CHAP 30: JEON WON WOO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kwon Soonyoung do không có chứng cứ chứng tỏ mình vô tội, liền thua kiện ở tòa, chịu mức án 5 năm tù, cũng phải đền bù gấp đôi số thuế đã phải trả.

Hắn hầu tòa, chỉ nói đúng một câu.

"Tôi không phạm pháp!"

Thẩm phán hỏi hắn cái gì, nói hắn có điều gì muốn nói không, hỏi hắn có muốn bao biện gì cho bản thân hay không, hắn cũng chỉ nói đúng 4 từ ấy, vỏn vẹn, không hơn không kém.

Hắn ngồi ở ghế bị cáo, cao ngạo, lãnh khốc, mặt không thần thái biểu cảm, thi thoảng bỉ cười nhếch miệng khinh thường. Ừ, là Jihoon của hắn ra tay mà, không vào tù sao được.

Nghĩ bụng, chắc con người kia, bây giờ đã vô cùng thỏa mãn rồi đây. Haha~

Luật sư của hắn cho dù giỏi như thế nào, đứng trước những chứng cứ rõ ràng như vậy, thì cũng không thể cãi cho hắn.

Cuối cùng, hắn cho tay vào còng kim loại lãnh lẽo, bị công an dắt vào sau song sắt, bắt đầu ngày tháng ăn cơm nuôi của nhà nước.

Mada từ một tập đoàn lớn mạnh, giờ phải chịu số tiền nợ khổng lồ vì trốn thuế, nhanh chóng tệ hại, rồi phá sản.

Bố Jihoon mua lại Mada, rồi sát nhập nó vào Vebo, ổn định lại tình tình của Mada, lại tiếp tục phát triển nó.

Jihoon thì từ khi Kwon Soonyoung vào tù, tâm trạng vô cùng thoải mái, ăn no ngủ kĩ, tăng thêm được vài cân. Nhưng sau đó thì lại đau đầu về Kim Mingyu. Hắn đang mất tích ở đâu đó, không có một thông tin gì.

Cậu nhiều khi nghĩ, hắn bị trầm cảm mà, có khi nào lại tự lái xe vào rừng rồi lao xuống vực rồi không?

Haha, cậu nghĩ đến đây mà bật cười, có thể lắm chứ!~

*

"Ba, hôm nay chúng ta về nhà ông làm gì hả ba?"

Jihoon hôm nay, lái xe đưa Jiran về nhà. Cậu còn một số đồ đạc ở đó, muốn về dọn nốt một số đồ đạc ở đó mang qua nhà.

Đánh xe vào nhà, cậu bỗng nhìn thấy một cái xe rất quen thuộc. Một chiếc BMV màu trắng rất quen thuộc. Đó không phải là xe của Choi Seungcheol hay sao?

Jihoon dừng xe trước cái xe đó, cau mày.

Chắc chắn đây là xe của anh mà...

Cậu mở cửa xe, đưa Jiran xuống. Trong lòng vẫn không khỏi nghi vấn, anh đến đây làm gì.

Đúng lúc đó thì anh đi ra, trên tay cầm một cái vali.

"Seungcheol?"

"Bảo bối, còn cả Ranran nữa. Hai người đến đây làm gì?"

"Tôi đến lấy một số đồ. Anh?" Cậu nhìn anh đầy nghi vấn.

"Đây, hôm đấy không phải vừa từ sân bay là về nhà em luôn sao? Tôi để quên cái vali này ở nhà em này! Hôm nay đến đây lấy đó!"

Đúng vậy, hôm đó hắn đúng là có đem về cái vali này.

"Ờ!"

Cậu nhạt nhẽo đáp lại, rồi đi vào.

Anh nhún nhún vai nhìn cậu, rồi quay lưng bước đi.

*

Jihoon ngồi nhàm chán trong phòng làm việc. Dạo này không có dự án mới, cũng chẳng có gì khiến cậu phải động não.

"Bảo bối!"

Choi Seungcheol tự nhiên bước vào phòng của cậu, kéo ghế ngồi xuống.


"Tôi vừa biết được một thông tin rất thú vị, cậu có muốn nghe không?"

Jihoon nhàm chán nhìn hắn.

"Nói!"

"Tôi đã biết được vài thông tin liên quan đến cái chết của mẹ cậu rồi!"

Nghe hắn nói, Jihoon liền lập tức tỉnh người, ngồi thẳng dậy.

"Nói mau!"

"Người trong xe hôm đó, không phải là nhân viên của Kwon Soonyoung, mà là Kwon Soonyoung!"

Kwon Soonyoung?

Jihoon mở to mắt kinh ngạc.

Lúc đó, sau khi đâm người, hắn đã bỏ chạy theo một hướng. Khi đi đến một góc khuất, một chiếc xe y hệt đã chạy ra, mang cùng một biển số xe, với người ngồi trong có dáng dấp giống nhau.

Chiếc xe đó phóng ra, rồi bị bắt. Thực chất, người ngồi trong xe và cố tình gây tai nạn là Kwon Soonyoung, chứ không phải nhân viên của hắn.

Choi Seungcheol đưa cho cậu xem một đoạn CCTV ở ngã tư, ở đó có thể thấy cảnh quay rất rõ nét khi hai chiếc xe đổi hướng cho nhau.


Cảnh sát lúc đó không xem CCTV. Lúc đó có một nhân chứng nhanh tay đã chụp lại được biển số xe của tên cố tình gây tai nạn, và từ đó tìm ra hung thủ. Người đó ngay khi bị bắt đã dễ dàng nhận tội.

Lúc đó, Jihoon đã không nghi ngờ gì. Cậu không biết tại sao mà lại dễ dàng bắt được hung thủ như thế, tại sao hung thủ lại dễ dàng nhận tội như thế.

Hóa ra đều là có sắp đặt.

"Seungcheol!"

"Sao?"

"Tôi không hiểu, tại sao hắn lại muốn giết mẹ tôi. Hắn muốn giết tôi thì dễ hiểu, vì tôi đã hại em trai hắn. Nhưng mẹ tôi, vốn dĩ bà ấy không liên quan..."

Jihoon trầm tư suy nghĩ, hai mày nhăn tít lại.

"Bảo bối, em hồi xưa có để ý, nhiều bài báo đã đăng tin nghi ngờ chủ tịch của Mada và phu nhân chủ tịch Vebo có mối quan hệ mờ ám, thậm chí còn có tin đồn hai người đã vào khách sạn với nhau chưa? Vụ đó đúng tầm thời gian Kwon Soonyang chết. Tôi nghĩ đó là nguyên nhân!"

Jihoon nắm hai tay thật chặt.

"Nhưng dù sao bây giờ hắn cũng đang ở trong tù, đợi khi nào mãn hạn, chúng ta sẽ lại phanh phui vụ này, cho hắn tiếp tục mọt gông!"

Choi Seungcheol đứng dậy, hôn nhẹ vào má cậu. Anh thấy cậu không phải ứng gì, tiếp tục hôn liên tiếp, dồn dập vào má. Anh mút lấy vùng má non mịn, đẹp đẽ của cậu, nút lấy nó.

Jihoon khẽ cau mày, rồi đẩy anh ra.

*

Sáng sớm hôm sau, cậu đang ngủ, thì nghe tiếng chuông điện thoại ầm ĩ. Sờ soạng cả giường, mắt nhắm mắt mở mãi mới tìm thấy.

Là Choi Seungcheol gọi.

"Có chuyện gì?"

[Người còn lại mà cậu nói là Kim Mingyu của tập đoàn X đúng không?]

"Đúng!"

[Lên báo đi, anh ta chuẩn bị kết hôn!]

"Kệ mẹ anh ta. Anh ta kết hôn chứ tôi kết hôn đâu -.-"

[Tôi chưa nói hết. Người anh ta chuẩn bị kết hôn tên là Jeon Wonwoo, là Jeon Wonwoo đấy!]

Jihoon nghe thấy cái tên này, mắt mở bừng lên, nhưng sau đó lại cụp xuống, ngáp dài.

"Trên đời này thiếu người tên Jeon Wonwo à?"

[Cậu Jeon Wonwoo này rất giống với người đã chết kia. Em lên mạng mà đọc báo, thực sự rất rất rất giống.]

"Ờ!"

Cậu nói rồi tắt điện thoại đi, ngủ tiếp.

Nhắm mắt được đúng 3 giây, cậu lại cầm lấy điện thoại, lên báo tìm tin.

Jihoon trợn tròn mắt, vội vã xuống giường thay quần áo.

Không thể nào.....

END CHAP 30.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro