CHAP 23: Ta Là BOSS!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Được rồi, bác đưa con đi bệnh viện!"

Nói rồi, ông ta dùng chân mình, với một lực không nhẹ, đá thẳng vào bụng của Wonwoo.

Cậu nấc lên một tiếng, rồi ngất.

Máu chảy dài thành từng dòng quanh chân cậu.

Ông ta hất mặt với đám bảo vệ ở đằng sau. Bọn chúng hiểu ý, xốc cậu lên.

"Đưa cậu ta tới bệnh viện, kiểm tra xem cái thai còn không. Nếu còn thì phá bỏ nó đi!"

Bọn chúng nghe lời, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.

*

"Chào con, Wonwoo!"

Sáng hôm sau, cậu tỉnh lại. Không phải là Jihoon, mà là bố của Jihoon, ngồi ở đầu giường của cậu.

"Ông...."

Cậu nhìn ông ta đầy sợ hãi, rồi nhớ ra việc hôm qua ông ta đã làm với mình, ôm vội lấy bụng, hoang mang cực độ. Bụng cậu phẳng lì.

"Haha, con bình tĩnh đi, đứa bé chết rồi! Chết dưới bàn chân ta!~"

Wonwoo nhìn ông ta chăm chăm, căm phẫn cực độ.

Cậu coi ông ta như cha mình, kính trọng ông ta chẳng khác nào bố mẹ mình. Nhưng, tại sao?

"Ông...tại sao? Tôi với ông không thù không oán, tại sao lại đối xử như vậy với tôi?"

"Ta chỉ giúp đỡ Kim Mingyu!~"

"Chuyện của chúng tôi để chúng tôi tự giải quyết, tại sao ông lại phải nhúng tay vào?"

"Ha, Wonwoo, mọi chuyện từ trước tới giờ, kể cả việc con gặp Mingyu như thế nào, đều là ta sắp xếp!"

"Vậy..."

"Đúng, cả việc tập thể, cũng là ta sắp xếp, bắt Kim Mingyu làm. Một phần trên tinh thần tự nguyện của hắn. Nhưng con có công nhận không, hắn đóng kịch rất đạt đó chứ! Cả con, lẫn thằng nhãi Jihoon, đều rất dễ bị lừa, đắm chìm vô phương cứu chữa vào cái tình yêu đã được lên kịch bản sẵn này. Haha!~"

Cậu nhìn ông ta trân trân, không tin được vào mắt mình.

"Cả Jihoon cũng....Ông dám đối xử như vậy với con trai mình sao?"

"Con trai? Thằng nhãi ấy không phải con trai ta. Con mẹ nó đã đi chung chạ với một thằng khác và đẻ ra nó, và ta tưởng nó là con ta, và nuôi nấng chăm sóc nó cho tới tận bây giờ. Haha~"

Ông ta nói rất nhiều.

Kwon Soonyang và Kim Minyoon là con trai của ông với vợ cả. Hai đứa là anh em sinh đôi khác trứng, nên có ngoại hình khác nhau. Khi sinh ra hai đứa bé, gia đình còn khó khăn, nên vợ chồng ông ta đưa hai đứa bé vào cô nhi viện, cho bảo mẫu ở đấy nuôi nấng.


Sau khi đã thành công sự nghiệp, hai người quay lại, thì cả hai đứa bé đều đã được người khác nuôi nấng. Và đều được nhận nuôi trong những gia đình khá giả, là nhà của Kwon Soonyoung và Kim Mingyu.

Lúc hai người định đi nhận lại hai đứa bé từ các gia đình kia, thì vợ cả của ông ta bị tai nạn giao thông, rồi chết. Lúc đó, mối tình đầu của ông từ thời đại học quay lại, chăm sóc ông, động viên ông. Mối tình đầu của ông là mẹ của Jihoon.

Và khi quay lại, ông ta mới biết rằng, bà đã có con với ông từ khi còn yêu nhau, và bây giờ đã được 9 tuổi. Bà khi biết ông sau khi đi du học về đã có vợ, liền im lặng và một mình nuôi nấng đứa bé. Sau khi vợ cả chết, bà mới có đủ dũng khí để nói với ông điều này.

Bà đưa cho ông tờ giấy khám nghiệm ADN, và nó là con ông. Đứa bé đó là Luha.

Từ đó, ông ta không đi nhận lại Oh Semin và Park Chanyoon nữa, vì hai đứa nhỏ sống rất hạnh phúc và sung túc, ông không nên can thiệp vào chuyện của hai đứa nhỏ đó nữa. Ông dành hết tình yêu của mình cho Luhan, và vợ hai của mình.

"Và khi ta biết chuyện, mày và thằng ranh kia làm mấy cái chuyện bẻ cong người khác, rồi lại còn không ngừng hành hạ bọn chúng, ta đã rất tức giận. Nhưng ta bỏ qua. Và sau đó hai đứa nó chết, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của hai đứa nó, ta đã thề, phải trả thù cho Semin và Chanyoon!"

Ông ta cười, nói rằng, người giết chết vợ cả của ông ta, kẻ gây ra tai nạn năm đó, chính là vợ hai hiện tại của ông, tức mẹ của Luhan. Luhan không phải là con ruột của ông ta, mà là con với một kẻ mà bà ta đã chung chạ ngay sau khi ông ta ra nước ngoài du học.

Semin chết, Chanyoon chết, vợ ông ta cũng chết.

Chỉ còn kẻ lừa dối giết chết vợ ông; con của kẻ lừa dối và bạn của con kẻ lừa dối giết chết con ông.

"Vậy nên, ta sẽ trả thù cho vợ ta, và con ta~ Ta chỉ muốn cho con nếm trải cái cảm giác mà Semin và Chanyoon đã phải nếm trả. Byun Baekhyun, con biết không, khi Chanyoon chết, trong bụng nó cũng đang mang thai đấy!~"

Sau đó, ông ta nói toàn bộ sự tình cho Oh Sehun và Park Chanyeol nghe, và nói về kế hoạch của mình. Công ty của gia đình hai người đó hiện đang gặp khó khăn, và ông ta sẽ đầu tư vào hai công ty đó nếu như họ đồng ý giúp đỡ ông.

Vừa có thể trả thù hai người kia đã đối xử bạc bẽo với em trai mình, vừa có thể giúp đỡ công ty, một công đôi việc, sao không làm?

Vậy là xong thỏa thuận.

Baekhyun không tin vào tai mình. Cậu đang nghe cái gì thế này?

"Tôi không biết, cậu ta chết là cậu ta tự lao vào xe tải, không phải là tôi giết cậu ta, tôi....không phải....cái gì trả....tôi cũng đã trả rồi...."

"Quá muộn rồi, Baekhyun ạ! Ta là BOSS! Là người ra lệnh cho bọn chúng làm như vậy! Haha, kịch quá hay, đến ta xem cũng bất ngờ. Bây giờ, con có nhớ, Chanyoon sau khi bị làm tập thể, đã như thế nào tiếp theo không?"

Chết.

Sau khi làm tình tập thể, Chanyoon đã lao vào xe tải mà chết.

Baekhyun nhìn ông ta, sợ hãi, dồn dần về phía mép giường.

"Không....không...."

"Bây giờ là con. Sau con sẽ là Luhan. Con đừng sợ, ta sẽ không cho xe tải nghiền nát con ra như Chanyoon phải chịu đâu. Ta sẽ cho con rơi từ trên tầng 9 xuống!~"

Ông ta cười lớn, ra lệnh cho bọn chúng lôi cậu lên tầng thượng.

Cậu luống cuống, vội vàng cầm lấy điện thoại. Sợ hãi, tay run cầm cập.

Luhan đâu rồi?

Nếu bây giờ có Luhan ở đây, thì sẽ không sao nữa.

Nghĩ, cậu bấm điện thoại, vội vàng gọi cho Luhan, rồi vùi điện thoại vào sâu trong tay áo của bệnh viện.

"CỨU TÔI VỚI, AI ĐÓ CỨU....."

Cậu chưa kịp nói hết, thì bị bọn chúng cho hít một loại khí, làm cổ họng cậu không phát lên tiếng được nữa.

"Bệnh nhân tâm thần, thông cảm ạ!"

Ông ta vừa nói, vừa cười xin lỗi với những người xung quanh.

Không ai nhấc máy. Luhan đi đâu rồi?

Cậu run run, làm rơi cả điện thoại. Ông ta cười, nhặt lấy nó, lắc lắc đầu.

Cậu bị đưa lên sân thượng bệnh viện. Sân thượng lẫn cầu thang bộ đều không có CCTV, quá hoàn hảo.

Bọn chúng đưa cậu ra mép sân thượng.

"Nhìn đi Baekhyun, con sắp chết rồi đấy!"

Baekhyun mấp máy, cố tạo khẩu hình miệng.

"Làm...ơn....đừng...."

"À, trước khi con chết, ta muốn nói cho con một tin. Thực ra, những chuyện mà Park Chanyeol phải làm, đều là do ta bắt ép. Hắn yêu con là thật lòng, nhưng rất tiếc. Đến khi con biết chuyện, thì con lại phải ra đi rồi!~"

Hắn cười sảng khoái.

"Tạm biệt Baekhyun!~"

Bọn chúng ném cậu xuống dưới, ném xuống từ tầng 9.

Ông ta cười đầy thỏa mãn.

Cầm chiếc điện thoại của cậu, ông ta gửi một tin nhắn đến số điện thoại của Luhan.

[Anh, đứa bé mất rồi!]

END CHAP 21  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro