CHAP 13: Đây là hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tại nhà của Jihoon...

Jihoon ngồi trên sopha đọc một quyến sách, còn Soonyoung thì gối đầu lên chân cậu. Jihoon kì thực cũng không muốn cho hắn gối đâu, nhưng tên này dai như đỉa. Cậu càng không cho, hắn càng lấn tới. Hắn làm đủ mọi cách để cậu phải cho hắn làm điều mình muốn.

Jihoon thì vì một tương lai yên ổn với quyển đam mỹ của mình, liền cắn răng cho hắn gối.

Hắn nằm đó, chọt chọt chân cậu, cậu không quan tâm.

Hắn quay mặt vào bụng cậu, áp mặt mình vô đó, rồi bắt đầu thổi khí làm Jihoon nhột, cậu không quan tâm.

Hắn mò tay vào trong áo cậu, luồn lên nhéo một phát vào ti cậu. Luhan rời khởi quyển sách, trừng mắt với hắn, một cước đá bay hắn ra khỏi ghế.

Hắn lại lồm cồm bò lên, về vị trí cũ, không dám manh động lần nữa.

"Jihoon!"

"Sao?"

"Tôi có thắc mắc."

"Kệ anh!"

"Tôi đang nghiêm túc mà!"

"Nói!"

"Sao em lại đi bẻ cong nam sinh?"

"Vì muốn họ nhận ra giới tính thật của mình!"

"Chứ không phải là do em bẻ cong họ nên họ mới cong sao?"

Jihoon rời quyển đam mỹ, nhìn hắn.

"Một thanh thép cứng, anh có thể bẻ cong nó không? Không. Một sợi đồng, anh có thể bẻ cong nó không? Có. Vậy, người thẳng cũng thế, anh có thể làm bất cứ chuyện gì với họ, nhưng họ sẽ không lung lay. Người thẳng có bẻ mãi cũng không cong. Còn những kẻ mà bị tôi bẻ cong, tức là giới tính không vững vàng. Tôi là người giúp họ, giúp họ nhận ra giới tính thật của mình thôi!"

"Và sau đó em đá họ?"

"Đúng. Tôi không phải là người tốt, nên tôi làm như vậy. Hơn nữa, lúc đó tôi là trai thẳng!"

Soonyoung ngửa cổ lên cười haha:

"Hóa ra em cũng chỉ là sợi đồng. Hahahaa! Tôi đã bẻ cong sợi đồng đó, haha!"

Jihoon hừ một cái.

"Cứ coi như vậy đi"

Soonyoung bỗng nhiên ngồi dậy:

"Ngày mai chúng ta cùng đi du lịch nhé! Nhà tôi có một hòn đảo nhỏ, chúng ta qua đó chơi được không?"

"Tôi phải đi học!"

Jihoon hờ hững liếc hắn một cái.

"Gì chứ! Nghỉ một buổi để đi chơi với người yêu mình cũng không được sao?"

"Ờ, không được!"

"Vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ làm cho tới khi nào em đồng ý nhé!"

Hắn vừa nói vừa định đè cậu ra ghế.

Jihoon vội đẩy hắn ra, bĩu môi.

"Đi thì đi, hừ. Đồ manh động!"

Soonyoung hắn nghe thấy vậy thì toe toét cười, ôm chầm lấy cậu.

Jihoon cũng bật cười, vòng tay ôm lấy hắn.

Yên ổn....~

*

"Mingyu à!~"

Wonwoo lay lay người hắn.

Đồ to xác. Ngủ gì mà ngủ như chết vậy?

Cậu lay lay hắn, đá đá hắn. Vẫn không động tĩnh.

Cậu bịt mũi hắn, giật lông mi hắn. Vẫn không động đậy.

"Mingyu à, dậy đi mà!~"

Cậu vừa nói vừa cầm hai bên ti hắn, véo mạnh, xoắn nó lại một vòng.

Mingyu bật dậy, xoa xoa hai bên ti mình, đau chảy nước mắt. Baekhyun thè lưỡi cười:

"Tưởng không dậy ông xát muối vào chim!"

Mingyu liếc liếc cậu, còn cậu cứ ngồi đó bụm miệng cười.

"Sao? Có chuyện gì?"

"Em buồn ị!"

"Thì đi đi!~ Sao? Nhà vệ sinh hỏng à?"

"Không!~"

"Thế sao không đi!"

"Em sợ ma!"

Mặt Mingyu lúc này giống như ba đường thẳng. Con mẹ nó nhá. Mới có 2 giờ sáng, véo cả ti hắn để bắt hắn dẫn đi ị. Ok I'm fine.

Mingyu lầm lũi bước đi bật điện. Đến gần giường thì con mèo kia giơ hai tay lên.

"Bế em!"

Khóe miệng hắn giật giật. Nhưng rốt cuộc vẫn phải bế vào nhà tắm, rồi ngồi bên ngoài.

Hắn có cảm giác mình như lính gác đêm đi bảo vệ ấy. Bên trong là lãnh đạo cấp cao đang giải quyết công việc.

"Mingyu à!"

"Anh đây!"

"Em đau lắm!"

"Ai bảo không chịu ăn rau cơ. Bây giờ táo bón rồi sướng chưa? May mà nhờ có anh, không thì còn đau nữa nhá!"

"Anh thì liên quan gì ở đây?" Wonwoo từ trong toilet vẫn chu mỏ nói ra bên ngoài.

"Thì nhờ anh 'nới rộng' cái lỗ ấy ra thì bây giờ mới đỡ đau chứ sao!"

Hắn ngồi xổm ở ngoài, bật cười khi nghe thấy tiếng Wonwoo chửi mình ở trong nhà tắm.

Rào một cái, hắn nghe thấy tiếng xả nước, rồi thấy con mèo của hắn bước ra, nhếch môi nhìn hắn một cái, rồi tiến thẳng về giường.

"Tắt điện đi ngủ! Em buồn ngủ rồi!"

Hắn tuân mệnh, tắt điện rồi leo lên giường ôm con mèo đi ngủ.

Cứ tưởng là được ngủ ngon đến sáng, ai dè, một lúc sau khi hắn đã ngủ say, thì lại bị....

"Mingyu à!"

Cậu sử dụng lại chiêu cũ, tiếp tục véo ti hắn. Véo một lúc thì hắn tỉnh dậy, mặt đen sì vén áo lên, rồi lại đen sì nhìn cậu.

Đù, ti hắn thâm một mảng.

Hắn liếc cậu một cái. Wonwoo cười hì hì xin lỗi.

"Lại có vấn đề gì nữa? Lại buồn đi ị à?"

"Không, em đói!"

"Muốn anh xuống nấu cho em à?

"Không, em hết đói rồi! hihi! Em đi ngủ tiếp đây!"

Mắt Mingyu bốc hỏa. Cái gì vậy? Trêu ngươi nhau sao?

"Wonwoo, bây giờ anh không ngủ lại được nữa rồi!"

"Hihi kệ anh!"

"Cái này không kệ được. Mình chơi một trò chơi đi!"

"Trò gì?"

"Nói chuyện qua cơ thể nhé!" Hắn cười dâm tà

"Chơi như thế nào!"

"Như thế này này!"

Hắn nói xong liền xé toang quần áo ngủ của cậu ra, rồi ngấu nghiến hôn lên cổ cậu.

"Em không muốn chơi, không muốn chơi nữa!"

"Too late...~"

*

Jihoon....đã lâu lắm rồi không được đi du lịch.

Cái cảm giác mà được Sehun cầm tay, dẫn qua cổng an ninh. Rồi anh lại nắm tay cậu bước lên máy bay.

Cái cảm giác mà bay một quãng đường khá xa, mỗi khi tỉnh dậy vẫn thấy anh ngồi bên cạnh.

Cái cảm giác mà cổ mình tuy bị đau vì nghẹo qua một bên để gối đầu vào vai anh.

Thực sự, là lần đầu tiên mà Luhan có được.

Là lần đầu tiên.....

~

Hắn đưa cậu tới một hòn đảo của nhà hắn.

Có một căn nhà khá rộng ở gần bờ biển. Hắn nói rằng, cả hai sẽ cùng nhau ở đây, thật vui vẻ, sẽ là một kí ức không bao giờ có thể quên giữa cậu và hắn.

Cậu mỉm cười ngọt ngào với hắn, rồi nắm lấy tay hắn, đan siết vào nhau, chặt chẽ, tưởng như không thể tách rời.

Jihoon muốn ra biển, nên hắn đi cùng cậu ra đó.

Cậu đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi mới nhìn lại biển. Cậu vội vã chạy lại nơi sóng biển, thích thú nhìn bọt sóng trắng xóa tung lên, ướt cả mái tóc đẹp đẽ.

Lần đầu tiên, hắn thấy cậu cười tươi như vậy.

Jihon vốn có một niềm yêu thích biển đặc biệt.

Cậu như không còn nhớ đằng sau là còn hắn. Cậu ngồi xuống cát, để sóng biển dồn dập vào chân mình, ướt hết người, ướt cả đầu tóc. Nắng biển sẽ làm cho da cậu sạm đi, nhưng cậu không quan tâm. Những dòng nước mát lành cứ tới tấp lùa vào người cậu.

Jihoon cười thích thú. Hai mắt nheo nheo lại, lỗ rõ những nếp nhăn đáng yêu bên cạnh khóe mắt.


Ngồi dưới biển, dưới ánh nắng mặt trời, nở nụ cười đẹp đẽ.

Hắn nhẹ nhàng chụp lại khoảng khắc thiên thần của cậu, rồi chạy nhào lại, bế bổng cậu lên, ném cậu xuống nước. Rồi cùng nhau cười to.

Cười hạnh phúc.

Yêu nhau, liệu có thể yêu trọn kiếp, yêu đến già?

END CHAP 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro