CHAP 24: Trả Thù Cho Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận lại thi thể Wonwoo từ phòng xác của bệnh viện, Jihoon không tin vào mắt mình.

Đây là gì? Là Wonwoo dễ thương của cậu sao?

Mặt thằng bé bị dập nát, biến dạng, không nhìn thấy rõ hình thù khuôn mặt nữa, chân tay đầy vết xước. Đúng rồi, rơi trong tư thế úp mặt xuống đất từ tầng 9 xuống, bị dập nát mặt vẫn là còn nhẹ.

Bác sĩ nói rằng, thằng bé chết không nhắm mắt, đã phải cố gắng lắm mới có thể vuốt mắt xuống cho nó.

Hay, tại vì cái thai trong bụng mất, nên nó mới đau khổ mà tự tử? Nhưng sao nó biết được nó đang mang thai? Nó ở trong bệnh viện, làm sao lại sảy thai được?

Trong đầu Jihoon hỗn độn.

Thực sự lúc này chỉ có thể nghĩ tới một người thôi, và chỉ có người đó mới là người khiến cho Wonwoo trở nên như thế này.

"Jihoon!"

Cậu ngước đầu nhìn lên. Là ba.

"Ba có chuyện muốn nói với con, nhưng con phải bình tĩnh!"

Vẻ mặt ông nghiêm trọng. Jihoon khẽ gật đầu, nước mắt kìm không được lại chảy ra.

Ông ta đưa điện thoại của mình cho cậu. Đó là một đoạn video cắt từ CCTV. Trên video là hình Wonwoo nằm cuộn tròn trên đất, tay và chân cố gắng ôm để bảo vệ bụng mình. Xung quanh cậu là một đám đang vây để đánh tới tấp.

Đứng xa là hình ảnh Kim Mingyu đang đứng giơ điện thoại, cầm quay với thái độ thích thú.

Wonwoo quằn quại trên mắt đất, đầy đau đớn.

Sau đó cảnh tối đen.

"Kim Mingyu đã cho tắt CCTV đi lúc đó. Ta đoán là con đã sơ suất cho Wonwoo biết chuyện nó mang thai, và nó đã đến nói với Kim Mingyu, với hi vọng hắn quay lại yêu thương thằng bé, nhưng cuối cùng lại như vậy. Chắc thằng bé quá shock nên đã....

Ông ta dừng lại, chăm chú quan sát sắc mặt của Jihoon.

"Chuyện của Wonwoo, chúng ta cũng nên nhanh chóng một chút. Con cũng phải bình tĩnh và thận trọng..."

Jihoon căm phẫn nắm chặt điện thoại, nước mắt uất hận lại chảy ra.

*

"KIM MINGYU!"

Luhan đứng trước cổng biệt thự nhà họ Kim, lớn tiếng gọi hắn.

"KIM MINGYU! ĐỒ KHỐN NẠN, MAU RA ĐÂY!"

"Cậu kia, mau đi ra khỏi đây, đây không phải là nơi cậu có thể tùy tiện..."

Tên bảo vệ chưa nói hết câu, đã bị ăn một phát đạp của Jihoon. Cậu lúc này, thực sự muốn trả thù cho Wonwoo.

Bỗng có một chiếc xe từ trong nhà đi ra. Là xe của Wonwoo.

Luhan không ngần ngại ra chắn đầu xe, chặn hắn lại.

"Fuck, ai vậy? Bị điên à?"

Hắn ngó đầu ra ngoài cửa xe, chửi. Rồi vô cùng ngạc nhiên, khi thấy Jihoon.

"Xuống xe!"

Cậu chạy đến, mở cửa xe, rồi túm lấy cổ áo hắn kéo xuống. Kim Mingyu bị bất ngờ, theo đà mà ngã dúi dụi xuống đất.

"Con mẹ nó, cậu bị điên rồi à? Làm cái mẹ gì vậy?"

Jihoon vừa cười nhạo hắn, nước mắt vừa chảy.

"Vậy thì con mẹ nó, cậu đã làm gì Jeon Wonwoo vậy?"

Jihoon gào lên. Hắn nhếch lông mày, biết được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đứng dậy, phủi phủi quần áo.

"À, tôi chỉ phá cái cần phá thôi, haha!~ Cậu ta lại ra bù lu bù loa với cậu ấy gì? Haha! Thằng nhóc con!~"

Wonwoo nhào đến, đấm vào cái khuôn mặt đẹp như tạc của hắn một cái thật mạnh. Hắn không đề phòng, ngã dúi xuống.

"Con mẹ nó, Wonwoo chết rồi! Bây giờ anh đã vừa lòng chưa? Đồ khốn, chết tiệt!"

Mingyu sửng sốt, không tin vào tai mình. Mingyu chết rồi? Chẳng lẽ lúc đó, cậu ấy đã mất cái thai thật, và tự vẫn chết? Hay là vì lúc đó người của hắn đã đánh cậu quá mạnh, nên đã mất máu mà chết?

Mingyu ngồi thõng xuống đất, không còn sức lực. Hắn mê man.

"Không thể nào....Jeon....không thể nào....Wonwoo...."

"Tôi sẽ khiến cho anh phải trả giá, Kim Mingyu!"

*

Jihoon cùng gia đình Wonwoo làm đám tang cho cậu. Ngay cả khi chết, mặt thằng bé trông vẫn vô cùng khốn khổ, không chút thanh thản.

Đoàn người đưa tiễn Wonwoo không đông, chủ yếu là gia đình và bạn bè. Mọi người không muốn tổ chức một đám tang to cho cậu, muốn cái gì đó thật gần gũi với cậu mà thôi.

Hôm đó trời mưa to, ào ào trút xuống.

Jihoon đứng bên trên, nhìn người ta từ từ hạ cậu khuôn đất mà lòng đau như cắt.

"Jihoon, anh nhất định phải trả thù cho em!"

Jihoon bừng tỉnh, mắt trợn tròn. Là giọng của Wonwoo. Cậu nhìn xuống, nấm mồ chuẩn bị được phủ đất lên.

"Anh sẽ trả thù cho em, yên nghỉ đi!"

Jihoon không để ý, ở xa, có một bóng người ướt sũng, ánh mắt thê lương, đầy đau buồn đang hướng về phía này, chăm chú.

Bóng người đó đã đứng, rất lâu, khóc...

*

Jihoon lái xe đưa mẹ về. Trong đầu tràn đầy suy nghĩ.

"Hoonie, con đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ là tại vì mình nên mới vậy..."

Mẹ cậu nhẹ nhàng nói.

Không đúng sao? Nếu lúc đó cậu có mặt ở bệnh viện, thì Wonwoo đã chẳng ra nông nỗi này. Cậu tự cười nhạo bản thân mình. Chỉ vì một tên khốn khiếp mà nỡ để thằng bé một mình. Tất cả lỗi là do cậu, chứ sao nữa.

Đồ ngốc.

"Vâng..."

Jihoon trầm ổn nói, hơi thở đều đều.

Mẹ cậu khẽ gật đầu an tâm.

Bỗng nhiên một chấn động mạnh từ bên phải, rầm một cái. Cả người cậu mất thăng bằng mà lao sang phía đối diện.

Rồi mọi thứ đen sì.

*

Jihoon và mẹ bị đưa cấp cứu vào bệnh viện. Jihoon chỉ bị chấn thương nhẹ, còn mẹ thì khá nặng. Chiếc xe ô tô kia đâm vào bên mạn phải của xe, nơi mà mẹ của cậu đang ngồi.

Cả chiếc xe bị bẹp dí. Là mẹ cậu đã chắn hết cho cậu.

Khi Jihoon tỉnh dậy, thì mẹ cậu đã chết được 5 tiếng đồng hồ do chấn thương sọ não. Các bác sĩ đã cố gắng cứu chữa nhưng không được.

Thủ phạm gây án cũng được điều tra làm rõ, là một nhân viên thuộc công ty của gia đình Kwon Soonyoung. Thám tử còn chụp được hình Kwon Soonyoung gặp mặt người gây án kia, còn đưa cho người kia một bọc gì đó màu trắng, khá dày. Chắc là tiền.

Trùng hợp ghê...

Jihoon cười, rồi nước mắt lại chảy.

Wonwoo, rồi đến mẹ. Có khi nào tiếp theo là ba của cậu không nhỉ? Haha.

Nhưng, cậu nhất quyết không thể chết. KHÔNG THỂ.

Cậu phải trả thù cho B, và cho mẹ cậu.

Trả thù hai con người kia.

END CHAP 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro