CHAP 38: Tôi Yêu Em, Bảo Bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Seungcheol, công việc tôi giao cho cậu, cậu đã làm đến đâu rồi?"

Ông ta ngồi nhàn nhã trên ghế, xoáy đôi mắt mình nhìn anh. Anh lắc đầu.
"Chưa đến đâu cả!"
"Vậy thì cậu hãy chọn dần đi, em gái hay Jihoon? Người nào sẽ phải chết?"
Ông ta cười đắc ý, hút thuốc, rồi phả ra làn khói nhức mũi. Seungcheol trầm ổn, không nói gì.
"Cậu chỉ việc giết thôi, Seungcheol ạ! Giết xong rồi ra nước ngoài lẩn trốn đâu đó, vậy là xong! Tên Kim Mingyu đó có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Đồng nghĩa với việc đó,Jihoon cục cưng của cậu cũng sẽ biết sự thật bất cứ lúc nào, sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta, Seungcheol ạ! Bịt miệng được Jeon Wonwoo nhờ mấy câu nói của cậu trong bao lâu? Hôm nay thằng ranh đó đồng ý không nói, nhưng liệu ngày mai có đảm bảo được như thế? Muốn bọn nó câm miệng mãi mãi, chỉ có cách cho bọn nó đi gặp Diêm vương thôi!"
Ông ta nói xong, rồi cười đểu giả.
Đúng vậy, Choi Seungcheol đã nói với Jeon Wonwoo một cách bí mật. Hắn diễn một vai người tình vô cùng đau khổ, nói với thằng bé rằng, Jihoon hiện tại không nhớ chút gì về quá khứ, đang sống một cách rất vui vẻ và tích cực rồi. Nói mọi chuyện cho cậu biết, sẽ chỉ làm cho cậu đau khổ, mệt mỏi hơn thôi. Dù gì cũng đã là chuyện đã qua, chi bằng cho nó qua luôn, đừng đào bới nó lại nữa.
Jeon Wonwoo nghĩ ngợi, rồi đồng ý.
"Vậy, giết bằng cách nào?"
"Đối với Kim Mingyu, thì chỉ cần mua chuộc bác sĩ, bảo bác sĩ không cho hắn thở oxi nữa, hay làm cái gì đó. Kim Mingyu rất dễ hạ thủ."
"Còn..."
"Jeon Wonwoo thì hơi khó. Thằng ranh đó đã đề phòng với tôi, nhưng cậu tiếp cận với nó thì lại rất dễ dàng. Có một loại chất độc, sau khi hạ độc 48 giờ mới bắt đầu có hiệu nghiệm. Dùng nói để tiêu diệt Jeon Wonwoo!"
Ông ta vừa nói, vừa rút trong túi áo vest của mình ra một ống thuốc nhỏ, không màu, rồi đưa cho anh ta.
"Nhớ lấy công việc của cậu!"
"Tôi đã biết!"
Anh khẽ gật đầu, rồi bỗng nhiên, anh ta liếc về phía cửa.
Có người ngoài đó.
Chỉ cần liếc qua, anh cũng có thể nhận ra, đó là Jihoon. Cậu ắt đã nghi ngờ chuyện gì đấy.
Người ngoài không cảm thấy được rằng anh liếc nhìn về phía mình, nhưng theo phản xạ vì cuộc trò chuyện của hai người kia đã xong, lấy được những thông tin cần thiết, liền nhanh chóng rút lui.
Anh quay lại nhìn ông ta.
"Làm việc cẩn thận. Lúc nào cũng có người theo sát cậu đấy, Choi Seungcheol!"
*
Jihoon vốn dĩ chỉ là tiện đường ghé qua nhà, nhưng lại tình cờ thấy chiếc BMW màu trắng của Choi Seungcheol, lòng lại dấy lên nghi ngờ. Cậu nhớ lại những lời mà Chwe Vernon hồi trước đã nói với mình.
Cậu hồi đó vẫn đang cố lừa gạt mình rằng không phải, nhưng có lẽ là cậu nhầm rồi.
Đứng trước thư phòng của ba hồi lâu, nghe hết những gì mà cả hai người nói chuyện. Nghe xong, cuối cùng cũng chỉ biết cười nhạo bản thân.
Hết lòng với người ta, mà vẫn bị người ta đối xử đến như thế đấy!
Cậu thở dài não nề, rồi vội đi xe qua bệnh viện, muốn nghe ngọn nghành một lần cuối từ Wonwoo, người mà cậu tin tưởng nhất, cũng như để cảnh báo cho thằng bé.
"Ra ngoài kia nhé, ngồi trong phòng bệnh nói chuyện có vẻ không hợp lí cho lắm anh à...."
"Ra sofa ngồi đi. Từ bây giờ không được lơ là cảnh giác, nhớ chứ?"
Wonwoo mơ màng gật đầu, không hiểu cậu đang muốn đề cập đến việc gì.
"Jeon, anh không mất trí nhớ. Anh chỉ là đang trả vờ. Anh biết Choi Seungcheol đã nói những gì với em, nhưng những điều ấy không quan trọng. Nói với anh mọi thứ đi, Jeon, thật chi tiết vào!"
Thằng bé lúc đầu có hơi sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và kể lại mọi thứ mà nó còn nhớ được.
Nó kể vì sao ba cậu lại làm chuyện này, nó kể chuyện mẹ cậu đã hại vợ cả của ông ta như thế nào, kể ông ta đã sai khiến hai người kia làm ra sao, kể nó đã bị ông ta sai người ném từ tầng 9 xuống dã man, đầy tàn ác. Nó kể rằng mọi chuyện mà thằng bé và cậu phải chịu đựng, tất cả là do ông ta sai người gây nên, Kim Mingyu và Kwon Soonyoung cũng chỉ là cưỡng chế làm theo lời ông ta, bị ông ta sai khiến.
Và cuối cùng, thằng bé kể, ông ta nói, ông ta sẽ giết chết cho bằng được Jeon Wonwoo và Lee Jinoon, để trả thù cho hai con trai của ông ta. Lời ông ta nói vào 8 năm trước.
Jihoon nghe thằng bé kể, giữ một thái độ đầy bình tĩnh. Cậu đã biết trước rồi.
"Nghe cho kĩ này Jeon, em từ bây giờ phải thật cẩn thận, nhất là đối với Choi Seungcheol. Hắn ta là người không nên tin tưởng!"
Cậu nói rồi thuật lại mọi thứ mà mình vừa nghe được với thằng bé. Wonwoo thực sự rất sốc. Nói gì đến Womwoo, khi cậu biết, cậu cũng đã thực sự rất hoảng hốt.
Nhưng vốn dĩ, Choi Seungcheol hết mực yêu cậu, nên cậu mới an tâm rằng, anh sẽ không hại cậu.
"Từ bây giờ tránh tiếp xúc với anh ta ra. Ở cạnh Kim Mingyu 24/24. Đưa hắn ta về nhà, anh sẽ tìm vài hậu vệ đáng tin cậy để bảo vệ hai người. Anh cũng sẽ thuê bác sĩ cho hắn ta. Tuyệt đối tránh tiếp xúc với Choi Seungcheol. Kéo dài thời gian, anh sẽ trong ông ta vào tù!"
"Anh có kế hoạch gì rồi sao?"
Jihoon gật đầu rồi đứng dậy, đẩy cửa ra về.
Cậu không muốn nói cho thằng bé. Wonwoo đã phải chịu đựng quá nhiều rồi!
*
"Bảo bối!"
Choi Seungcheol anh đến gần Jihoon, ôm trọn lấy người cậu vào lòng anh. Cậu không phải ứng gì, mặc kệ. Anh vùi đầu mình vào cổ cậu, hít hà lấy hương thơm quen thuộc của cơ thể cậu.
Jiran thấy ba và bố như vậy, liềm lém lỉnh hắng giọng một cái, rồi chạy về phòng.
"Bảo bối, chúng ta đi chụp ảnh cưới đi!"
Cậu không nói gì. Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế đó, thi thoảng thổi khí vào cổ cậu.
"Dù gì cũng sẽ kết hôn, chụp ảnh cưới sớm một chút!"
"Được thôi!"
Jihoon nhàn nhạt đáp. Hắn vui mừng, ôm chặt lấy cậu mà trong lòng chua xót.
Hắn muốn, ít ra cũng sẽ có một kỉ niệm hạnh phúc với cậu.
"Bảo bối, tôi yêu em nhiều lắm, nhiều lắm, rất nhiều..."
"Anh có làm gì phản bội tôi không Choi Seungcheol?"
Cậu ngồi lọt thỏm trong bờ vai anh, dựa đầu vào ngực anh, khẽ khàng hỏi.
"Gì cơ?"
"Anh có làm gì với tôi khiến cho anh cảm thấy có lỗi không?"
Hắn im lặng, im lặng một hồi lâu. Cậu bật cười nhàn nhạt, rồi tìm một chỗ thoải mái trong lòng hắn, nhắm mắt lại.
"Quên đi! Tôi buồn ngủ rồi!"
Tay hắn hơi run run chạm vào vai cậu, vỗ nhè nhẹ.
"Ngủ đi em, bảo bối..."
Ngủ đi em, ngủ vào lòng anh đây
Quên sự đời, quên cuộc đời lầy lội
Để một sớm mai tỉnh giấc
Em đã
Vững tin
Em đã
Mạnh mẽ rồi
Cuộc sống nó vốn thế
Không cho ai được vẹn toàn
Nên chính mình phải toàn vẹn
Đừng lo
Có anh ở đây rồi
Anh thuộc về em rồi
Thì ngày mai dẫu không đến
Đêm nay ta chết cùng nhau
(Cop: Instagram: Catching.mybreath)


END CHAP 38.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro