CHAP 29: Bảo Bối~ Anh Đến Thăm Em Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Choi Seungcheol bày ra một đống tài liệu trên bàn, bảo cậu hãy xem nó đi. Rất nhiều tài liệu, dày vô cùng.

Vài phút trước, anh đã đột ngột đến Mada, căng thẳng kéo cậu đi, kéo cậu đi ngay trước mặt Kwon Soonyoung.

"Cái gì đây?"

"Tài liệu trốn thuế, tham nhũng của...."

"Của Mada?"

Jihoon cười vui sướng, gật gật đầu.

"Không, của Vebo!"

Jihoon nhìn anh, trợn tròn mắt sợ hãi. Vebo sao? Là tập đoàn của ba cậu mà. Không thể nào, ba luôn luôn là một thương nhân chân chính, sao lại có chuyện này. Không phải...


Jihoon vội vã mở tập tài liệu ra xem. Dự án nào cũng tham nhũng, trốn thuế không ít thì nhiều.

Cộng lại từ đầu tới giờ, số tiền cũng lên đến bảy tám chữ số. Một số tiền vô cùng lớn.

"Nhưng cậu có để ý không, những dự án mà ba cậu tham nhũng, trốn thuế đều là những dự án hợp tác với Mada! Mada và Vebo trong vòng 8 năm qua đã hợp tác với nhau rất nhiều. Theo tôi nghĩ..."

"Là Kwon Soonyoung đã làm việc này để đổ hết cho ba tôi?"

"Đúng vậy. Cùng hợp tác chung một dự án, thì việc đổ thừa trách nhiệm cho nhau là việc quá dễ dàng. Bây giờ chúng ta chỉ cần...."

"Đổ trả lại những cái này cho Mada, lập lại một hồ sơ trong sạch cho Vebo. Việc này nếu cảnh sát mà biết được, chắc phải đi tù đến chục năm, cộng với việc Mada sẽ phá sản để trả nợ thuế và tham nhũng!"

Jihoon nhẹ nhõm ngả người ra ghế, nở một nụ cười mãn nguyện.

Cậu không ngờ, hắn lại để lộ dấu tích một cách đáng ngờ như thế.

Cậu cũng không ngờ, mình lại có thể dễ dàng hạ gục hắn như thế.

*

"Thưa chủ tịch, mọi chuyện đã vào quĩ đạo của nó, rất giống với những gì mà chủ tịch đã sắp đặt!"

Ông ta cười hà hà, vui vẻ nhấp một ngụm rượu.

"Tất cả bọn chúng, tất cả, đều ngu ngốc. Đều bị hận thù mù quáng che mắt!"

Jihoon, cậu không hiểu được rằng, chẳng có cái gì dễ dàng như vậy sao? Tất cả chỉ là sắp đặt hết.

Xong Kwon Soonyoung, rồi sẽ đến Kim Mingyu, rồi sẽ đến cậu, Lee Jihoon ạ!

*

"Jihoon à!"

Cậu đang ngồi thoải mái trên sofa, hai chân gác lên bàn, tay cầm snack vừa ăn, vừa xem TV.

Jiran đang học bài, đây là thời gian để cậu nghỉ ngơi.

Seungcheol từ đâu chui ra, ngồi ngay cạnh cậu, để hai chân cậu gác lên hai chân mình, bốc snack của cậu cho vào miệng mình. Jihoon thấy đồ ăn của mình bị cướp, liền quay ra trừng mắt với anh, môi nhếch lên đe dọa.

"Jihoon!"

"Cái gì? Nói!"

Cậu không nhìn anh, tiếp tục dán mắt vào chương trình tạp kĩ thú vị trên TV.

"Vậy là cậu đã sắp trả thù được Kwon Soonyoung rồi..."

"Đúng vậy! Nhưng vẫn còn Kim Mingyu nữa, còn hắn nữa thì tôi mới thanh thản được!"

Choi Seungcheol kéo đầu cậu dựa vào vai anh. Jihoon ngang ngạnh rút đầu mình về vị trí cũ, anh lại kéo đầu cậu về vai hắn, đặt tay lên đầu cậu để cố định, không cho cậu rút về.

Cậu lại trừng mắt với anh, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn dựa đầu vào vai anh.

Vai anh rộng, rắn chắc, an toàn.

"Jihoon à, khi nào cậu trả thù xong, cậu kết hôn với tôi nhé!"

Jihoon không thèm nhìn hắn, khịt mũi khinh thường.

"Đồ điên!"

Anh búng cái póc lên trán cậu. Jihoon đau, tức giận liền đè anh ra sofa, véo mạnh lấy mũi anh. Anh vừa tắm xong, còn chưa thèm mặc áo, cậu liền dùng hai tay mình véo mạnh hai tên ti anh, xoáy tròn, thật mạnh.

Anh kêu lên như lợn bị chọc tiết.

"Đừng có động vào bổn thiếu gia. Hôm nay tâm trạng gia đang tốt, tạm thời tha cho nhà ngươi!"

Cậu nói rồi thả hai ti anh ra. Anh được đà, đè ngược lại cậu ra sofa, giữ chặt hai tay cậu lên đầu.

"Ta đang nghiêm túc, Jihoon!"

"Nghiêm túc cái con mẹ anh! Anh biết xã hội này như thế nào không? Anh muốn tôi bị tiêu diệt à?"

"Chúng ta sang Tây Ban Nha, ở đó chúng ta có thể tự do kết hôn, tự do làm những gì mình muốn. Tôi vốn dĩ chỉ muốn ở bên cậu cả đời này..."

Jihoon nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu, thật lâu.

Hơi thở của hắn nóng ấm, cứ đều đều phải lên gương mặt cậu.

Hắn chợt cười, thở dài.

"Được rồi, tôi không ép cậu, tôi...."

"Tôi đồng ý!"

"Gì cơ?"

Anh không tin vào tai mình. Cậu vừa nói cái gì?

"Anh bị điếc hay sao mà không nghe thấy. Tôi nói tôi đồng ý!"

Choi Seungcheol cười hạnh phúc. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn cười một nụ cười rạng rỡ như vậy.


Hắn vòng tay ôm lấy cậu, để toàn bộ cơ thể mình đè lên người cậu.

Hắn rúc đầu mình vào cổ cậu, hôn đè lên vết hôn đỏ thẫm ở cổ cậu hôm nọ, cái vết hôn mà Kwon Soonyoung đã để lại.

"Con mẹ nó tránh ra, anh muốn tôi chết à? Người đâu nặng như con heo, biến ra!"

"Bảo bối, tôi muốn ôm em mà!"

Hắn cứ thế hôn hôn lên cổ cậu, lên mặt cậu.

"E hèm!"

Jiran từ lúc nào đã đứng ở đó, bĩu môi nhìn hai người.

"Ba với bố vào phòng đi. Con muốn xem TV. Đừng ở đây nữa, thật là ồn ào mà!~"

Con bé giọng nói rõ ý cười, nháy nháy mắt với Seungcheol!~

"Đúng rồi, mình vào phòng thôi bảo bối!~ Vào phòng cho RanRan còn xem TV nha~"

*

Kwon Soonyoung đang ngồi trong phòng chủ tịch, thì bỗng nhiên cảnh sát ập vào.

"Chúng tôi có lệnh bắt giữ khẩn cấp chủ tịch của tập đoàn Mada. Mong anh phối hợp để chúng ta có thể làm việc thuận lợi!"

Cảnh sát vừa nói, vừa áp giải hắn ra khỏi văn phòng chủ tịch. Hắn không hiểu gì, loạng choạng đi theo hai tên cảnh sát.

Đi qua Jihoon, cậu liền nở một nụ cười ma mị, mãn nguyện.

Hắn quay lại, trừng mắt nhìn cậu, miệng lắp bắp cái gì đó, cậu cũng không nghe rõ.

Jihoon nhún vai, cầm đồ của mình rồi bước đi.

*

Kim Mingyu lái xe đến một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, cách khá xa thành phố, nơi này cũng rất vắng người.

Tâm trạng của hắn lúc này vô cùng phấn khởi, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu nào đó.

Trầm cảm ư? Đóng kịch chút thôi. Hắn vô cùng, vô cùng bình thường.

Hắn đỗ lại trước một căn nhà khá khang trang, nhưng lại trông rất ấm cúng. Trong nhà có bật điện. Hắn rảo bước, cố gắng đi thật nhanh.

Hắn vừa mở cửa bước vào, một bóng người bé nhỏ liền lao đến, ôm chặt lấy hắn vào lòng. Hắn bị bất ngờ, rồi cũng nở một nụ cười thỏa mãn.

"Bảo bối, anh đến thăm em đây!"

"Em còn tưởng anh quên em mất rồi..."

"Em là duy nhất, sao anh có thể quên em được. Dạo này anh thực sự bận quá..."

Hắn cười rồi xoa xoa đầu cậu cưng chiều, hôn nhẹ lên tóc cậu. Cậu dụi dụi đầu vào ngực hắn, rồi ôm hắn thật chặt.

"Em thực sự rất rất rất rất nhớ anh!~"

"Từ bây giờ cho đến lúc đó, anh sẽ ở lại đây với em, nhé!"

"Vâng...~"

Người đó cười hạnh phúc, rồi kéo hắn vào trong nhà.

END CHAP 29.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro