CHAP 15: Ngu Ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này nói về gay theo trí tưởng tượng của bạn au để cho truyện thêm kịch tính thôi nè ^^~

---------------------------------------------------------------------------------------  

"Mày đang làm cái trò gì ở bên đó vậy? Tao cho mày sang đó để đi học, chứ không phải là để mày bôi tro trát trấu vào cái gia đình này!"


Bố của Jihoon đập những tờ báo xuống mặt bàn, mặt đỏ lên vì tức giận. Tất cả các bài báo trên trang nhất đều giật tít về con trai của tập đoàn X Jihoon bị gay.

Ở cái xã hội này, vốn dĩ, người gay không được tôn trọng. Nó được xem như là thứ đáng xấu hổ nhất trên đời. Đúng vậy. Còn gì hổ thẹn hơn khi một thằng đàn ông có chim, có sức lực dồi dào lại phí phạm cho một thằng đàn ông khác cũng có những thứ tương tự như thế? Hay nói toẹt ra, ở cái xã hội mà Jihoon đang sống, gay là cặn bã của xã hội. Les cũng không được ngoại trừ.

Bố của Jihoon và mọi con người chẳng qua chỉ là bị ngấm quá sâu cái tư tưởng đó mà thôi!

"Không phải mày là trai thẳng sao? Không phải mày luôn tự hào về điều đó sao? Không phải mày luôn đi bẻ cong người khác sao?"

Gieo nhân nào gặp quả ấy. Cười người hôm trước hôm sau người cười. Hôm nay mình bẻ cong người ta, ngày mai người ta sẽ bẻ cong lại mình.

Jihoon bật cười, ừ thì cũng chỉ là dây đồng thôi mà!

"Nhờ mày, mà cổ phiếu của tập đoàn đang giảm xuống mức thấp nhất. Nhờ mày mà các ngân hàng không cho chúng ta vay vốn. Nhờ mày mà không chừng, tập đoàn này sẽ phá sản. Giờ mày vui lòng chưa?"

Bố của Jihoon nói không quá chút nào. Việc này quả thực rất có thể xảy ra.

Một tập đoàn khá danh tiếng đã phá sản vì con gái của chủ tịch tập đoàn đó là les. Thực sự không phải là đùa. Là sự thật. Do con người đã quá nghiêm khắc với giới tính của mình mà thôi. Họ dồn ép tập đoàn đó, làm cho nó phải phá sản.

Chợt Jihoon thấy chua xót. Những con người mà từng bị cậu bẻ cong, bây giờ sẽ sống ra sao nhỉ? Cứ tưởng là giúp người ta, ai dè lại hại họ như thế này!

"Jihoon, nói đi, ba cho con một cơ hội, vẫn còn một cơ hội để cứu vớt danh dự của gia đình và tập đoàn này. Con là trai thẳng, đúng chứ?"

Đôi mắt ông đỏ ngầu nhìn cậu. Jihoon thở dài.

"Con xin lỗi..."

Ông trừng mắt, ném mạnh chiếc gạt tàn vào tường, vỡ toang.

"Người đâu, nhốt nó lại. Sau đó đi kiếm cho nó một vị hôn phu, tuần sau sẽ tổ chức đám cưới cho nó!"

Jihoon giật mình, hoảng hốt.

"Không được, con không kết hôn với ai cả!"

"Lợi ích của tập đoàn này là trên hết, tao sẽ không để mày phá hoại nó đâu! Nhốt nó vào phòng!"

*

Cậu ngồi trong phòng, mệt mỏi.

Cậu đã ngồi ở đây được gần một tuần lễ rồi.

Chưa bao giờ, cậu lại cảm thấy căm ghét bản thân mình như vậy. Ừ thì, bản thân là gay, sao lại còn phải che giấu.

Những bức ảnh chụp cậu và Soonyoung làm tình trên bãi biển, chụp cậu khỏa thân trên chiếc giường, nơi mà cậu vào Soonyoung làm tình lần đầu tiên. Có tấm chụp anh đang cạo lông cho cậu, còn cậu ngủ, mắt nhắm nghiền.

Tất cả những hình đăng lên báo, đều là hình của cậu và hắn, và mặt hắn được làm mờ đi một cách có chủ ý. Và tất cả đều là hình mà cậu và hắn làm tình.

"Không phải là Soonyoung, Soonyoung không phải là người như thế!"

Jihoon lẩm bẩm.

Cậu chắc chắn không phải là anh làm. Chắc anh chụp lại những khoảnh khắc đó làm kỉ niệm, rồi vô tình làm mất điện thoại chăng? Có thể lắm chứ.

Cậu ngồi đó, nghĩ hàng vạn lí do mà những bức ảnh kia bị tung lên mạng, và không bao giờ đề cập tới việc là anh đã phát tán chúng.

Đơn giản thôi, bởi vì anh yêu cậu mà! Anh thậm chí còn nói muốn cưới cậu. Thế nên không có lí do nào để anh có thể phát tán những bức hình đó lên mạng cả.

Đúng vậy!

Jihoon sờ trên người mình. Ba cậu đã quá vô ý khi không lấy hết đồ dùng cá nhân của cậu. Trong túi quần cậu vẫn còn chiếc smart phone.

Dò GPS, anh vẫn đang ở hòn đảo đó.

Cậu muốn gặp anh hơn bao giờ hết, muốn cùng nhau đi trốn.

"Quản gia, tôi có việc muốn nói với ba tôi. Nói với ông rằng tôi đã nghĩ thông suốt rồi!"

Cậu được đưa đến thư phòng của ông, giả vờ rằng mình đã hiểu được mọi chuyện, giả vờ rằng mình đồng ý một cuộc hôn nhân nào đó do ông sắp đặt, đồng ý một cuộc họp báo đính chính về vụ việc này.

Ông hài lòng, khẽ mỉm cười.

Rồi cho nới lỏng an ninh.

Cậu khẽ cười, sao ba cậu lại có thể dễ dàng tin tưởng cậu như thế. Luhan làm thế, vốn dĩ chỉ có thể để thoát ra ngoài, để có thể gặp Kwon Soonyoung của cậu, để có thể cùng anh cao chạy xa bay.

Người ngoài cuộc, có lẽ sẽ nghĩ Jihoon hơi thái quá. Sẽ không ai hiểu được cảm giác của một người tìm được tình yêu thực sự của mình nó hạnh phúc như thế nào đâu. Người đó sẽ là một, là duy nhất, là vĩnh cửu trong trái tim này. Là không ai có thể thay thế.

Vài ngày sau, ba cậu cho nới lỏng an ninh.

Jihoon biết một chỗ trong nhà, có một chỗ tường khoét. Đó là chỗ hồi xưa cậu hay trốn ra ngoài chơi. Nó ở chỗ khá khuất, lại có một cây cổ thụ khá lớn, nên không ai để ý chỗ đó cả.

Jihoon lấy một vài thứ đáng giá trong nhà, rồi đi ra ngoài. Cậu không bị nhốt trong phòng nữa, nhưng cũng không có nghĩa là cậu được ra khỏi nhà.

Mọi người hầu như giám sát cậu khá gắt gao.

Cậu ra ngoài vườn ngồi.

"Cô có thể đi lấy cho tôi một ly nước không?"

Cậu liếc xéo người hầu bên cạnh.

"Dạ..."

"Tôi khát!"

Cô ta vội vã chạy đi lấy nước. Jihoon nhân lúc đó vội tìm chỗ khe hổng của bức tường, rồi vọt ra ngoài.

Cậu chạy thục mạng, chạy như thể nếu cậu dừng lại, cậu sẽ chết. Cậu chạy vì tình yêu của chính mình. Chạy vì anh, Kwon Soonyoung.

Cậu cứ chạy, cứ chạy, chạy không dừng lại. Hai chân rã rời như muốn khuỵu xuống, cậu vẫn cố gắng.

Chạy cho tới khi muốn xỉu, thì cậu dừng lại.

Ghé vào một tiệm cầm đồ, bán hết chỗ mà cậu đem theo bên mình. Đủ để có thể đi sang với anh.

Cậu lập tức ra sân bay, mua một vé máy bay nhanh nhất để sang đó.

Người cậu run run, chỉ sợ sẽ lại bị người của ba cậu bắt lại. Có thể lắm chứ. Bây giờ chắc họ đã đi khắp nơi để tìm cậu rồi.

Cậu cứ đi mà không suy nghĩ rằng, tại sao mình lại có thể đi một cách dễ dàng như vậy.

Không suy nghĩ lí do.

Hay thậm chí, cậu còn quên mất hòn đảo đó là một hòn đảo vắng người. Kwon Soonyoung đưa cậu đến cũng là đi phi cơ riêng.

~

Jihoon ngồi một mình trên máy bay. Máy bay đã cất cánh được một tiếng đồng hồ.

Đến lúc này, thì cậu không lo sẽ bị bắt lại nữa. Cậu hiện tại sẽ tới bên anh, anh sẽ đưa cậu đi đâu đó thật xa, xa cái chốn khinh bỉ con người như cậu và anh. Rồi sống thật hạnh phúc.

*

Jihoon là đồ ngu ngốc. Cậu không nghĩ tại sao mình lại có thể tới đó dễ dàng như vậy ư?

Cậu tới đó, tới hòn đảo vắng người của anh, thấy anh đang ngồi trên bờ cát.

"Sonoyoung à!"

Cậu lao tới bên anh, ôm chầm lấy cổ anh.

"Em về rồi đây!"

Cậu giàn giụa nước mắt.

Khuôn mặt anh hiện lên một tia khinh hỉ, rồi lại lạnh lùng trở lại.

"Chúng ta mau rời khỏi đây được không? Ba em sắp đến. Chúng ta cùng nhau đi đi! Anh mau vào thu dọn quần áo...."

Cậu kéo lấy tay anh. Nhưng bàn tay ấy trượt khỏi tay cậu.

"Jihoon, là cậu giả vờ ngu ngốc, hay là ngu ngốc thật vậy?"

END CHAP 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro