CHAP 17: Em chỉ có anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Hắn cười nửa miệng.

"Cậu đúng là ngu ngốc. Ngu ngốc vì tin rằng tôi yêu cậu. Tôi vốn dĩ chỉ muốn trả thù cho em trai tôi!"

Nước mắt cậu rơi lã chã.

"Tôi biết cậu đã từng đối xử với Soonyang như thế nào, tôi muốn cậu nếm chịu cái cảm giác đó, xem nó cay đắng, nó thống khổ đến mức nào. Nhưng Jihoon, cậu vẫn chưa đau bằng Soonyang đâu. Soonyang yêu cậu rất nhiều, yêu cậu bằng tất cả những gì nó có. Tôi vẫn muốn trả thù cậu thêm chút nữa, cho cậu yêu tôi thật sâu đậm, nhưng Boss đã ra lệnh, tôi đành hành động, Jihoon ạ!"

"Boss?"

"Đúng vậy. Cậu sớm muộn sẽ biết người này là ai thôi!"

Hắn nói rồi thản nhiên quay đầu, bước đi.

Jihoon vội chạy theo hắn, ôm lấy hắn.

"Em không quan tâm Boss là ai, em không quan tâm anh ghét bỏ, thù hận em như thế nào. Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi. Hay là...."

Jihoon chợt nghĩ ra một ý nghĩ, cho dù nó khá điên dồ, nhưng cậu vẫn chấp nhận, để có thể được bên anh. Cậu gạt đi nước mắt của mình.

"Hay là vẫn coi như Boss vẫn chưa ra lệnh cho anh, anh vẫn đang trong quá trình khiến em yêu anh sâu đậm. Em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ một lòng một dạ yêu anh. Và đợi thêm một thời gian nữa, khi em yêu anh quá nhiều rồi, thì anh hãy bỏ đi, như vậy, thì em nghĩ, anh mới có thể hả lòng hả dạ..."

Jihoon, cậu đang nói cái gì vậy?

Cậu đang muốn kéo dài thời gian để được ở bên cạnh hắn, cho dù cậu biết, hắn không tốt đẹp gì, hắn chỉ muốn trả thù cậu, vẫn mà vẫn muốn si muội, vẫn cố lừa gạt bản thân mình để có thể tiếp tục yêu hắn?

Hắn đâu là cái gì chứ...

Hai bàn tay của hắn nắm chặt lại, những đường gân ở cánh tay nổi lên. Jihoon đang ôm hắn từ phía sau, khuôn mặt nhỏ bé của cậu đang áp vào lưng hắn, mùi hương nhè nhẹ, thoang thoảng thân quen của cậu, hắn vẫn còn đang ngửi thấy.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, thở một hơi dài, rồi quay người lại, cười nhếch mép.

"Đó là cậu muốn đó nhé, Jihoon! Chúng ta sẽ yêu nhau thêm một tuần nữa nhé, để có thể vun đắp thêm cái tình cảm mặn nồng này của cậu! Tôi sẽ lại cố gắng để có thể diễn đạt nhất có thể!"

Hắn tiến lại gần cậu, che lấy đôi mắt cậu đi.

"Khi tôi đếm từ 1 đến 3, vở kịch này sẽ bắt đầu!"

Bàn tay của hắn phủ lên đôi mắt cậu. Jihoon mãn nguyện nhắm mắt lại, nở nụ cười hạnh phúc, nước mắt lại rơi.

"1....2.....3...."

Hắn bỏ bàn tay mình ra, cậu mở mắt.

Thấy trước mắt mình lại là hình ảnh Kwon Soonyoung thân thuộc, yêu thương của cậu, hắn đang cười với cậu, nụ cười ấm áp đó, thân quen đó.

Jihoon òa khóc, lao vào vòng tay hắn. Hắn ôm lấy cậu, vỗ nhè nhẹ lên vai cậu.

"Con nít, anh ở đây rồi mà, nín đi!"

"Em yêu anh, Kwon Soonyoung, em chỉ có anh thôi!"

Hắn mỉm cười, hôn vào tóc cậu:

"Anh cũng chỉ có em thôi, Jihoon!"

Cậu hạnh phúc, ôm lấy hắn thật chặt, tưởng như chỉ cần nới tay một chút, hắn sẽ rời xa cậu mãi mãi. Cả hai người cứ vậy, ôm lấy nhau trên bờ biển, trao cho nhau hơi ấm, trao cho nhau tình yêu thương.

"Jihoon, em đói chưa? Về nhà nhé, anh sẽ nấu cho em thứ gì đó!"

Jihoon mỉm cười, gật đầu. Hắn nắm tay cậu, định kéo cậu đi, thì cậu bỗng kéo hắn lại.

"Em mỏi chân rồi!"

Hắn cười cười, ngồi xuống. Cậu vui vẻ ôm lấy cổ hắn, rồi leo lên vai hắn. Hắn đỡ lấy người cậu, rồi nhẹ nhàng đứng lên. Jihoon đằng sau lưng hắn, khẽ ngân nga hát một bài hát nào đó, giai điệu rất ấm áp.

Jihoon vừa hát, vừa khóc, giọng nghẹn ngào. Hắn bỗng dừng lại, im lặng, rồi lại bước tiếp đi.

Cậu bỗng nhiên ôm chặt lấy cổ hắn, hôn thật mạnh vào cổ hắn, giữ thật lâu, tạo thành một hickey đỏ đậm.

"Hức....đây là dấu chủ quyền của em....không ai được xâm phạm....cả anh nữa....anh cũng là của em....."

Hắn sống mũi hơi cay cay.

"Ngốc, anh tất nhiên là của em rồi!"

Hắn đưa cậu về căn nhà ven biển.

Nhà vẫn còn đồ ăn, hắn để cậu trong phòng khách rồi vào nhà bếp, nấu vài món cho cậu.

Soonyoung kì thực có biết nấu ăn, nhưng vốn dĩ rất lười, cơm cũng chỉ qua loa vài cái cho xong, rất ít khi nấu cơm. Hắn đây là lần đầu tiên nấu cho người khác ăn.

Hắn làm vài món đơn giản. Trứng sốt cà chua, rau diếp xào, cùng một con cá rán.

Jihoon ngồi vào bàn ăn, ăn ngấu nghiến. Không phải vì cậu đói, mà là vì đó là hắn nấu cho cậu ăn. Những gì thuộc về hắn, cậu đều yêu thích.

"Ăn từ từ kẻo nghẹn, không ai giành ăn với em!"

"Tại nó rất ngon!"

Jihoon cúi mặt xuống, nước mắt lại chảy. Soonyoung nhìn thấy, lừ mắt.

"Nếu em mà còn khóc nữa, tôi sẽ...."

Cậu vội quẹt nước mắt, ngẩng mặt lên, cười thật tươi.

"Ai nói em khóc, em đang rất vui vì được Soonyoung đích thân nấu cho ăn, thực sự vô cùng hạnh phúc..."

Cậu cười rạng rỡ, nhưng trong đáy mắt vẫn còn nỗi đau xót, thê lương.

Ăn cơm xong, cả hai cùng nhau xem một bộ phim. Cậu gác hai chân lên đùi anh, đầu dựa vào ngực anh. Cái tư thế này gần như cả người cậu đều ở trong lòng anh. Soonyoung liếc mắt một cái, bế cậu đặt lên đùi mình, vòng tay ôm trọn cả thân hình cậu.

Cậu thở đều đều trong lòng anh, yên ổn, cùng nhau xem phim.

Là một bộ phim tình cảm, nói về tình yêu bị ngăn cấm, bởi gia đình, bởi lễ giáo của xã hội.

Jihoon bỗng ngước đầu lên, tìm môi anh, hôn thật lâu.

Chỉ lại chạm môi, mút nhẹ hai cánh môi đẹp đẽ.

Soonyoung không kìm được lòng mình, đặt cậu xuống sofa, hôn cậu mạnh mẽ. Đầu lưỡi hắn xâm chiếm cả vòm miệng cậu, bàn tay vén áo cậu lên, vuốt vư làn da trắng mỏng tựa tuyết.

"Em muốn anh!..."

"Anh cũng muốn em~"

Hắn lột quần áo cậu ra, rồi mạnh mẽ mà tiến đến...

Cậu ôm lấy hắn, nơi đây chỉ còn lại tình yêu và sự hạnh phúc...

Thù hận...vốn dĩ chưa bao giờ chất chứa trong trái tim....

END CHAP 15  

---------------------------------------------------------------------

huhu ngược luyến tàn tâm quá các mẹ ạ =((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro