CHAP 34: Cẩn Thận Với Ba Cậu, Jihoon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Jihoon ngồi phệt xuống đất, không còn sức lực nữa.
Gì thế này?
Tại sao mà cùng một thời điểm, cả hai người này đều cùng phải nhập viện.
Không thể không đến với Wonwoo. Nhưng còn Kwon Soonyoung? Cậu giật mình, còn vợ hắn nữa mà, chắc hẳn lúc này cô ta chưa biết chuyện gì xảy ra.
Nghĩ rồi, cậu vội bấm số điện thoại của Choi Seungcheol.
[Alo]
"Điều tra cho tôi số điện thoại của vợ Kwon Soonyoung"
[Có chuyện gì? Đừng nói là em định đi đánh ghen....]
"Ngu xuẩn, mau tìm đi" [Okay okay, cho tôi 5 phút]
Jihoon nghe vậy, vội vàng bế lấy Jiran rồi chạy vụt đi.
Đáng lẽ ra cậu không nên đem theo con bé, thật là vướng víu. Cậu phi như bay về phía xe mình, thắt dây an toàn rồi nổ máy.
Đúng lúc đó thì tin nhắn từ Seungcheol đưọc gửi đến.
Là gửi số điện thoại của vợ hắn ta. Thật nhanh chóng.
[Xin nghe]
"Chồng chị Kwon Soonyoung đang ở trong bệnh viện, chị mau..."
[Xin lỗi, Kwon Soonyoung đã không còn là chồng tôi nữa rồi!]
"Damn it, hắn ta sắp chết trong bệnh viện rồi, mau đến chăm sóc hắn!"
[Từ khi anh ta vào tù, tôi và anh ta sớm muộn đã không còn quan hệ vợ chồng nữa rồi!]
Cô ta vênh giọng lên một cái rồi tắt máy.
Jihoon phanh kít xe lại, đập mạnh mà vô lăng vì tức giận. Cậu định vòng xe lại, nhưng một giây chần chừ khi nghĩ lại những gì hắn đã gây ra cho cậu, liền bỏ qua hắn, Wonwoo của cậu vẫn quan trọng hơn.
Nghĩ rồi, cậu lái xe đi thẳng.
*
Wonwoo và Mingyu bị một chiếc container đâm vào từ đằng sau.
Wonwoo bị thương không nghiêm trọng, vì lúc đó, Kim Mingyu đã ôm trọn lấy người cậu, đỡ tất cả cho cậu.
Wonwoo chỉ bị gẫy tay và trầy xước đôi chỗ, đã tỉnh lại. Còn Kim Mingyu thì chưa biết, hắn ở trong phòng cấp cứu đã 6 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức gì khả quan.
Đúng vậy mà, chiếc container đó đâm, méo chùn cả đuôi xe lại. Cũng may là lúc đó người lái xe đã cố gắng phanh gấp lại, nếu không chắc chắn tính mạng của hai người sẽ không thể giữ nổi.
"Jihoon à, anh ấy sẽ không sao chứ? Sắp đến đám cưới của tụi em rồi, anh ấy không thể nào..."
Wonwoo từ khi tỉnh lại cho tới giờ, cho dù thân thể còn yếu, nhưng vẫn nằng nặc muốn đứng trước phòng cấp cứu của Mingyu, chờ hắn ra ngoài.
"Tất nhiên rồi, tên đó sẽ không dám để em lại một mình đâu, hắn ta yêu em lắm mà! Em yên tâm đi, Jeon!"
Chẳng qua là động viên cậu một chút, chứ với tình hình này, cũng không khả quan là mấy.
Bỗng nhiên Jiran từ đâu đến, giật giật mép áo của cậu.
"Ba, người ở trong phòng kia là bố của con hả ba?"
Wonwoo nghe thấy con bé nói vậy, quay sang nhìn hiếu kì. Jihoon cau mày khó hiểu.
"Con nói gì vậy Ranran?"
"Thì lúc nãy ba đã cáu với con, nói là bố con có thể sắp chết mà. Kia không phải là phòng cấp cứu sao?"
Jihoon cười gượng.
"Không phải, người trong kia là chồng sắp cưới của chú Wonwoo, không phải bố của con!"
"Vậy bố con đâu? Bố con sắp chết sao ba lại không chăm sóc cho bố? Chú này không phải là đã có chú Wonwoo chăm sóc rồi sao?"
Jihoon chưa kịp trả lời thì có tiếng bước chân vang lên. Ngẩng đầu lên, hóa ra là ba của Jihoon.
"Sao rồi? Cậu ta và Wonwoo không sao chứ? Vừa nghe tin ba đã vội vàng đến đây!"
"Wonwoo thì chắc không sao, còn Mingyu thì chưa chắc.."
Cậu vừa dứt lời thì ánh đèn cấp cứu tắt. Ca phẫu thuật xong rồi.
"Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?"
Jihoon đỡ Wonwoo đến gần. Ánh mắt cậu ánh lên tia chờ đợi, hi vọng mãnh liệt.
"Chúng tôi đã cố gắng để có thể giữ mạng sống cho cậu ấy. Tôi không dám chắc, nhưng cậu ấy bây giờ rất nguy kịch, có thể tử vong bất cứ lúc nào!"
Wonwoo nghe tin mà choáng váng, cả người dựa vào Jihoon, ngất đi.
Gì đây chứ, sao tất cả mọi thứ cứ lần lượt mà xảy ra như thế này. Đầu tiên là Kwon Soonyoung, sau đó đến Wonwoo và Mingyu. Có khi nào ngày mai là Choi Seungcheol, ngày kia là ba cậu, rồi tiếp theo là cậu không nữa?
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên lần nữa. Số lạ. Không phải là lại tiếp chứ....
"Alo!"
[Cậu là Jihon đúng không ạ?]
"Đúng rồi!"
[Chúng tôi là bác sĩ của bệnh nhân Kwon Soonyoung, anh ta đã tỉnh lại, và mê man đòi gặp cậu. Anh ta là người đọc cho tôi số điện thoại của cậu, bảo rằng anh ta có việc vô cùng quan trọng muốn nói với cậu. Cậu nên nhanh chóng một chút, anh ta có thể không cầm cự được lâu nữa đâu!]
"Tôi...tôi sẽ đến ngay!"
Jihoon không kiềm chế được bản thân mình, cả người run lên bần bật. Hắn ta sắp chết thật sao? Đây là điều mà cậu luôn mong muốn mà.
Nhưng, cậu, trong sâu thẳm tâm can của mình, vẫn còn yêu hắn rất nhiều.
"Ba, ba giúp con chăm sóc Wonwoo và Ranran, gọi bác sĩ cho Wonwoo ba nhé! Con đi có việc một chút. Ở đây nhờ ba một chút"
Cậu vừa nói vừa đỡ Wonwoo từ tay mình sang tay ông rồi vội chạy đi. Khóe mắt cậu hoe hoe đỏ. Ông ta một thoáng bất ngờ, rồi nhanh chóng nở nụ cười gian xảo.
*
Kwon Soonyoung được "cho rằng" hắn đã tự tử bằng thuốc độc. Trong phòng giam của cậu, mọi người tìm thấy vỏ của một viên con nhộng kali xyanua. Chỉ còn có vỏ thôi. Phần thuốc bột chắc chắn hắn đã trộn vào cùng với cơm để ăn.

Jihoon đến căn phòng hắn nằm. Hắn còn đang gắng gượng mở mắt, hơi thở yếu ớt, gương mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt.

Thấy cậu, hắn nở một nụ cười yếu ớt.
"Kwon Soonyoung, tôi tới rồi!"
Hắn nhìn cậu, bảo cậu cúi gần đầu xuống.
"Ba..em....cẩn.... thận với ông....ta...."
Hắn nói thều thào, rời rạc từng chữ. Jihon cau mày khó hiểu.
"Ba tôi sao? Anh còn đang yếu, nghỉ ngơi...."
"Người...đẩy....Won...Woo....từ tầng...9 xuống...là ba em....cũng là người khiến cho....tôi và em...."
Hắn không nói được nữa, một giọt nước mắt chảy xuống từ má hắn.
"Ông ta....hạ độc....tôi....Wonwoo....cũng sẽ....phải chết...như tôi....."
Cả người cậu run rẩy. Cậu không tin vào tai mình. Hắn giơ tay lên, cố gắng đưa cho cậu một mẩu giấy. Cậu không mở ra, nắm chặt lấy nó
Kwon Soonyoung nằm đó, yếu ớt, thoi thóp, gắng gượng cảnh báo cho cậu.
"Tôi...yêu...em..."
Hắn nói rồi mắt nhắm nghiền lại. Jihoon hoảng hốt hét lên một tiếng.
"Điện tim vẫn còn, chưa chết. Mau lên, mau cấp cứu!"
Bác sĩ vội vàng nói, rồi đẩy vội cậu ra ngoài.
Jihoon thẫn thờ ngoài cửa.Cậu mở mảnh giấy mà hắn đưa cho mình.
Một số điện thoại. Cậu lưu số điện thoại đó vào máy, một chữ X
Rồi cậu bỗng bừng tỉnh.
Nếu như những lời mà Kwon Soonyoung nói là thật, thì bây giờ Wonwoo đang ở với ba cậu, cả Luran nữa. Có khi nào....
Cậu vội vàng lao đi. Không nhanh, thì Wonwoo của cậu....
*
"Cảm ơn bác sĩ, thằng bé không sao là tốt rồi...."
Ông ta cảm ơn bác sĩ, đợi bác sĩ ra ngoài rồi bắt đầu tiến lại gần giường của Wonwoo.
Luran lúc này đã ngủ ở trên sopha gần đó. Ông ta liếc qua con bé rồi tiến về phía mục tiêu chính của mình.
Ông ta rút ra trong túi một tuýp trong đó có một số hạt màu trắng, khá giống đường.
Là Xyanua (*)
Nở một nụ cười quỉ quyệt, rồi ông ta....
END CHAP 34.
(*) xyanua có mùi giống như mùi quả hạnh nhân, có hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước.Nó gây ngộ độc bằng cách ngăn chặn quá trình trao đổi chất của các tế bào và không cho các tế bào hemoglobin lấy được oxy. Chất kịch độc này phản ứng cực nhanh, nạn nhân có thể chất ngay sau vài giây tiếp xúc. Đường glucozơ có khả năng làm chậm lại đáng kể quá trình gây độc của xyanua kali, đồng thời bảo vệ các tế bào bằng cách tạo liên kết hóa học với xyanua kali. Tuy nhiên Glucozơ không có khả năng giải độc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro