CHAP 26: Jihoon Có Con???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bàn bạc với những những nhà đấu thầu một lúc lâu, họ chỉ chăm chăm nói về những lợi ích của khu đất X, nói rằng họ sẽ làm ra sao, phát triển nó tốt như thế nào mà không để ý liệu người dân có thích thú với những ý tưởng mà họ đề ra hay không.

Jihoon thực sự không thực sự thích ý tưởng của bất cứ ai.

Kwon Soonyoung cũng vậy, hắn chỉ nói đại khái cũng như mấy người kia, nói lòng vòng, lan man. Lúc này, cậu mới thực sự hoài nghi về khả năng đàm phán làm việc của hắn, đâu có tốt như báo chí vẫn hay ca ngợi.

"Okay, buổi họp hôm nay tạm thời đến đây, tôi sẽ về bàn bạc với ba tôi, còn về buổi đấu thầu trực tiếp, khi nào diễn ra chúng tôi sẽ thông báo!"

Jihoon đứng dậy, mọi người cũng đứng dậy theo. Cậu khẽ nhếch miệng.

Mấy người kia lần lượt chào cậu rồi ra về. Còn hắn, nhìn cậu với đôi mắt viên đạn, rồi bước ra ngoài.

Cảm giác sung sướng trong lòng cậu trào dâng.

"Seungcheol, tôi đi vệ sinh chút. Ra xe chờ tôi!"

Jihoon nói rồi đi ra ngoài. Cậu đi vượt lên Kwon Soonyoung, rồi vào nhà vệ sinh. Kéo khóa quần xuống, nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.

"Ha, 8 năm trôi qua rồi mà nó vẫn chẳng lớn lên thêm tí nào!"

Kwon Soonyoung đi theo cậu, tự nhiên tụt khóa quần xuống, rồi moi cái vật đáng tự hào ra, giải quyết bầu tâm sự.

Jihoon cười đểu.

"Giám đốc Kwon, có phải tôi nhìn lầm không, hay là cái đó của anh đã nhỏ đi vậy? À, chắc là quan hệ với gái điếm nhiều quá nên bị teo lại rồi hả?"

Cậu cười châm chọc. Hắn làm xong, kéo khóa quần lên, dựa người vào tưởng, nhìn cậu.

"Cậu qua tám năm rồi, mà vẫn ngon như những năm đó, không thay đổi là bao, lại còn quyến rũ thêm nhiều!"

"Cảm ơn vì lời khen. Còn trông anh thì ngày càng thảm hại đó. Chắc vợ không chăm lo anh đầy đủ hả? Sao đã lên rồi thế kia?"

Cậu nhếch mắt nhìn về phía đũng quần hắn, nơi này đã cộm lên một cục khá lớn. Nơi đó vẫn "manh động" như hồi nào.

"Nếu là tám năm trước, tôi sẽ trả lời cậu là, mỗi lần nhìn thấy cậu là chỗ này của tôi lại trướng lên như thế này đây!~ Nhớ không Jihoon?"

Cậu gật đầu, cười cười.

"Nhớ, và tôi sẽ bảo là, tôi sẽ giúp anh làm xẹp nó xuống nhé! Rồi tôi sẽ đá thật mạnh vào đó! Haha!"

Jihoon cười khinh thường, rồi bước ra ngoài.

Bỗng nhiên điện thoại của cậu reo lên. Cậu bước nhanh hơn.

"Alo bảo bối à?"

[Baba~]

"Ranran à, ba nhớ con lắm, con có nhớ ba không?"

[Ran nhớ ba nhiềuuu! ]

Kown Soonyoung đi ngay đằng sau cậu, hắn khẽ cau mày.

Ranran?

Jihoon có con rồi sao? Có con với ai? Tám năm qua, cậu đã có người rồi sao? Không thể thế được.

Hay là....

"Bảo bối, cậu có nhanh lên không?" Là người trợ lí của Jihoon

"Đợi một chút!" Jihoon quay ra nói với người kia rồi quay lại nói với 'Ranran' "Bố Seungcheol gọi rồi, ba đi với bố đây, khi về ba sẽ gọi lại cho con nhé!"

Cậu nói xong rồi cúp máy, vội vã chạy đến chỗ người 'trợ lí' của mình.

"Cậu đúng là lề mề, chậm chạp"

Seungcheol vừa nói vừa nhéo má cậu. Jihoon tức giận hất tay ra, rồi chu mỏ lên.

"Kệ tôi!"

"Được rồi, nhanh đi nào!"

Hai người đó đi khuất.

Hai mày của Kwon Soonyoung nhăn tít lại. Bàn tay hắn nắm chặt.

Người kia gọi Jihoon là "bảo bối", người kia là bố của "Ranran", Jihoon là ba của "Ranran". Không phải là...

Kwon Soonyoung đấm mạnh vào tường, căm tức tột đỉnh.

Không thể thế được.

*

Jihoon về nhà. Vừa mở cửa bước vào, một cô bé xinh đẹp ôm chầm lấy chân cậu, vui vẻ cười.

"Ba, ba về rồi!"

Cậu cười xoa đầu con gái nhỏ, rồi bế nó lên tay.

"Ừ, ba về rồi. Ranran đi máy bay có mệt không? Ba xin lỗi, tại ba có việc nên phải về trước, không đi về với Ranran được!"

Cô bé đáng yêu thơm chụt một cái vào má cậu, ôm lấy cổ cậu, khúc khích cười.

"Ba có việc, Ran biết mà. Ran không có mệt đâu!"

Jiran là con gái của Jihoon. Con bé năm nay được 7 tuổi, đang học lớp 1. Cậu đã chuyển quốc tịch cho con bé về Hàn Quốc, cũng đã nhập học cho con bé, sẽ nhanh chóng cho nó đi học để hòa nhập với các bạn.

Jiran trông rất giống cậu, nhất là đôi mắt. Tròn xoe, đẹp đẽ. Tuy là con gái nhưng Jiran lại rất hiếu động, nghịch ngợm, nhiều khi làm cậu đau cả đầu.

"Bố Seungcheol!"

Thấy hắn, Jiran liền thoát khỏi tay cậu, chạy đến bên hắn. Hắn nhấc bổng con bé lên một cách nhẹ nhàng, thơm chụt vào má phính đáng yêu của con bé.

Lúc này trông cả ba như một gia đình hạnh phúc vậy.

"Bố, tối nay con muốn ăn lẩu, muốn ăn lẩu của Hàn Quốc. Bố với ba đưa con đi nhé!"

"Ừ, sẽ đưa con đi!"

Jihoon đứng cạnh, nhìn hai người, nở một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc...

*

Jihoon không muốn sống trong nhà của bố, liền mua một căn nhà vừa phải, sống cùng với Jiran ở đó.

Về chuyện của con bé, cậu đã khéo léo nói với ông đó là đứa bé mà cậu nhận nuôi khi còn ở nước ngoài. Ông không nghi ngờ gì, thậm chí còn rất tốt với con bé.

Jihoonn chuyển ra ngoài sống. Choi Seungcheol hắn mè nheo, đòi sống cùng hai ba con cậu. Jiran cũng vô cùng quí Seungcheol, nên cậu khiên cưỡng phải cho hắn ở cùng.


Hắn được cậu đồng ý, mặt rạng rỡ, ôm lấy con bé, nói cùng nhau đi siêu thị mua đồ thôi. Một trẻ con, và một người lớn tính cách không khác gì trẻ con.

Ở siêu thị, cậu cho Jiran ngồi vào chỗ cho trẻ con ở xe đẩy hàng. Cậu chọn đồ, còn Seungcheol đẩy xe, thi thoảng lại chọc cười con bé.

Jihoon vừa chọn đồ vừa bật cười. Thật là giống một gia đình hạnh phúc quá đi!~

"Ba, ba mua sữa cho con đi ba!~"

Jiran chỉ chỉ vào kệ sữa trước mặt.

"Được rồi, ba mua cho con!"

Jihoon vui vẻ đến kệ sữa, lấy một vài bịch.

"Ranran à, cái này ...."

Cậu đang định quay lại, thì xuất hiện trước mặt cậu, một người.

Kwon Soonyoung.

Hắn đi cùng với vợ hắn? Đúng rồi, là cô tiểu thư đài các của tập đoàn nào đó. Hắn đẩy xe hàng, còn cô gái kia khoác tay hắn, vẻ mặt của họ có vẻ rất hạnh phúc.

Thấy hai người, vẻ mặt của cậu đông cứng lại. Hắn cũng thế, nhìn cậu trân trân. Cô gái kia hết nhìn cậu rồi lại nhìn hắn, không hiểu gì cả.

"Ba, ba làm gì ở đó vậy?"

Giọng nói lảnh lót của Jiran thức tỉnh cậu. Cậu vội vã quay người, lại gần chỗ của con bé và Seungcheol.

"Không có gì Ranran. Mua xong rồi, chúng ta về thôi!"

"Bố Seungcheol, bố bế Ran đi!"

Con bé giơ hai tay lên, như muốn bế. Seungcheol chiều chuộng, nhéo lấy má con bé.

"Sao không bảo ba con mà cứ bắt bố bế vậy Ranran?"

"Tại bố Seungcheol khỏe hơn ba. Ba con yếu xìu!~"

Seungcheol cười vang trước câu nói ngộ nghĩnh của con bé. Jihoon cười gượng, đi theo hai người. Cậu đi gần vào hắn, khoác lấy tay hắn.

Seungcheol theo thói quen, lại thơm vào tóc cậu.

Cả một "gia đình" cứ như thế cho đến khi đi khuất.

Soonyoung đứng đơ ở đó, nhìn.

"Ranran" là đứa bé này sao? Là con của Jihoon và tên kia sao?

Cả người Soonyoung run run. Hắn tức giận, hai bàn tay nắm chặt lại, nổi đầy gân xanh. Hắn rút điện thoại ra.

"Alo, điều tra cho tôi...."

Hắn lãnh khốc dập điện thoại, cơ mặt vẫn nhăn lại vì tức giận, đỏ bừng.

"Soonyoung à, anh sao thế?"

Vợ khẽ cầm lấy tay hắn. Hắn mạnh bạo hất ra, rồi quay đầu tức tối đi.

END CHAP 24.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro