CHAP 36: Chân Tướng Sự Việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Jihoon được đua vào bệnh viện, rất lâu sau đó mới có thể tỉnh lại. Các bác sĩ đã phải rất khổ cực vì phải cố gắng lấy những miếng thủy tinh găm vào da thịt cậu, và hầu hết đều ở mặt.
Và tất nhiên, với cái việc Jihoon còn sống và tỉnh lại đó đối với bố của Jihoon là không thể chấp nhận được, ông ta đã nổi trận lôi đình với anh, ông ta vô cùng tức giận.
Và đối với Choi Seungcheol, vừa là một sự vui mừng, vừa là một niềm đau khổ.
Em gái anh bị ông ta giữ, hiện giờ đang phải gặp rất nhiều khó khăn.
Đổi lại, là Jihoon vẫn còn bên cạnh anh. Vì vậy, ít nhất anh còn nhẹ nhõm hơn phần nào.
Cậu tỉnh lại được 5 ngày rồi.
Nhưng, Jihoon khi tỉnh lại, cậu hoàn toàn không còn nhớ những chi tiết đó, cái chi tiết khi bị đâm, cậu nhìn thấy một chiếc BMW quen thuộc, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Cậu không còn nhớ nữa.
Cậu thậm chí những chi tiết về 8 năm trước, những chi tiết đau khổ, cùng cực đến thấu xương, cậu không còn nhớ.
Hoặc là do không muốn nhớ, nên não bộ khi chấn động, đã lập tức loại bỏ nó ra khỏi trí óc.
"Anh vẫn còn nhớ em đúng không?"
Wonwoo khua khua tay trước mặt Jihoon, cậu đang phải ngồi xe lăn lúc này, rồi chỉ chỉ vào người mình.
"Em bị ngơ hả Wonwoo?"
Wonwoo lui về chỗ cũ, an phận ngồi im lặng.
"Jihoon tỉnh dậy, vẫn còn mệt. Quên những chuyện đáng quên, vậy là tốt mà!"

Choi Seungcheol xoa xoa gáy của Jihoon, cưng chiều. Cậu lườm anh cháy mặt, hất tay anh ra khỏi người mình.

"Anh biến đi Seungcheol ạ! Năm sau tôi với anh mới cưới nhau nhá! Cấm sờ soạng dưới mọi hình thức!"
Anh cười, đúng là Jihoon thật rồi.
"Đêm nay tôi ở lại đây với em nhé!"
"Biến, tôi ngủ một mình. Phiền phức! Wonwoo về phòng đi nghỉ đi, muộn rồi đó."
Wonwoo bĩu bĩu môi, rồi lăn xe đi. Seungcheol thấy vậy liền chạy ra, đẩy hộ thằng bé về phòng.
"Anh về nhé!"
Cậu gật đầu.
Khi anh vừa đóng cửa lại, khuôn mặt Jihoon lập tức trở nên thâm trầm một cách khó hiểu.
Cậu liếc một vòng xung quanh, xác định không còn ai ở đó, liền cầm lấy điện thoại của mình, mở danh bạ, tìm số điện thoại X mà cậu đã lưu.
Cậu cười nửa miệng khinh thường.
Nói cậu bị mất trí nhớ, vậy mà cũng tin hay sao?
Cậu cũng quá là thông minh đi. Khi nói mình mất trí nhớ, ắt sẽ qua được ải này của Choi Seungcheol và ba cậu. Cậu hiện tại chưa thực sự tin người đó là ba mình, nhưng cậu tin Kwon Soonyoung, sau những việc mà cậu đã phải trải qua.
Kwon Soonyoung đưa cho cậu số điện thoại của người này, ắt là có lí do.
[Xin nghe]
"Xin chào, tôi là Jihoon!"
[Chào cậu Jihoon, tôi đã đợi cuộc điện thoại này của cậu rất lâu rồi....]
*
"Jihoon mất trí nhớ, các bác sĩ đã khẳng định điều đó rồi ạ!"
Ông ta gật gù, thở nhẹ nhõm.
"Nhưng thằng ranh đó có thể hồi phục trí nhớ bất cứ lúc nào!"
"Tất nhiên! Nhưng trong thời gian này, mọi chuyện coi như tạm ổn rồi.
"Hiện tại chỉ cần để mắt để Jeon Wonwoo. Kwon Soonyoung hiện giờ cũng đang hồi phục, rồi hắn sẽ lại phải ngồi tù. Cố gắng không cho hai người đó gặp nhau là ổn. Kim Mingyu chưa tỉnh lại, thì tốt nhất là cho hắn mãi mãi đừng tỉnh lại là được!"

Choi Seungcheol không nói gì, mặt anh thâm trầm lại.

"Giải quyết xong Kim Mingyu và Jeon Wonwoo, rồi tôi sẽ cho cậu và thằng ranh đó sang nước ngoài sinh sống, cưới nhau hay cái mẹ gì cũng được, và em gái cậu sẽ an toàn!"
Anh nắm chặt lấy hai tay với nhau.
Ông ta động đến điểm yếu của anh rồi!
Anh không nói gì, cúi chào ông ta rồi ra ngoài.
Giữa em gái và người mình yêu, thì nên chọn ai?
Anh thừa đã biết rằng Jihoon không hề mất trí nhớ. Nhìn vào mắt cậu là anh đã biết. Cái chi tiết bác sĩ đã khẳng định, cũng là anh nghĩ ra.
Cho dù biết rằng nếu ông ta phát hiện ra anh nói dối, ắt em gái anh sẽ phải chịu khổ cực. Nhưng anh yêu Jihoon, yêu đến tột cùng.
Anh muốn bảo vệ cho cậu. Anh có kế hoạch của riêng anh....
*
Người đó đến phòng bệnh của Jihoon, cúi chào cậu.
"Xin chào, tôi là Chwe Vernon, tôi là luật sư đại diện cho Tổng giám đốc Kwon Soonyoung. Tôi đã chờ cuộc điện thoại của cậu rất lâu!"
"Kwon Soonyoung  ắt hẳn có lí do gì, mới đưa số điện thoại của anh cho tôi!"
"Trước hết, mời cậu xem video này đã. Tôi biết là bây giờ thể trạng cậu không ổn lắm, nhưng cũng sẽ không đến nỗi ngất xỉu hay sốc tim khi xem nó!"
Hắn đưa cho cậu điện thoại của mình, đã mở sẵn một đoạn video.
Nó quay một cảnh, Wonwoo bị một tên cao to vác trên vai, đi trên hành lang bệnh viện. Cậu không ngừng giãy dụa, la hét, kêu cứu.
Cái quan trọng nhất ở đây, cái mà cậu nhận ra đầu tiên, là ba cậu, ông ta đang đứng cạnh những con người đó, thong thả nói với mọi người, Wonwoo là bệnh nhân tâm thần, mong thông cảm.
Người quay lén video đã bí mật đi theo những người đó, lên tận tầng 9 - tầng thượng của bệnh viện. Hình ảnh được zoom to lên, thấy rõ ràng Wonwoo bị đẩy từ trên cao xuống, còn ba cậu đứng gần đó, cười hả hê.
Cuối cùng, là ba cậu cầm lấy chiếc điện thoại đã giật lấy từ thằng bé, và bấm bấm cái gì đó.
Rồi ông ta cười một cách thỏa mãn.
"Đây là đoạn video tôi đã quay, bọn họ đều không biết. Tổng giám đốc do lúc đó nghi ngờ, nên đã sai tôi đi quan sát cậu Jeon Wonwoo, và tôi đã biết được. Đó chính là lí do vì sao toàn bộ CCTV trong bệnh viện lúc đó đều không lí do mà tắt. Không phải vì do hệ thống an ninh, mà là do ba cậu đã ra lệnh!"
Jihoon hít một hơi thật dài.
"Tại sao chứ? Tại sao ba tôi phải làm vậy?"
Chwe Vernon kể hết mọi chuyện cho cậu nghe, từ việc Kwon Soonyang và Kim Minyoon là con ruột của ba cậu, cho đến việc mẹ cậu đã hãm hại để giết chết vợ cả của ông ta, kể cả việc cậu không phải con đẻ. Người đó kể cho cậu một cách tường tận, chi tiết từng sự việc.
"Vậy tất cả mọi chuyện là do ba tôi làm?"
Jihoon lúc này, thực sự vô cùng mệt mỏi.
"Đúng vậy! Tiếp theo còn một chuyện nữa, chính là về việc tại sao Tổng Giám đốc lại phải vào tù. Nguyên nhân không phải do Tổng Giám đốc, mà là do Chủ tịch của Vebo, ba cậu đã trốn thuế rồi đổ oan cho chúng tôi. Những hóa đơn nộp thuế của chúng tôi đều bị ăn cắp, và chúng tôi tin rằng, người ăn cắp cái đó là ba cậu!"
"Anh muốn tôi phải làm gì?"
"Người duy nhất có thể tiếp xúc với ông ta lúc này là cậu. Ông ta vẫn tin rằng cậu bị mất trí nhớ, nên sẽ không cảnh giác với cậu như trước. Hãy tìm cho chúng tôi những hóa đơn đó. Tìm được, thì Tổng Giám đốc sẽ được minh oan, và mọi lưỡi dìu đều sẽ hướng về phía ông ta. Vì trong những bản kế hoạch đó, hoặc là Tổng Giám đốc chúng tôi trốn thuế, hoặc là ông ta trốn thuế. Ông ta sẽ phải vào tù!"
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng của Jihoon bật mở. Jihoon sợ hãi, run rẩy cả người.
"Em vẫn còn chưa ngủ sao?"
Là Choi Seungcheol...
END CHAP 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro