CHAP 28: Anh Ấy Là Chồng Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



[Được rồi ngồi im đó, tôi sẽ tới ngay. Cậu bật GPS trong điện thoại lên đi, chỉ một lát rất nhanh thôi, tôi sẽ đến, cậu....]

Jihoon nghe đến đấy, buông thõng điện thoại.

Cậu kiệt sức rồi....

Cậu ngồi đó một lúc lâu, mưa bắt đầu rơi.

Lạnh quá...

Cậu cố gắng nhích mình về phía một gốc cây gần nhất, để cho đỡ ướt mưa, để cho có chỗ dựa.

Hai mí mắt của cậu bắt đầu sụp xuống, người lả đi, không còn cảm giác.

Jihoon rất kị mưa.

Bỗng nhiên có một chiếc xe dừng trước mặt cậu, người đó xuống xe và bế cậu vào ghế sau, đặt cậu nằm xuống.

Cậu biết người này.

Cậu muốn mở mắt ra, vùng vẫy ra khỏi vòng tay hắn nhưng không được. Cái hơi ấm quen thuộc này cứ vẩn vương xung quanh cậu, khó rời.

Người đó đặt cậu vào ghế sau của xe, nhẹ nhàng lau bớt nước trên người cậu, rồi hôn nhẹ vào trán cậu. Cậu có thể cảm nhận được đôi môi ấm áp của hắn lướt nhẹ trên khuôn mặt đang lạnh toát của cậu.

Hắn mò lấy điện thoại của cậu, tắt GPS đi.

Rồi cậu ngủ say, không còn biết gì nữa.

*

Jihoon tỉnh dậy, đầu hơi váng vất vì hôm qua dầm mưa. Cậu tỉnh dậy trong một căn phòng lạ, hay nói cách khác, là cậu tỉnh dậy trong một căn phòng ở khách sạn.

"Dậy rồi à?"

Không cần quay mặt lại, cậu cũng biết đó là ai.

"Hôm qua thấy cậu đáng thương ngồi dầm mưa bên vệ đường, lại còn ngất xỉu nên tôi đã đưa cậu về đây."

Cậu nhìn hắn trân trân.

"Không cần phải cảm ơn. Tôi không nhìn thấy cảnh người chết mà không cứu được!"

Cậu không nói gì. Nhìn thấy bộ quần áo cũ của mình được giặt khô phẳng phiu ở gần đó, cậu liền đứng dậy.

Không ngại ngần, cậu trút quần áo xuống trước mặt hắn, rồi thản nhiên thay quần áo.

Cơ thể của cậu, còn chỗ nào hắn chưa nhìn thấy sao?

Vóc dáng hoàn mĩ của cậu hiện lên một cách thanh thoát, kiều diễm. Đã tám năm rồi, nó ngày càng đẹp lên.

Hắn nhìn cậu đắm đuối, rồi bỗng nhiên đi nhanh về phía cậu, ôm lấy cậu từ đằng sau. Hắn áp môi mình lên bờ vai trắng ngọc của cậu, khẽ hôn nhẹ lên đó.

"Tổng giám đốc, xin hãy giữ thể diện. Anh là người đã có vợ!~"

Cậu nói rồi ẩn hắn ra, rồi mặc áo vào.

Thấy điện thoại của mình ở gần đó, cậu liền cầm lên, nhấn số điện thoại của Choi Seungcheol.

"Alo"

[Bảo bối, cậu có sao không? Hôm qua sao tự nhiên lại tắt GPS, tôi không tìm được cậu. Cả đêm qua cậu không về, cậu ổn chứ?]

Tắt GPS?

Cậu liếc mắt nhìn sang hắn. Hắn đang ngồi ung dung ở sofa gần đó, chăm chú quan sát cậu.

"Tôi ổn. Anh qua đón tôi đi. Tôi hiện tại cũng không biết mình đang ở đâu. Tôi sẽ mở GPS..."

[Được rồi, tôi sẽ đến ngay!]

Tắt máy, cậu quay ra nhìn hắn. Cậu khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn giám đốc Kwon đã chiếu cố ngày hôm qua. CHỒNG TÔI sắp đến đón tôi, sẽ không làm phiền giám đốc nữa!"

Hắn bỗng bật cười.

Chồng?

Jihoon khẽ cau mày, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười mê hoặc.

"CHỒNG TÔI thực sự rất lo lắng cho tôi đêm qua. Tôi cũng không hiểu tại sao đột nhiên GPS của tôi lại bị tắt đi...."

"Jihoon, cậu đã quá ngu ngốc rồi!~"

Hắn đột nhiên ngắt lời cậu.

"Cái gì?"

"Sao cậu cứ phải tỏ ra là cậu đã có chồng trước mặt tôi nhỉ? Trên thực tế thì đâu phải!~ Cậu muốn tôi ghen hả Jihoon? Hay cậu muốn chứng tỏ cái gì?"

"Xin lỗi?"

"Nói thật nhé, tôi cũng đã sai người điều tra cậu và hắn ta. Kết quả mà thám tử đưa cho tôi giống như những cái mà cậu đã sắp đặt đấy! Nhưng tôi không ngu ngốc đến mức đi tin những thứ đó. Lừa tôi không dễ đâu, Hoonie à!~"

Sắc mặt của cậu bỗng bợt ra, nhưng chỉ một thoáng thôi.

"Giám đốc Kwon, tôi không hiểu anh đang muốn nói gì..."

Hắn tiến đến gần cậu, ghé sát vào tai cậu. Ở vị trí này, hắn có thể ngửi thấy mùi cơ thể nhàn nhạt đầy quyến rũ của cậu.

"Jihoon, tôi chắc chắn sẽ tìm được bằng chứng, và đưa Jiran về nuôi nấng. Nó là con tôi mà, phải không?"

Hắn nói, rồi hôn mạnh vào cổ cậu. Hắn dùng răng nanh của mình cứa vào cổ cậu, chảy máu.

Hắn từ khi nào lại thích những thứ mạnh bạo như thế?

Cậu mặc kệ cho hắn làm, ung dung.

Hắn từ từ, nhấc đầu mình ra khỏi cổ cậu. Mắt hắn đỏ ngầu.

"Cậu không chống cự?"

"Cái gì cũng đã từng làm. Mấy thứ này, không đáng hề hấn gì~ Dù sao cái lưu lại cùng lắm cũng chỉ thêm một dấu hôn, thêm một vết sẹo, không đáng để tâm."

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

"Jihoon, Jihoon cậu có ở đó không? Jihoon!"

Cậu nhìn ra cửa, cười rạng rỡ.

"CHỒNG TÔI đến đón tôi rồi! Hôm nay tôi sẽ nghỉ một hôm, vậy nhé! Cảm ơn vì đã chiếu cố!~"

Nói rồi cậu rảo bước về phía cửa.

Vừa mở, Seungcheol hắn đã ôm chầm lấy cậu. Jihoon bị bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười.

"Bảo bối, tôi thực sự lo lắng cho cậu!"

"Tôi không sao. Jiran vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt. Sáng nay tôi đã đưa con bé đi học rồi!"

"Được rồi, chúng ta đi về. Về nhà anh nấu bữa sáng cho tôi nhé!"

"Được, cậu muốn gì cũng được, bảo bối."

Nói rồi, Seungcheol hôn nhẹ lên tóc cậu. Chợt, anh nhìn vào trong căn phòng.

Tổng giám đốc Mada?

Anh cau mày, gật đầu với hắn một cái, rồi đưa Jihoon về.

*

"Bảo bối, cậu có thể giải thích cho tôi mọi chuyện được không?"

Seungcheol làm xong bữa sáng cho cậu, ngồi đối diện cậu, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Anh muốn biết chuyện gì?"

"Tất cả, liên quan đến Tổng giám đốc Mada và Jeon Wonwoo! Những người đó là ai, tôi thực sự muốn biết!"

Jihoon thở dài, rồi vừa ăn, vừa nói cho anh mọi chuyện. Anh điều tra giúp cậu, chắc chắc những thứ này, anh đã biết.

Cậu kể cho anh cậu và Wonwoo từng là người như thế nào, cậu và Soonyoung yêu nhau ra sao, nhưng vốn dĩ chỉ lược qua. Cậu chỉ muốn kể chi tiết cho anh về Wonwoo và mẹ cậu đã chết, dưới tay của Kwon Soonyoung và Kim Mingyu.

Cậu dằm nát trứng trong đĩa, nhiều lần không kiềm chế được còn lỡ miệng chửi bậy.

"Có vẻ cậu đã phải trải qua một thời gian khó khăn. Lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã thấy điều đó..."

"Anh thử như tôi xem, rồi anh sẽ hiểu!"

Cậu cười chua chát, tiếp tục công việc dằm những miếng trứng đã nát bét từ lâu.

"Tôi đã điều tra rồi, nhưng mọi thứ, cậu biết đấy bảo bối, nó đều giống như cậu nói. Vì thù hận nên Kwon Soonyoung và Kim Mingyu đã đối xử với cậu và Jeon Wonwoo như vậy, thậm chí còn dồn Jeon Wonwoo đến đường cùng phải chết, nhưng theo tôi, thì nó không đơn giản như vậy!"

Jihoon ngừng việc dằm trứng của mình lại, chăm chú nhìn hắn.

"Vậy theo anh..."

"Có kẻ giật dây. Tôi chắc chắn là Kwon Soonyoung và Kim Mingyu có tình cảm với cậu và Jeon Wonwoo. Nếu không có, thì Kim Mingyu đã không lên cơn trầm cảm nặng như thế. Còn Kwon Soonyoung..."

Anh nhìn vào vết hôn đỏ thẫm trên cổ cậu.

"Anh nói tiếp đi!"

Anh mỉm cười.

"Không có gì, đó chỉ là tôi cảm nhận. Và có chuyện tôi vừa mới điều tra được, đó là người cuối cùng gặp Jeon Wonwoo trước khi chết, đó là ba cậu!"

Jihoon trợn tròn mắt.

"Ba tôi?"

"Đúng vậy, ba cậu. CCTV quay được cảnh ba cậu ra khỏi phòng bệnh của Jeon Wonwoo, sau đó, tất cả CCTV của bệnh viện đều bị tắt!"

Jihoon cau mày, rồi nhếch miệng cười.

"Ba tôi vô cùng yêu quí Wonwoo. Ba tôi trước hôm đó đã nói với tôi là khi nào rảnh sẽ đến thăm thằng bé. Chắc chắn là hai người kia đã làm vậy để tôi dồn mọi mối nghi ngờ về ba mình! Bọn chúng vô cùng hiểm ác, Seungcheol ạ!"

Anh gật gật đầu. Điều này có thể lắm chứ.

Ba của Jihoon là một người tốt, anh cũng có thể cảm nhận được điều đó.

"Còn nữa Seungcheol, anh có thể sai người theo dõi Kwon Soonyoung được không? Hắn nói với tôi rằng, hắn sẽ làm mọi cách để chứng minh được rằng Jiran là con hắn, và đưa con bé về phía hắn!"

"Được rồi bảo bối, cậu yên tâm đi. Tôi sẽ bảo vệ cho cậu và Jiran. Vì tôi là CHỒNG của cậu mà!"

Jihoon bật cười, gật đầu.

Hắn khẽ nắm lấy tay cậu, ấm áp.

END CHAP 26:  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro