối cảnh hiu quạnh lạnh lẽo này, có một âm thanh lạnh lùng hơi khàn, tựa hồ không xác định, lại cũng là nín thở, gọi:

"Kang Eunsim?"

Nghe được thanh âm này, trong nháy mắt, khóe mắt Hứa Phương Phỉ đều ướt át.

Cô cố nén chua xót cùng co rút trong khoang mũi, nói: "Phải, là em."

Dừng một chút, cô thấp giọng giải thích: "Vừa rồi điện thoại của em hết pin."

Đối phương trong tiếng gió cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Bên này phỏng chừng cuối năm sẽ hoàn thành công việc."

Cổ họng cô khô khô, phải mất vài giây mới vắt ra một câu trả lời: "Vâng."

Junghwan lặng lẽ đứng trong vùng hoang vu đầy tuyết này, nhìn xung quanh, tuyết bao phủ trắng xóa, các doanh trại biên giới ở phía xa thấp thoáng ánh lửa.

Trong sương tuyết khắc nghiệt, giọng nói của cô gái vọng ra từ ống nghe, giọng nói ấy dường như vang lên từ trong sâu thẳm ký ức của anh, trở thành hơi ấm và sức sống duy nhất trong vùng tuyết trắng chết chóc này.

Gió và tuyết làm mờ đi đường nét của Junghwan, lông mày, lông mi, sống mũi và thái dương, tất cả đều được bao phủ bởi một lớp trắng xóa hoang vắng.

Trong giọng nói của Eunsim xen lẫn tiếng dòng điện sột soạt lọt vào lỗ tai anh, trong nháy mắt đó, anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Muốn tùy hứng làm bậy một lần, muốn từ bỏ mọi thứ bất chấp, trở về bên cạnh cô.

Nhưng ý nghĩ đó thực sự chỉ tồn tại trong một giây, chỉ một giây.

Ngay sau đó, gió trở nên dữ dội hơn, mây đen và sấm sét đột ngột bao trùm đỉnh đầu, mưa đá to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống.

Tấm màn chắn gió dày của lều ngụy trang được nâng lên, đồng đội của anh ra hiệu cho anh, ý bảo "thời tiết khắc nghiệt, thu thập tránh nguy hiểm".

Anh nhìn chằm chằm một cách nghiêm nghị, lặng lẽ gật đầu, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười, anh uể oải nói với đầu dây bên kia:

"Bé con, tôi dự định làm việc chăm chỉ, cố gắng trở về đón Tết với em."











.....














______













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro