CHAP 35: Giết Jihoon!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Cảm ơn bác sĩ, thằng bé không sao là tốt rồi...."

Ông ta cảm ơn bác sĩ, đợi bác sĩ ra ngoài rồi bắt đầu tiến lại gần giường của Wonwoo.

Jiran lúc này đã ngủ ở trên sopha gần đó. Ông ta liếc qua con bé rồi tiến về phía mục tiêu chính của mình.

Ông ta rút ra trong túi một tuýp trong đó có một số hạt màu trắng, khá giống đường.

Là Xyanua (*)

Nở một nụ cười quỉ quyệt, ông ta mở nắp của tuýp ra. Ông ta nắn hàm của Wonwoo, để cậu có thể mở miệng ra.

Thứ hạt nhỏ kia rơi dọc xuống theo ống, sắp rớt ra ngoài, thì bỗng có tiếng động bước vào.

"Ông bắt đầu có hơi quá sớm không?"

Là Choi Seungcheol.

Ông ta hoảng hồn, rồi nhanh chóng nở lại nụ cười hiền như trước.

"Nếu không hành động, người bị tiêu diệt sẽ là ta. Ta không nên mạo hiểm!"

Ông ta định tiếp tục việc làm của mình, thì bị anh chặn lại.

"Jihoon đang trên đường trở về, ông không nên tiếp tục. Thay vì vậy hãy nhờ ai đó làm việc này thì tốt hơn!"

Ông ta lừ mắt nhìn anh.

"Sự thật, rất có thể ngay khi tỉnh dậy, Jeon Wonwoo sẽ nói với thằng nhóc kia. Nó rất gan và liều, nó có thể làm bất cứ điều gì, kể cả giết ta và nó đi tù!"

"Jihoon lúc nãy, là đi sang bệnh viện thăm Kwon Soonyoung, hắn ta bị hạ độc, nhưng chưa chết. Ông không nghĩ là hắn ta đã nói mọi chuyện cho Jihoon rồi?"

Vẻ mặt của ông ta bỗng thâm trầm lại. Đôi lông mày rậm nhăn lại trên khuôn mặt đã đầy vết nhăn.

"Choi Seungcheol, đến lượt cậu ra tay rồi!"

Khuôn mặt anh bợt đi, sợ hãi. Anh lắc đầu, lùi lại phía sau.

Ông ta mỉm cười, rồi ném cho cậu cái điện thoại.

[Anh à, anh có nghe rõ không? Anh có nhớ em không? Nhìn anh dạo này gầy quá anh ơi!]

Chiếc điện thoại đang gọi video. Bên kia là một cô gái thanh tú, giống y hệt anh.

"Anh nhớ em lắm, SeungAh! Em bây giờ sao rồi?"

[Em khỏe lắm anh hai, em cũng ăn uống rất đầy đủ đó nha!]

"Họ không làm gì em chứ?"

[Làm gì là làm gì? Mấy người họ rất tốt....]

Bỗng nhiên, bố của Jihoon rút một chiếc điện thoại khác ra, trầm giọng.

"Bắt đầu đi!"

Ông ta vừa dứt lời một chút, thì bỗng nhiên có một người đến, giật lấy
điện thoại của cô bé. Màn hình điện thoại tối om, nhưng vẫn đủ nghe thấy tiếng gào thét kinh hãi của cô bé, cùng với những tiếng đánh đập dã man.
Cô bé vừa sợ hãi, hoảng hốt kêu anh tới cứu nó. Rồi một lúc sau, mọi thứ bỗng im bặt.

Video call chấm dứt.

Seungcheol cầm chặt cái điện thoại, cầm chặt đến mức như muốn bóp vụn nó ra.

"Em gái cậu, hay là Jihoon? Em gái cậu, có thể chết đấy!"

Ông ta mỉm cười, biết chắc chắn câu trả lời của anh rồi.

"Trước cổng bệnh viện có một chiếc BMW màu trắng. Dò GPS của Jihoon, và đâm cậu ta đi! Nếu cậu nương tay, người phải chết là em gái cậu, okay?"

Anh mím môi, chậm rãi xoay người, bước ra ngoài.

Jihoon, thực xin lỗi em...

*

Jihoon sau khi rời khỏi chỗ của Kwon Soonyoung, liền lao xe với một tốc độ không tưởng về phía bệnh viện nơi Wonwoo và Mingyu đang nằm.

Cậu tim đập thình thịch, lo sợ có điều gì mà xảy ra với Wonwoo, thì cậu chắc cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Ba cậu là người gây ra tất cả, cậu vốn dĩ không muốn tin. Một người luôn hết lòng yêu thương, chăm sóc cậu từ nhỏ đến giờ.

Hơn nữa,từ nhỏ, ông đã coi Jeon Wonwoo như thể con ruột của mình, không thể nào lại có thể là ông làm. Kwon Soonyoung mới là người không thể tin.

Nhưng gương mặt của hắn khi đó, nó đã động đến tận tâm can của cậu, nó động đến sâu thẳm con tim của cậu

Hơn nữa, hắn còn nói hắn yêu cậu, hắn còn chảy nước mắt. Hắn rất ít khi khóc, cho dù là diễn, thì hắn cũng không cần rơi lệ châu như vậy.

Hình ảnh của Kwon Soonyoung nằm thều thào trên giường, hình ảnh ba cậu nở nụ cười hiền hậu, rồi lại hình ảnh Wonwoo tám năm trước ngã từ tầng 9 xuống.

Tất cả, cùng một lúc hiện về tâm trí cậu.

Jihoon hét lên một tiếng vang vọng, nước mắt bỗng chảy ra, rồi điên cuồng mà nhấn chân ga, lao vọt về phía trước.

Cậu vượt đèn đỏ.

Bỗng nhiên, ánh đèn ô tô chiếu rọi vào trong xe cậu, chói mắt.

Một chiếc ô tô đi ngược chiều, lao thẳng về phía cậu.

Jihoon trừng mắt cả kinh, nhấn mạnh chân phanh.

Trước mặt cậu là một chiếc BMW màu trắng. Ánh đèn xe cậu rọi qua, cậu có thể nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc

Quen thuộc đến đáng sợ.

Nhưng không kịp.

Túi khí an toàn bật lên, nhưng rỗng không, bên trong không có khí. Túi khí bị thủng rồi.

Hai chiếc ô tô va chạm mạnh, kịch liệt với nhau trên đoạn đường vắng.

Cửa xe vỡ tung cho lực va chạm mạnh, giăm vài khuôn mặt đẹp đẽ của Jihoon

Đầu cậu bị chấn động mạnh vào vô lăng xe, ngất xỉu.

Đầu ô tô bị chùn lại do lực va chạm, méo mó.

Người đâm cậu, nhờ có túi khí an toàn mà vẫn yên ổn, xe chỉ bị méo mó phần đầu xe, còn lại vẫn lành lặn.

Người đó ra khỏi xe, đi chậm chạp, như lết từng bước về phía chiếc ô tô mà mình vừa đâm.

Anh ta mở cửa xe, thấy con người mà hắn yêu quí đang nằm gục lên chiếc túi khí bị thủng do chính hắn làm, người be bét máu, đầy mảnh vụn thủy tinh găm vào cơ thể mà đau đớn đến tột cùng.

"Được thôi, khi nào xong chuyện, chúng ta sẽ kết hôn,!"

Câu nói của Jihoon bỗng nhiên vang lên trong đầu hắn.

Hắn khóc.

Bỗng nhiên, Jihoon hé mắt, nhìn hắn bằng một nửa con mắt.

Hắn sửng sốt.

Jihoon chưa chết.....

END CHAP 35.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro