CHAP 18: Hoàn Thành Một Mục Tiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một tuần cuối cùng ở bên Seoonyoung, là thời gian hạnh phúc nhất đối với Jihoon.

Thậm chí còn hạnh phúc hơn cả trước đây, khi cả hai người còn có nhau.

Những nụ hôn, những cái ôm, những lần ân ái giữa hai người, nhiều lần còn làm cậu hoài nghi về việc dường như hắn thực sự yêu mình, rất nhiều.

Không phải hoài nghi, mà là chắc chắn.

Cậu muốn thêm một tuần ở bên hắn, là muốn kéo hắn về phía mình. Hắn yêu cậu rất nhiều, không hề kém tình yêu của cậu dành cho hắn. Cậu muốn hắn tỉnh ngộ, khi không có cậu ở bên, hắn sẽ sống ra sao. Muốn hắn tỉnh ngộ ra rằng, chính bản thân hắn cũng vô cùng cần cậu, vô cùng muốn cậu ở bên. Vì tình yêu của hai người có thể hóa giải mối hận thù này.

Nhưng Jihoon vốn dĩ vì tình yêu mà đã quá mù quáng, ích kỉ.

Cậu đã quên mất trên cuộc đời này vẫn còn luật nhân quả, gieo nhân nào gặp quả ấy.

Cậu giờ đây bị như thế này, cho dù mất hắn, thì cũng là do quá khứ, cậu đã làm rất nhiều chuyện ác mà thôi.

*

Hắn thường ôm cậu rất chặt tron giấc ngủ, hôn cậu cũng vô cùng đằm thắm, làm cho cậu như bị nhấn chìm trong mọi cảm xúc. Cậu sẽ nằm quay lưng về phía hắn, hắn ôm cậu từ đằng sau, hơi thở của hắn sẽ phả vào cổ cậu. Hắn thi thoảng sẽ hôn vào đó hoặc là sẽ rất nhẹ nhàng, hoặc là sẽ nút mạnh, tạo ra một vài hickey đỏ thẫm.

Nhưng cho dù hắn làm gì đi chăng nữa, thì cậu cũng cảm thấy vô cùng kích thích.

Một tuần trôi qua nhanh chóng, hôm nay là đêm cuối cùng.

"Soonyoung..."

"Ừ!"

"Anh yêu em không?"

"Yêu."

"Anh cần em không?"

"Cần."

"Em chỉ có mình anh thôi!"

"Anh cũng vậy!"

Jihoon mỉm cười ngọt ngào với anh. Cậu lúc này, thực sự muốn mãi mãi đắm chìm trong cái vở kịch này, vở kịch Kwon Soonyoung và Lee Jihoon yêu nhau, yêu trọn đời trọn kiếp, yêu mãi mãi tới già.

"Hôn em đi!"

Hắn đỡ lấy cổ cậu, cúi đầu xuống hôn lấy môi cậu. Cậu khẽ kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn. Miệng hắn vẫn có một hương vị riêng, vô cùng kích thích.

Hắn vòng tay xuống, ôm lấy eo mảnh của cậu, vén áo lên, vuốt ve phần da thịt thon gọn, trắng mỏng của cậu.

Hắn nâng niu cậu, bế cậu lên tay mình, yêu thương cậu như thể trân bảo.

Đê mê quyến luyến, là thứ mị lực khó có thể cưỡng lại từ cậu.

Muốn yêu người này...

Muốn trân trọng người này...

Nhưng vốn dĩ không thể...

*

"Đã hết một tuần, cậu mau đi đi. Phi cơ đã ở ngoài kia rồi!"

Cậu vừa tỉnh dậy, trên người vẫn còn những dấu hôn đậm của hắn.

Hắn lạnh lùng, vứt cho cậu cái vali, rồi quay lưng định rời đi.

"Hôm qua không phải anh nói, anh cũng chỉ có mình em thôi sao?"

Hắn quay đầu lại, cười nhếch mép.

"Tôi đã nói, tôi sẽ cố gắng để hoàn thành tốt vai diễn này. Bây giờ vở kịch đã hoàn thành, cậu có thể đi được rồi!"

Hắn nhếch lông mày, cười đểu cán.

"Mà quên, sau cậu, sẽ đến lượt thằng nhóc Jeon Wonwoo. Bảo nó hãy bảo trọng, đừng ngu ngốc như cậu."

Hắn nói, rồi bước ra ngoài.

Jihoon chảy nước mắt, rồi quật cường lau nó đi, mặc quần áo vào, rồi xách vali lên.

Cậu bước lên phi cơ, quay đầu lại, nhìn căn nhà, nhìn hắn lần cuối. Nhưng không hề thấy hắn, chỉ thấy một căn nhà cô đơn, tịch mịch trên một hòn đảo vắng người.

Cậu dứt lòng, bước lên phi cơ, rồi lên đường.

Hắn đứng trong chỗ khuất, nhìn cậu, mắt hoe đỏ, tay nắm chặt.

[Cảm ơn cậu về đoạn video nhé, làm tốt lắm. Tôi lập tức sẽ thả.....]

Hai tay buông thõng, hắn không còn nghe thấy cái gì nữa.

Lệ chảy đầy mặt, hắn khuỵu xuống...

Đầy đau đớn....

*

Trong căn phòng tràn đầy một mùi hương dâm loạn của tinh dịch.

Jeon Wonwoo nằm dài trên cơ thể của Kim Mingyu, tinh nghịch chọt chọt vào ti hắn, véo véo trêu đùa.


"Thôi nào đi ngủ, đã gần sáng rồi!"

Hắn vần cái con người đang nằm đè lên người hắn xuống, ôm lấy vào lòng.

"Em có muốn đi tắm trước khi ngủ không?"

"Không, mùi tinh dịch của anh sẽ khiến em ngủ ngon hơn đấy, haha!"

Hắn lừ mắt lườm yêu cậu, rồi hôn lên má cậu một cái thật kêu, đắp chăn cho cậu.

Hắn vỗ vỗ vào bắp tay mình, cậu ngoan ngoãn nằm xuống đó.

"Làm sao để có thể ngưng cưng chiều em được đây, Jeon?"

"Anh cưng chiều em cái gì cơ chứ? Lúc nãy làm người ta đau phát khóc!"

"Và cũng sướng phát khóc còn gì!"

"Vô sỉ!"

"Vô sỉ thì mới yêu được em, Jeon ạ"

Cậu cọ cọ mũi mình vào mũi hắn, rồi cười lên khanh khách đáng yêu. Nằm xuống trong vòng tay hắn, Wonwoo áp sát mặt mình vào ngực trần rắn chắc của hắn, như mèo con, cuộn tròn.

"Em chỉ muốn mình cứ mãi như thế này thôi!"

"Tất nhiên rồi, sẽ mãi như thế này!" Hắn thơm nhẹ lên tóc cậu.

"Em yêu anh nhiều lắm! Anh là người đầu tiên mang đến cho em cảm giác này, em hạnh phúc lắm!"

"Anh cũng yêu em nhiều. Jeon, em là tất cả đối với anh!"

Cậu cười ngọt ngào, đắm chìm trong cảm xúc bên hắn, rồi chìm dần vào giấc ngủ.

*

Mingyu bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Hắn mắt nhắm mắt mở tìm điện thoại. Nhìn thấy người gọi, cậu choàng mở mắt.

Boss.

Nhẹ nhàng rút tay mình ra, cậu nhấn accept, bàn tay còn hơi run run.

"Tôi nghe"

[Kwon Soonyoung đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đến lượt cậu. Hình phạt là....]

"Tôi biết rồi."

[Nếu không hoàn thành, cậu sẽ biết hậu quả, rõ chứ?]

"Đã rõ"

*

"Mingyu à, thả em ra, anh làm cái gì vậy?"

Wonwoo khi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn nhà hoang, hai tay bị trói lại với nhau. Mingyu đứng trước mặt cậu, với một loạt những tên to khỏe, tầm hơn chục tên.

"Làm tình!"

Wonwoo lúc này, thực sự hoang mang.

"Em thích làm tình tập thể không, Wonwoo?"

END CHAP 16  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro