CHAP 16: Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cậu kéo lấy tay hắn, nhưng bàn tay ấy lại trượt ra khỏi tay cậu. Cậu nhìn hắn thất thần.

Đôi mắt tròn, trong veo của cậu nhìn xoáy vào hắn, một thoáng bất ngờ.

"Jihoon, là cậu giả vờ ngu ngốc, hay là ngu ngốc thật vậy?"

Jihoon cười gượng gạo, mặt đỏ gay. Cậu xịu mặt.

"Gì chứ Kwon Soonyoung đáng ghét! Nhanh lên đi, bố em mà tới, thì em lại bị bắt về mất, nhanh lên đi nào!"

Cậu lần nữa lại nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi.

Tay hắn lạnh buốt.

"Đi nào Kwon Soonyoung, đi nào!"

Hắn đứng im, mặc cậu dùng sức kéo, dùng hết sức lực của mình. Cậu dùng cả hai tay mình để kéo, môi mím lại. Sống mũi cậu thấy cay cay.

Kwon Soonyoung giật tay mình lại, giật mạnh, chỉ trong một lực.

Cậu ngã ra cát, mắt đỏ hoe, vẫn với tay lên, mong một lần cuối cùng, bàn tay kia sẽ đỡ cậu dậy.

Vì người đó còn yêu cậu mà! Đúng không?

"Soonyoung, mình đi đâu thật xa đi."

Cậu nhìn hắn, vẫn giơ tay mình lên, chờ hắn. Cậu lau nước mắt, lau dứt khoát, rồi ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt cậu nhìn hắn như cầu xin, van nài.

"Soonyoung à, em chỉ còn mình anh thôi! Em chỉ còn mình anh thôi...."

Tròng mắt hắn thoáng một tia dao động, rồi nhanh chóng ổn định lại. Hắn nhìn cậu, cười khinh khỉnh, cầm lấy khuôn cằm thanh tú của cậu.

"Nhưng tôi đâu phải là của cậu, Jihoon?"

Cậu nhìn anh trân trân, mắt không chớp. Nước mắt từng hạt, từng hạt chảy xuống, nặng trĩu. Cả thân người cậu run run, ngồi dưới nền cát lạo xạo.

Mới vài hôm trước thôi, chỗ này đã là nơi mà cậu đắm chìm trong hạnh phúc, trong niềm vui, trong khoái cảm với anh.

Cậu gạt nước mắt, đứng dậy, cau mày, giả vờ tức giận.

"Này, em không đùa với anh nữa đâu nhé! Anh còn như thế nữa là em giận anh thật đấy, em sẽ cho anh ăn chay cả tuần!!!!"

Cậu múa may loạn xạ, đấm yêu vào ngực hắn. Cậu vừa khóc vừa đánh hắn. Hắn trừng mắt, giữ lấy hai cổ tay cậu.

Đáng thương...

"Cậu đang tự lừa dối mình sao Jihoon?"

Hắn nhìn cậu. Cậu ngẩn người.

Đúng rồi, cậu cũng đang tự hỏi mình đang tự lừa dối mình cái gì?

Rõ ràng như thế, những bức ảnh ấy không phải là hắn tung ra sao? Trong phòng vốn dĩ chỉ có hai người, làm tình cũng chỉ có cậu với hắn, những bức ảnh như thế không phải hắn thì còn có thể là ai? Cho dù là có người quay camera trộm, thì cũng đâu có thể sắc nét đến như vậy, đâu có thể cận cảnh đến như thế?

Cậu biết chứ, biết rất rõ là đằng khác. Biết ai là người tung ra những bức ảnh đó.

Nhưng cậu muốn tự lừa dối mình.

Hắn là người đầu tiên cậu yêu, là người đầu tiên làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình còn được quan tâm.

Nếu có thể lừa dối bản thân mình mà để cho tình yêu của hai người vẹn nguyên, cậu cũng nguyện ý.

"Anh nói đi, là anh bị bắt ép, đúng không? Anh bị ba em bắt ép, phải không? Anh nói đi!"

Cậu giữ lấy ngực áo của anh, lay mạnh với tất cả sức lực của mình.

Vừa lay vừa khóc, vừa lay vừa đau đớn.

"Anh đừng lo, em sẽ đối phó với ông ta, ông ta sẽ không dám làm gì anh đâu!"

Anh đẩy tay cậu ra khỏi áo của mình, rồi phủi nó.

"Tôi thì sao phải sợ ông ta? Cậu nghĩ ba cậu có quyền có thế đến vậy sao?"

Anh đến gần cậu, thì thầm vào tai cậu, còn cười khẩy một cái.

"Cậu còn nhớ Kwon Soonyang không?"

Jihoon đầu óc đang lùng bùng, chợt mở bừng mắt khi nghe thấy cái tên này.

Kwon Soonyang, làm sao cậu quên được chứ.

"Kwon Soonyang là em trai tôi, thằng bé chết rồi! Nhờ cậu, Jihoon ạ!"

Jihoon mở to mắt, ngỡ ngàng.

Soonyang là người đầu tiên mà cậu bẻ cong, sao cậu quên được chứ. Người đó xinh xắn, ngọt ngào, thậm chí còn trao cho cậu cả lần đầu tiên của người ấy. Người ấy yêu cậu nhiều. Người ấy cũng là người ở cạnh cậu lâu nhất. Và người ấy đã từng nghĩ rằng, cậu và người ấy sẽ yêu nhau thật lâu, thậm chí yêu nhau trọn kiếp, yêu nhau đến già.

Nhưng sau khi thỏa mãn được mục đích của mình, cậu đã không ngần ngại chia tay người ấy, một cách phũ phàng. Sau đó thì người ấy mất tích. Có một vài người nói rằng, Soonyang đã chuyển qua nước ngoài sinh sống, nên cậu cũng không nghĩ gì nhiều, vì vốn dĩ cậu đâu quan tâm.

"Thằng bé sau hôm đó đã mất tích. Cả nhà chúng tôi đều đi tìm. Tầm một tháng sau thì tìm thấy nó. Nó chết ở dưới vực, xác đã phân hủy. Cho dù là nó tự vẫn hay trượt chân ngã, thì nguyên nhân đầu tiên là do cậu, Jihoon ạ! Tôi chỉ muốn trả thù hộ Soonyang thôi!"

Hắn cười nửa miệng, đểu giả.

"Soonyang phải chịu áp lực như thế nào khi mọi người biết nó là gay, mà nó vẫn cố chấp yêu cậu, mù quáng yêu cậu, thậm chí còn chết vì cậu."

Hắn nhấc khuôn cằm cậu lên, mắt xoáy vào mắt cậu.

"Tôi chỉ muốn cậu biết cảm nhận của nó, Jihoon à! Muốn cậu chết dần chết mòn, bị thứ tình yêu sâu đậm này hủy hoại cậu, từng chút một!"

Hắn nghiến mạnh cằm cậu, đau đến muốn vỡ ra. Nước mắt cậu trào ra.

Gieo nhân nào, gặp quả ấy. Thực không sai!

"Anh có từng yêu em không?"

Cậu đến giờ phút này chỉ muốn biết, hắn trước tới giờ, có chút tình cảm nào với cậu hay không?

"Cậu nghĩ sao?"

Cậu im lặng, không nói. Ánh mắt cậu nhìn hắn, van nài.

Hắn cười nửa miệng.

"Cậu đúng là ngu ngốc. Ngu ngốc vì tin rằng tôi yêu cậu....."

END CHAP 14  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro