CHAP 32: Kim Mingyu Cứu Jeon Wonwoo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Note: Trong fic có cảnh miêu tả quan hệ xác thịt của người sống và người chết. Nếu không muốn đọc có thể bỏ qua.

8 năm trước....~

Thi thể của Wonwoo được để trong nhà xác của bệnh viện, để cho bác sĩ thuận lợi trong việc khám nghiệm, kiểm tra, cho dù đã xác nhận là cậu tử tử.

Nhiệt độ trong nhà xác được hạ xuống thấp nhất, tấm vải màu trắng tang tóc phủ lên thân thể của Jeon Wonwoo.

Tiếng cót két rợn người vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ. Một thanh nhiên cao to mở cửa căn phòng của Jeon Wonwoo, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù.

Người đó vừa mới nghe tin cậu tự tử chết đã như một con thú mất kiểm soát mà lao đến đây. Hắn hai mắt đỏ au, gương mặt trắng bệch, run run tiếp tới chiếc giường mà Wonwoo nằm.

Là Kim Mingyu.

Thường thì thi thể của người chết trong nhà xác sẽ được để cùng với nhiều xác khác. Nhưng đây là Wonwoo, nên căn phòng này chỉ đặt một chiếc giường của riêng cậu.

Kim Mingyu bước chầm chậm về phía giường. Chân hắn run run.

Hắn tiến đến, tay vén tấm vải che mặt của cậu ra. Hắn hét lên một tiếng không ngờ, rồi ngã ngửa ra đằng sau.

Là Jeon của hắn.

Khuôn mặt cậu bây giờ đã nát rồi. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Cả cơ thể cũng trầy xước không ít.

À không, không phải là nát, mà là đã bị bầm dập quá quá nhiều vì rơi từ độ cao đó xuống. Bầm dập đến nỗi khuôn mặt biến dạng.

Kim Mingyu bỗng nhiên òa khóc như một đứa trẻ. Hắn ngồi sụp xuống dưới đất, ôm đầu mà khóc. Hắn khóc thành tiếng, nghe đau khổ đến thấu tận tâm can.

Nước mắt cứ rơi, cứ rơi. Hắn cũng không hiểu sao nước mắt của mình lại rơi nhiều đến vậy, không hiểu sao nhìn thấy cậu, hắn lại đau đến nỗi muốn tự mình bóp nát chính mình.

Hắn hận chính bản thân mình.

Ắt hẳn là vì chuyện đó, hắn sai người đánh cậu, làm cậu sảy thai, nên đã cùng đường mà tự vẫn. Tất cả là tại hắn, tại hắn hết...

Hắn lồm cồm bò dậy, ngồi xuống lên mé giường đẩy nhỏ của cậu. Hắn lôi ra trong túi một hộp nhẫn bọc nỉ, bên trong là một đôi nhẫn đính kim cương tinh xảo, tuyệt đẹp. Hắn đã định đưa cái này cho cậu từ lâu, nhưng chưa kịp đưa, đã nhận được lệnh của "ông ta".

"Cái này là dành cho em, Jeon ạ!"

Hắn nhấc bàn tay đẹp đẽ, đầy vết xước của cậu lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.

"Hợp với em lắm! Cái còn lại là của anh. Cơ mà tay em đang đau, nên anh tự đeo cũng được. Khi nào em khỏi, anh sẽ tháo nó ra, để em đeo lại nó vào tay anh nhé!~"

Hắn cười dịu dàng, rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, nước mắt chảy.

"Jeon, anh muốn cưới em....Anh xin lỗi....Anh sai rồi....Anh muốn cưới em....muốn sống bên em trọn đời trọn kiếp...."

Hắn ghé môi mình xuống, áp lấy môi cậu.

Môi cậu lạnh quá. Còn có vị tanh của máu đã khô.

"Em lạnh đúng không? Anh sẽ hạ điều hòa xuống nhé, anh sẽ ủ ấm cho em nữa..."

Hắn tìm cầu dao của điều hòa, sập nguồn xuống, rồi tiếp tục quay lại chiếc giường nơi cậu nằm.

Hắn cười dịu dàng, ngồi lên giường, để thân mình áp lên người cậu, để đầu mình dựa vào lồng ngực của cậu.

"Đừng lo, anh sẽ ủ ấm cho em mà, khi đó em sẽ không lạnh nữa..."

Hắn vòng hai tay mình ôm chặt lấy xác cậu. Lạnh toát.

Người cậu tuy đã được lau sạch nhưng vẫn còn vảng vất mùi máu tanh. Hắn nằm lên cơ thể cậu. Khi thường, hắn như thế này, cậu sẽ đẩy hắn xuống, nói hắn nặng như heo, còn kêu hắn muốn đè chết cậu à?

Wonwoo nằm đó, lạnh lẽo, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn còn nét kinh hoàng cho dù đã chết.

Hắn vươn người mình lên, hôn vào môi cậu. Hắn hôn cậu nồng nhiệt. Người cậu đã cứng lại rồi. Đúng rồi, cậu đã chết được 8 tiếng rồi mà.

Hắn cố gắng cạy miệng cậu ra, đưa lưỡi mình vào. Miệng cậu khô rồi, nhưng vẫn ngọt ngào. Hắn hôn cậu mãnh liệt, mút lấy cánh môi dưới của cậu.

"Em thật xinh đẹp, Jeon!"

Trong mắt hắn, cậu vẫn là người xinh đẹp nhất, cho dù là trong hoàn cảnh hiện tại.

"Anh muốn làm tình với em lần cuối, Jeon ạ! Em sẽ cho phép anh chứ?"

Hắn nói, rồi dùng tay cởi cúc áo của cậu ra, cởi luôn cả quần dài của cậu.

Phần bụng trắng phẳng lì hiện ra trước mắt hắn. Đã bao lâu rồi hắn chưa được động vào thân thể tuyệt mĩ này của cậu nhỉ?

Hắn hôn lên đó, cố gắng tạo những dấu hôn nhưng không được. Hắn nút mạnh, nút rất mạnh, điên cuồng nút lên phần da thịt cậu.

Rồi hắn khóc.

Hắn cầm lấy phần phân thân. Cứng lại rồi. Cứng ở đây không phải là căng cứng, mà cứng do cậu đã chết.

Hắn xoa nắn nó từng chút một, mong nó sẽ có thể mềm ra.

Hắn ngậm nó vào miệng mình, lên xuống.

"Jeon, em đang rất sướng đúng không? Kĩ thuật khẩu giao của anh rất tuyệt đúng không?"

Hắn mò tay xuống đằng sau cậu, xoa nắn phần hậu huyệt nhỏ bé. Nơi này cũng cứng lại rồi. Hắn cố gắng làm nó mềm ra, cố gắng nhẹ nhàng chọc từng ngón tay vào bên trong cậu.

Nơi này khô rồi, không còn ẩm ướt như trước đây nữa, nhưng đối với hắn, nó vẫn tuyệt mĩ vô cùng.

Đằng sau của cậu bắt đầu mềm ra. Hắn sung sướng.

Hắn cương lên rồi, cương đến đau nhức.

"Anh vào nhé Jeon, anh hứa sẽ thật nhẹ nhàng, không để em đau..."

Hắn nói rồi ấn dương vật của mình vào lỗ hậu của cậu. Hắn nhăn mặt lại vì đau. Nơi này đã quá thắt chặt đi. Nhưng hắn mặc kệ, cứ đẩy, cứ đẩy, nhịp nhàng.

Hắn mỉm cười hạnh phúc.

Có khi nào, Jeon của hắn sẽ tỉnh dậy, nhăn mặt phụng phịu kêu đau với hắn không nhỉ? Kêu rằng anh đã hứa nhẹ nhàng với em rồi mà! Rồi hắn sẽ hôn vào trán cậu, nói cậu chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không còn cảm thấy đau.

Hắn ngập tràn trong cậu.

Hắn bắn ra bên trong cậu.

Hắn muốn giữ cậu bên mình, cho dù cậu chỉ còn là một cái xác.

Hắn ngã xuống người cậu, nằm lên người cậu.

"Jeon, anh hạnh phúc lắm, anh yêu em lắm!"

Hắn hôn lên lồng ngực cậu, áp mặt lên nó.

"Ngoan, ngủ đi, mai anh sẽ đưa em đi chọn đồ cưới, rồi cùng nhau đi chụp ảnh cưới nhé!"

Hắn nói, rồi dần dần chìm vào trong giấc mộng. Hắn ngủ trên người cậu, cả hai đều lõa thể. Ngủ trong niềm hạnh phúc tràn đầy.

Ai nói hắn biến thái? Hắn chẳng qua chỉ là quá yêu thương con người này thôi...

Cũng chỉ vì hắn mà cậu chết, đây có thể là lần cuối cùng được nằm cạnh cậu, hắn sẽ trân trọng từng phút giây.

Đang ngủ, Kim Mingyu bỗng giật mình.

Trong lồng ngực Jeon, có tiếng tim đập.

Hắn trợn tròn mắt, áp sát tai mình vào lồng ngực cậu.

Đúng rồi, có tiếng tim đập. Không đập mạnh, nhưng đủ để nghe thấy.

Lẽ nào...

CHẾT LÂM SÀNG? (*)

Cơ thể Wonwoo cũng bắt đầu ấm lại. Tuy không ấm như nhiệt độ cơ thể con người bình thường, nhưng đã ấm lên so với lúc nãy, cơ thể cũng bắt đầu mềm lại.

Hắn hôn lấy môi cậu. Hắn không khó khăn để có thể tách môi cậu ra như trước nữa. Vòm miệng bắt đầu tiết nước bọt, ấm áp.

Hắn vội vàng mặc quần áo lại cho cậu, cho hắn, rồi gọi người đem cơ thể cậu đi trong bí mật, không quên cho một cơ thể khác, na ná cậu, sắp đặt trong thân phận Jeon Wonwoo đã chết.

Hắn đưa cậu ra nước ngoài, vào một bệnh viện nổi tiếng. Bên cạnh đó, cũng phao tin cho báo chí rằng hắn bị trầm cảm nặng, cốt để che mặt "ông ta"

Jeon Wonwoo sống lại, nhưng lại sống thực vật mất 4 năm. Trong 4 năm đó hắn đã mời bác sĩ thẩm mĩ, đến để chỉnh sửa lại khuôn mặt cho cậu. Bác sĩ rất mát tay, giúp khuôn mặt cậu về nguyên như cũ, không khác xưa chút nào.

Hắn một lần, do không kiềm chế được bản thân mình, đã leo lên giường bệnh mà làm tình với cậu.

Hắn không biến thái, mà là hắn quá yêu cậu, quá nhớ nhung cậu nên mới làm vậy.

Kết cục, đang làm giữa chừng thì cậu tỉnh dậy, phờ phạc. Hắn mừng như điên, không kiểm soát được bắn luôn vào bên trong cậu.

Wonwoo quá bất ngờ đến nỗi ngất xỉu, hơn một tuần sau mới tỉnh lại.

Hắn đã kể hết mọi chuyện cho cậu biết, chỉ mong cậu có thể ở cạnh hắn, không bao giờ rời xa hắn nữa.

Wonwoo ở lại nước ngoài với hắn. Mingyu trên danh nghĩa là ra nước ngoài chữa bệnh trầm cảm, nhưng thực ra là ở nước ngoài mà sống hạnh phúc với Wonwoo.

*

"Vậy đó, gần đây bọn em mới về nước, và quyết định công bố rằng chúng em sẽ kết hôn!"

Jeon Wonwoo nắm chặt tay Kim Mingyu, ngọt ngào nói.


"Tốt quá rồi, tốt quá rồi! Mấy năm qua không liên lạc với anh một câu, làm anh cứ tưởng...."

Wonwoo mỉm cười.

"Thực ra, em cũng không muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng không thể. Lần này quay trở về, em cũng muốn làm rõ một chuyện, Jihoon ạ!"

"Chuyện gì vậy?"

"Em 8 năm trước không hề tự tử. Là em bị người ta hãm hại, đẩy xuống từ tầng 9 của bệnh viện!"

Jihoon trợn mắt kinh ngạc, lắp bắp.

"Em....không tự tử....? Là....ai? Ai làm điều đó?"

Wonwoo mỉm cười quỉ dị, nhìn sang phía bố của Jihoon.

Ông ta né tránh ánh mắt của cậu.

"Là....~"

END CHAP 32

P.s: Do không có kiến thức y học, cho nên chi tiết "Chết lâm sàng" có thể là không đúng, có thể việc làm của Mingyu như vậy không thể đánh thức một người chết lâm sàng được. Đây là một sản phầm của trí tưởng tượng, không thích có thể bỏ qua. Không dùng từ ngữ xúc phạm nặng nề, không yêu xin đừng buông lời cay đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro