CHAP 22: Anh, Đứa Bé Mất Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Jihoon tỉnh dậy trên chiếc giường trống không. Bên dưới vẫn còn một khoảng máu đỏ nhức nhối giữa một vùng ga đệm trắng tinh khôi.

Cậu khẽ nhăn mặt vì đau khi chuyển động đột ngột.

Cậu biết mình đang ở đâu, cậu không phải thằng ngu. Cậu thấy nhục nhã. Nhìn máu trên ga giường đã khô lại, thành từng mảng mà lòng cậu đau như cắt.

"Tỉnh rồi à? Hạnh phúc không? Thỏa mãn không?"

Kwon Soonyoung hắn từ nhà tắm ra, chỉ cuốn một cái khăn che nửa phần bên dưới, nước vẫn còn chảy long tong xuống từ mái tóc ướt, dựa vào cửa phòng tắm, khinh thường nhìn cậu.

"Sáng dậy thấy cậu nằm cạnh, chỉ muốn một phát đá cậu như một thằng trai bao ra ngoài, nhưng nhìn cậu chảy máu, tôi lại không nỡ. Nhìn khuôn mặt thiên thần này của cậu, hóa ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Cậu nham hiểm lắm đấy, Jihoon!"

Hắn lấy khăn lau lau tóc ướt của mình.

"Tôi lập tức phải đi tắm. Vì cái mùi tinh dịch bẩn thỉu của cậu bám đầy trên người tôi, thật ghê tởm. Tôi không hiểu sao hồi trước, tôi lại có thể nuốt nó!~"

Jihoon tai lùng bùng, không vào tai chút nào hết. Hắn đi vòng qua giường, lôi ví ra từ trong bộ vest, cầm một xấp tiền, ném nó cho cậu.

"Tiền bao một đêm cho cậu. Nhiều tiền như thế này không phải vì cậu là hàng thượng hạng, mà là vì tôi là khách sộp!~"

Hắn ném tung đống tiền lên cậu, cười cậu một cách khinh bỉ.

"Tôi không phải là trai bao! Hãy nhớ hôm qua anh đã làm gì!"

"Ồ, chứ không phải là cậu quá yêu tôi, quá nhớ tôi nên nhân lúc tôi say, liền dụ dỗ tôi sex với cậu sao?"

"Chỉ những thằng đê tiện mới nghĩ ai cũng đê tiện giống hắn!"

Cậu nói rồi đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo dưới đất của mình lên.

"Có người đã xé rách bộ quần áo của tôi, anh có thể cho tôi một bộ quần áo hay không? Yên tâm, tôi khi về nhà sẽ chuyển lại gấp đôi khoản tiền anh đã phải mua bộ quần áo đó!"

Hắn nhếch lông mày, ra hiệu đồng ý. Hắn cho người mang vào một bộ quần áo. Ít ra hắn còn lịch sự khi mang vào một bộ quần áo nam. Jihoon khi đó đã nghĩ, khéo khi hắn lại chọn cho cậu một bộ váy, có thể lắm chứ!~

Jihoon thay ngay quần áo trước mặt hắn, tỉnh bơ. Cậu cũng không quan tâm ánh mắt giễu cợt của hắn, bình tâm thay quần áo.

Thay xong, bỗng nhiên hắn lao đến cạnh cậu, hôn cậu nồng nhiệt.

Hắn giữ lấy cổ cậu, nhấn giữ cậu, ép chặt cậu về phía hắn. Môi hắn điên cuồng chiếm giữ lấy cậu, mút chặt lấy lưỡi cậu.

Cậu bị bất ngờ, sặc nước bọt, mặt đỏ au lên.

Hắn không cho cậu thoát khỏi, cứ điên cuồng chiếm giữ lấy môi cậu, hôn cậu thật mạnh bạo, cắn thật mạnh, lấy thật nhiều nước bọt của cậu về khoang miệng của hắn.

Cậu cố gắng chống cự, đẩy hắn ra.

Cậu tát cho hắn một cái.

Hắn sờ sờ môi mình, cười cười. Rồi lại đến gần cậu, chạm tay, mân mê đôi môi nay đã đỏ ửng lên của cậu.

"Em yêu, coi như nụ hôn tạm biệt. Nhớ lên kênh Porn để xem video của em và Jeon Wonwoo nhé! Hẳn là sẽ có nhiều người mời em và thằng nhóc đó đi đóng GV lắm đó! Tạm biệt!"

Hắn nói đưa cho Jihoon cái điện thoại của cậu, rồi bảo quản gia đuổi cậu ra khỏi nhà.

Hắn vẫn còn tốt bụng khi trả lại cậu cái điện thoại.

Jihoon vừa đi vừa cười một mình. Cậu cười nhạo bản thân mình.

Vì cái gì mà lúc đó phải vội vàng đi ra đó đón hắn? Haha, cậu mới là thằng ngu. Để rồi lại bị hắn khinh thường, lại bị hắn sỉ nhục.

Bỗng nhiên điện thoại cậu rung lên.

"Alo!"

[Cậu là Jihoon có phải không ạ?]

"Đúng, sao vậy?"

[Cậu mau đến địa chỉ, cậu Jeon Wonwoo.....]

Jihoon mặt tái đi, chạy như điên đến địa chỉ kia. Chết tiệt, cậu quên mất Wonwoo, quên mất là phải ở cạnh nó.

Thằng bé mà làm sao, chắc cậu hối hận cả đời.

Jihoon bắt taxi đến bệnh viện, thấy một đám người tụ tập lại, rất đông.

"Tự tử à?"

"Đúng rồi, nhảy từ lầu 9 xuống, chết nát xác ra rồi này!"

"Sao lại có thể như thế cơ chứ, bọn trẻ thật là..."

"Bệnh viện quá vô trách nhiệm, không trông nom bệnh nhân của mình!"

Jihoon sợ hãi, run rẩy đi đến. Cậu gạt đám người một cách điên cuồng.

Người kia chết trong trạng thái úp sấp mặt xuống, không thể nhìn thấy. Nhưng, dáng người này...

Không phải, người giống người không thiếu...

Một vài bác sĩ đi đến, lật người kia lên và đặt lên cán, chuyển đi.

Là....là....

Jihoon khuỵu xuống, nước mắt bắt đầu chảy, cổ họng không phát lên lời. Cậu muốn chạy đến chỗ mấy người bác sĩ mà không được.

Thằng bé bị dập nát cả khuôn mặt, khuôn mặt thiên thần của nó.

Điện thoại báo đến một tin nhắn từ Jeon Wonwoo.

[Anh, đứa bé mất rồi!]

END CHAP 20  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro