CHAP 37: Tôi Tin Anh, Kwon Soonyoung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bỗng nhiên, cánh cửa phòng của Jihoon bật mở. Jihoon sợ hãi, run rẩy cả người.
"Em vẫn còn chưa ngủ sao?"
Là Choi Seungcheol.
Anh bước vào phòng, đưa ánh mắt dò xét cậu lẫn con người kia.
"Ai vậy Hoon?"
Cậu tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn có tỏ ra bình thường, nhàn nhạt đáp, đúng khí chất của cậu.
"Một người bạn nghe tin tôi tai nạn, nên đến thăm!"
"Đến thăm muộn như vậy sao?"
"Bây giờ cậu ấy mới tan làm!"
Anh nhìn cậu dò xét, rồi lại nhìn Chwe Vernon. Thấy anh nhìn, Vernon cười cười rất tự nhiên, đúng như là một người bạn đến thăm.
"Tôi để quên điện thoại, nên quay lại lấy! Em nên tiễn khách rồi nghỉ ngơi sớm đi, Jihoon!"
Anh ta cầm chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ gần giường của cậu, hôn nhẹ lên tóc cậu một cách cưng chiều rồi bước đi. Trước khi đi, còn nhìn Chwe Vernon một ánh mắt hình viên đạn, rồi mới bước tiếp.
Sau khi đã xác định rằng anh ta đã hoàn toàn rời đi, anh ta đột nhiên nói.
"Người này, là chồng sắp cưới của cậu sao?"
Jihoon khẽ gật đầu.
"Anh ta làm việc cho ba cậu!"
"Tôi biết!"
"Anh ta là người đã cố tình đâm cậu đấy, Jihoon!"
"Tôi biết! Anh ấy cũng là người nhanh chóng đưa tôi đi bệnh viện!"
"Có vẻ cái gì cậu cũng biết nhỉ. Vậy thì tốt rồi, cậu có thể đề phòng những con người nham hiểm này được rồi!"
"Anh ấy không phải người xấu, tôi tin anh ấy! Chẳng qua là do anh ấy bị ép buộc, tôi nghĩ vậy!"
Jihoon nhìn vào một khoảng không vô định, đau lòng mà nói.
"Cũng như cậu đã từng tin ba cậu là người tốt ấy! Jihoon, tôi chỉ là nghe theo sự phân phó của Kwon Soonyoung đến đây để nói cho cậu biết những tin này. Tôi chỉ muốn nói rằng Tổng Giám đốc của chúng tôi không phải là người xấu mà cậu từng thấy, chẳng qua là Tổng Giám đốc bị ép buộc phải làm như thế, lí do thì cậu có thể trực tiếp hỏi. Tổng Giám đốc cho đến hiện giờ, vẫn còn rất yêu cậu. Ngay cả khi cận kề cái chết, anh ấy cũng mong muốn gặp cậu, để cảnh báo cho cậu, để cậu không gặp khó khăn...."
Jihoon nhàn nhã thả người mình ra đằng sau, thái độ nhàn nhạt, nhìn anh ta.
"Anh nói với tôi nhưng thứ này để làm gì?"
"Lí do ở bên trên, tôi chỉ muốn nói rằng Tổng Giám đốc là người xấu như cậu đã từng lầm tưởng, thế thôi!"
"Được rồi, anh về đi!"
Jihoon không muốn tiếp chuyện nữa, kéo chăn nằm xuống.
"Cậu Jihoon...!"
"Tôi là bệnh nhân, vừa mới tỉnh dậy được vài ngày. Những việc hôm nay mà tôi biết, thực sự quá sức chịu đựng của tôi rồi. Ra về nhớ đóng cửa, nhân tiện tắt đèn dùm tôi!"
Cậu nói rồi đắp chăn cẩn thận, thở dài một tiếng rồi nhắm mắt.
Chwe Vernon không còn gì để nói, liền xoay người bước đi, ra về, không quên đóng cửa và tắt đèn cho cậu.
"Khi có vấn đề gì, có thể trực tiếp gọi cho tôi, hoặc nếu rảnh rỗi hơn, có thể đến trại giam gặp Tổng Giám đốc!"
*

Choi Seungcheol xoay xoay cái điện thoại của mình trong tay.

"Người duy nhất có thể tiếp xúc với ông ta lúc này là cậu. Ông ta vẫn tin rằng cậu bị mất trí nhớ, nên sẽ không cảnh giác với cậu như trước. Hãy tìm cho chúng tôi những hóa đơn đó...."
Jihoon đã quá mất cảnh giác rồi. Chiếc điện thoại ở đầu giường, vốn dĩ ngay từ đầu anh ta đã để chế độ ghi âm. Cuộc trò chuyện của cậu và anh chàng Chwe Vernon kia đã bị ghi lại hết, từng chi tiết.
Anh ta nghe đi nghe lại đoạn ghi âm.
Seungcheol trở mình, bóp đầu.
Nếu như anh đưa cho ông ta đoạn ghi âm này, thì chắc hẳn em gái của anh sẽ được bọn họ đối xử tốt lên, không còn khó khăn như bây giờ nữa. Và cũng đồng nghĩa, Jihoon sẽ bị ông ta thủ tiêu.
Còn nếu anh không đưa, thì cũng chẳng ai biết chuyện này. Jihoon vẫn sẽ bình yên vô sự. Ông ta vốn dĩ vẫn cho rằng cậu mất trí nhớ, thì sẽ không đề phòng cậu nữa. Sau khi giải quyết xong Jeon Wonwoo và Kim Mingyu, anh sẽ đưa cậu ra nước ngoài và sinh sống, em gái anh cũng sẽ ổn thỏa.
Anh, cậu và em gái anh miễn không sao là được, cho dù những người khác bị tiêu diệt để đem lại sự yên ổn cho hai con người quan trọng nhất đời anh.
*
"Con thực sự không nhớ gì cả sao Jihoon?"
Jihoon nhàn nhã lắc đầu. Ba cậu đến thăm, hỏi cậu rất nhiều.
Cậu tất nhiên là không nhớ gì, ngoại trừ những việc đã găm vào trong bộ não của cậu, bắt buộc cậu phải nhớ rồi.
Hôm đó, Wonwoo muốn nói cho cậu biết, ai là người đẩy thằng bé từ tầng 9 xuống, cậu đã quá vô ý khi không để ý những cái nhìn khiêu khích của thằng bé dành cho ba cậu.
Đã quá sơ suất rồi.
"Ba, con xuất viện được rồi chứ?"
"Con không muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa sao?"
"Không muốn, ngột ngạt vô cùng!"
"Được rồi, để ta bảo Seungcheol làm thủ tục xuất viện cho con!"
Anh ta đứng lên khỏi sopha, mỉm cười với cậu. Jihoon cười nhếch miệng, khinh thường. Hóa ra từ trước đến nay toàn là giả tạo. Nhưng cho dù anh giả tạo, cậu vẫn muốn tin anh thêm lần nữa. Cậu vẫn tin rằng anh yêu cậu, và sẽ không bao giờ làm tổn hại đến cậu.
Bởi vì anh ta đã nói đến mức muốn cùng kết hôn với cậu cơ mà!
Cho dù là cậu không muốn!~
Nhưng cậu đã không nhớ rồi, anh ta là người đâm cậu, là người khiến cậu đau đớn về thể xác. Vậy là anh ta đã làm tổn hại đến cậu rồi!
Tất cả mọi người nếu muốn sống sót trên thế giới này, đều phải có hai mặt, không thì sẽ bị tiêu diệt.
Đây là cách sống.
*
Jihoon xuất viện, ở trong nhà, do quá bí bách mà lấy xe ra ngoài đi lòng vòng. Định bụng rằng đi đâu đó, một lúc nữa sẽ vòng qua trường của Jiran để đón con bé về luôn.
Cậu đi loanh quanh, không biết do vô tình hay hữu ý mà lại đi qua nhà giam nơi Kwon Soonyoung đang bị bắt. Cậu đắn đo một chút, rồi đỗ xe, quyết định vào nhà giam.
Cậu muốn gặp Kwon Soonyoung.
Ngồi trong phòng chờ, chưa bao giờ cậu lại hồi hộp như thế này. Kì lạ, cậu sao lại có cảm giác, đây là một cuộc gặp mặt người tình nhỉ?
Bật cười vì suy nghĩ của mình, thì bỗng nhiên hắn xuất hiện.
Kwon Soonyoung gầy hơn trước rất nhiều, nhìn hắn hơi xanh xao. Chắc là do vì lần nhập viện lần trước. Râu hắn cũng bắt đầu mọc ra, nhưng đem lại cho người nhìn một cảm giác vô cùng nam tính, vô cùng trưởng thành.
Jihoon thầm cười mình trong lòng, tại sao khi thấy hắn mặc bộ quần áo chỉ có hai màu đơn giản, mà vẫn thấy hắn vô cùng đẹp trai, vô cùng sáng sủa.
Hắn bị còng số tám còng hai tay lại, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng với cậu.
"Lâu lắm mới có thể gặp em! Bao lâu rồi nhỉ? Em dạo này thế nào rồi, đã khỏe hơn chưa? Vụ tai nạn không để lại ảnh hưởng xấu gì chứ? Dạo này em có ăn uống đầy đủ không, ngủ đúng giờ không? Em...."
Jihoon nhìn hắn chăm chú, không còn nghe thấy hắn nói gì nữa.
Có thực hắn không phải là người xấu như cậu từng tưởng không? Hôm đó cậu còn chưa hỏi Chwe Vernon, việc mẹ cậu chết liệu có thực sự là hắn làm không?
"Jiran thế nào, con bé học hành có tốt không? Đã cao hơn nhiều chưa? Con bé....?"
Cậu ngắt lời hắn.
"Kwon Soonyoung, tôi chỉ muốn hỏi anh một việc!"
"Em nói đi!"
"Anh có phải là người gây ra tai nạn cho mẹ tôi không?"
"Không phải tôi! Có phải là em đã xem CCTV rồi không?"
Cậu khẽ gật đầu.
"CCTV đó là một sản phẩm cắt ghép, người cắt ghép chính là tôi, Hoon à! Em có thể không tin cũng được, dù gì tôi cũng là người không đáng tin...."
Hắn cúi đầu nhàn nhạt trả lời, vừa cười một cách thê lương.
"Tôi tin anh!"
Cậu cũng không biết tại sao mình lại nói ra câu này, nhưng thực sự, cậu tin tưởng hắn, rằng hắn không lừa dối cậu.
"Tôi muốn hỏi anh một câu nữa!"
"Được."
"Tại sao hồi đó, 8 năm trước, anh lại đối xử với tôi như vậy?"
"Đơn giản thôi, vì tôi muốn bảo vệ cho Mada. Ông ta đã chèn ép Mada đến nổi nó không ngóc đầu dậy được, chuẩn bị lâm vào phá sản thì ông ta đến gặp tôi, bảo tôi nếu làm theo lời ông ta, ông ta sẽ giúp tôi biến Mada thành một tập đoàn lớn mạnh. Tôi làm theo, kể cả những việc làm tình với em hay là rời bỏ em. Tình cảm của tôi dành cho em là thật, nhất là trong 7 ngày cuối cùng được bên em. Nhưng cuối cùng, thì tôi vừa mất Mada, vừa mất em!"
Hắn cười nhạt. Sự thê lương ẩn hiện lên trong đáy mắt hắn.
"Em cẩn thận, đề phòng cả với Choi Seungcheol với ba em. Em khi đi ngủ hãy lấy cái gì đó chặn cửa phòng lại, nhất định sẽ có người giở trò sớm muộn. Em đã gặp Chwe Vernon, hắn nói em hãy tìm hóa đơn, thì hãy dừng lại đi, nếu bị phát hiện sẽ vô cùng nguy hiểm. Tôi phải vào đây, cũng là cái giá mà tôi phải trả. Có chuyện gì hãy cứ tìm Chwe Vernon, người đó sẽ giúp đỡ em!"
Jihoon gật đầu.
Hắn có lẽ không để ý, nhưng bàn tay cậu đặt lên đùi, đang run rẩy vô cùng kịch liệt.
*
Jihoon rời trại giam, lên xe và phóng đi.
Cậu đi đến trường đón Jiran.
Jihoon không để ý, ở lề đường đối diện, có một chiếc xe BMW màu trắng đen thuộc.
Người ngồi trong xe đó cũng quen thuộc.
Quen thuộc đến đáng sợ....
END CHAP 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro