CHAP 31: Sau Tất Cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Nhắm mắt được đúng 3s, cậu lại cầm lấy điện thoại, lên báo tìm tin tức

Nhìn hình trên mạng, cậu trợn tròn mắt, vội vã xuống giường thay quần áo.

Không thể nào, không thể như thế được.

Người giống người là chuyện bình thường, người trùng tên là chuyện bình thường, nhưng người vừa giống người vừa trùng tên người liệu có bình thường không?

Trống ngực Jihoon đập liên hồi, run run mặc chiếc áo sơ mi vào người.

Đúng lúc đó, điện thoại của cậu rung lên, có người gọi.

Số máy này quen thuộc, quen thuộc đến ghê người.

Jeon Wonwoo - Đang gọi.

Cậu cầm lấy điện thoại mà run rẩy, đánh rơi cả điện thoại. Đã 8 năm rồi, cậu mới nhận được cuộc gọi từ số điện thoại này. Jihoon vội vã nhặt lên, nhanh chóng chấp nhận cuộc gọi.

"Alo!"

[Jihoon à!]

Jihoon sợ hãi, đánh rơi cả điện thoại. Cả người cậu run run.

Là giọng nói ấy, là giọng nói thân thuộc của thằng bé. Là giọng nói mà 8 năm nay, cậu mong muốn nghe. Nước mắt cậu bỗng nhiên rơi xuống lã chã.

Jihoon vội nhặt điện thoại lên, nói như hét.

"Wonwoo, Wonwoo là em đúng không? Wonwoo trả lời đi, là em đúng không?"

Bên đầu nghe vang lên một tiếng cười nhẹ, khúc khích. Đúng là tiếng cười của Wonwoo.

[Jijoon, em đang ở nhà anh. Anh đang ở đâu vậy?]

"Anh, anh sẽ về ngay!"

[Về nhanh lên nhé!]

Cậu vội vã dập điện thoại, rồi phi như bay ra ô tô, vội vàng lái xe về nhà.

Wonwoo của cậu...~

*

Kim Mingyu và Jeon Wonwoo sau khi thông báo với phóng viên là sẽ kết hôn thì liền tới nhà của Jihoon.

Cả hai cùng nhau bước vào căn nhà. Căn nhà này vô cùng quen thuộc với cậu.

Từ bảo vệ, cho đến quản gia, hay những người làm, khi nhìn thấy cậu, đều trừng mắt kinh ngạc. Nhiều người còn ngã khuỵu xuống vì sợ hãi.

Wonwoo không phản ứng gì, thấy họ chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Cậu đi vào phòng khách, vừa đi vừa cất tiếng gọi Jihon.

"Jihoon! Người ta đến thăm mà sao anh không ra đón tiếp vậy hả?"

Cậu vừa nói vừa cười khúc khích.

"Cái gì mà ồn ào vậy?"

Có người đi xuống từ cầu thang. Là bố của Jihoon.

"Con chào bác! Lâu lắm rồi mới gặp bác!~"

Wonwoo thấy ông ta, liền lập tức chạy lại. WONWOO VỐN COI ÔNG TA LÀ NHƯ LÀ BỐ CỦA MÌNH.

Ông ta sửng sốt nhìn cậu, vội đẩy cậu ra xa.

"Cậu....cậu...Wonwoo......"

Cậu liếc mắt nhìn ông ta, rồi nở một nụ cười quỉ dị.

"Con về rồi đây, bác!~"

Cậu cười thầm trong bụng. Ông ta đang chảy từng giọt từng giọt mồ hôi xuống dưới trán. Vẻ mặt ông ta khiếp đảm, trắng bệch.

"Hình như anh Jihoon không có ở nhà! Con phải gọi điện cho anh ấy!~ Những 8 năm rồi, chúng con không gặp nhau, chắc hẳn anh ấy sẽ nhất nhớ con!"

Cậu vừa nói, vừa rút điện thoại ra. Ông ta trừng mắt nhìn cái điện thoại, là điện thoại của 8 năm về trước, ông ta đã cầm để nhắn tin cho Jihoon mà!

Jeon Wonwoo cầm điện thoại, vui vẻ mà gọi điện cho Jihoon.

[Alo!]

"Jihoon à!"

Cậu cười tươi, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ xíu.

"Jihoon?"

Cậu khẽ cau mày. Không thấy Jihoon đáp lại.

[Wonwoo, Wonwoo là em đúng không? Wonwoo trả lời đi, là em đúng không?]

Tiếng nói gấp gáp vang lên trong đầu dây bên kia. Cậu cười khúc khích.

"Jihoon, em đang ở nhà anh. Anh đang ở đâu vậy?"

[Anh, anh sẽ về ngay!]

Giọng nói của Jihoon run run, lại có phần gấp gáp.

"Về nhanh lên nhé!"

Tắt điện thoại, cậu quay lại nhìn ông ta. Ông ta đang đứng trân trân nhìn cậu, không thể tin nổi vào mắt mình. Hai bàn tay ông nắm chặt lại với nhau, đến trắng toát.

Rõ ràng là ông ta đang sợ hãi.

"Sao bác lại như thế chứ!~"

Cậu bĩu bĩu môi giận dỗi!

"Mà bác ơi, bác điều tra giúp con một chuyện được không bác?"

Cậu đến gần ông ta, vui vẻ.

"Bác điều tra giúp con, vào 8 năm trước, là ai đã đẩy con từ tầng 9 bệnh viện xuống, được không?"

Mặt ông ta trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Hai tay ông ta, rõ ràng là run run.

Ông ta nhìn ra đằng sau, nơi Kim Mingyu đang đứng đó, ánh mắt đầy căm phẫn.

Hắn nhìn lại ông, cười đểu rồi nhún vai.

Cậu nhìn theo hướng mà ông ta nhìn, rồi cười.

"Con quên mất, đây là Kim Mingyu, chủ tịch của tập đoàn X, là CHỒNG TƯƠNG LAI của con. Chúng con chuẩn bị kết hôn. Tới khi đó, bác nhất định phải làm chủ hôn cho bọn con, bác nhé!"

Ông ta điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng cười gượng gạo với cậu.

"Tất nhiên rồi, con trai!"

Bỗng cậu nghe thấy tiếng từ ngoài sân. Ngoái đầu ra thì thấy một chiếc xe phóng nhanh từ ngoài vào.

Cậu khẽ cau mày nhìn ra ngoài, rồi đứng dậy vui mừng.

"Jihoon!~"

"Jeon....Wonwoo?"

END CHAP 31.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro