CHAP 39: CheolHoon Warn NC-16 [H Nhẹ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ngủ đi em, bảo bối!"
Anh thơm nhẹ vào trán cậu, ôm cậu, giúp cậu tìm một chỗ thoải mái nhất trong lòng anh.
Bỗng nhiên, cậu mở mắt, ngửa cổ, hôn nhẹ vào môi anh. Rất nhẹ, chỉ là một cái chạm môi đơn thuần. Lướt đến trong một khoảnh khắc, rồi biến mất.
Cậu mỉm cười với anh.
Nói thật, Jihoon thương anh. Cậu biết là anh bị bắt ép. Cậu biết trong sâu thẳm, anh không hề muốn làm những việc như thế này.
Anh dường như không thể tin được chuyện vừa xảy ra với mình, bất động mất vài giây nhìn cậu, rồi mỉm cười.
Tay anh áp lên khuôn mặt tinh xảo của cậu, khẽ vuốt ve gò má trắng trẻo. Khẽ nâng mặt cậu lên, anh nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mà anh luôn mong muốn được gắn kết nó với môi anh.
Anh nâng niu cậu, dịu dàng mà hôn cậu, dịu dàng mút lấy môi dưới của cậu, dịu dàng đưa lưỡi mình vào miệng cậu. Jihoon vòng tay mình, ôm lấy cổ anh, ghì anh lại gần cậu.
Jihoon không yêu anh.
Nhưng cậu muốn bù đắp cho anh, trước khi cậu bắt buộc phải gây tổn thương cho anh.
Môi rời môi, lưu luyến, đắm đuối.
Cậu nhìn anh, chăm chú, yêu kiều, mị hoặc.
"Vào phòng đi, Seungcheol!"
Cậu ôm lấy cổ anh, nói thầm vào tai anh. Anh có hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng nở một nụ cười sung sướng, nhấc bổng cậu lên.
Bây giờ cậu mới biết, anh là tuýp con trai thích làm tình một cách bình thường, nhẹ nhàng, êm ái mà đầy tình cảm. Hoặc là do anh quá nâng niu cậu, không nở mạnh bạo với một người như cậu.
Anh thò tay vào áo phông của cậu, mát xa da cậu dưới lớp áo. Da cậu trơn nhẵn, cảm giác man mát kích thích từng đầu ngón tay của anh.
Jihoon nhắm mắt, cố gắng giữ hơi thở đều đặn.
"Jihoon, tôi có thể lưu lại một dấu hôn trên cổ em được không?"
Cậu gật đầu. Anh hôn lên má cậu, rồi hôn dọc xuống dưới cổ. Tay anh mò xuống dưới, xoa nắn vật nhỏ của cậu, lên xuống.
Jihoon oằn người lên.
Lâu lắm rồi cậu không làm tình, cơ thể thực sự vô cùng nhạy cảm. Cổ họng cậu thi thoảng nấc lên một tiếng.
Anh nhìn cậu, mỉm cười hài lòng.
...
"Jihoon, tôi yêu em, tôi yêu em nhiều lắm....rất nhiều...."
"Seungcheol aaaa.....Seungcheollll......~"
Anh đổ gục xuống người cậu.
Áp tai mình lên lồng ngực phập phồng của cậu, nghe tiếng tim cậu đập loạn nhịp, ngửi mùi mồ hôi đặc trưng của cơ thể cậu, thực sự vô cùng hạnh phúc.
Anh hôn nhẹ lên đầu ngực cậu, làm cậu hô hấp của cậu một lần nữa náo loạn. Anh cười thích thú, khẽ động động thân dưới, cái đó của anh di chuyển trong lỗ nhỏ của cậu.
"Đừng náo, tôi buồn ngủ rồi! Rút ra đi!"
"Rút ra thì tinh dịch của tôi sẽ chảy ra hết mất! Để tiểu đệ của tôi bít cái lỗ này vào cho em, sáng mai sẽ rút!"
Jihoon liếc nhìn hắn một cái tóe lửa.
"Được rồi, tôi rút mà!"
Anh ta vừa nói vừa chậm chạm rút nó ra. Jihoon run rẩy cả người.
"Nào, đi ngủ thôi!"
Anh ôm lấy cậu, để cậu gối đầu lên tay mình, rồi nằm xuống.
Cậu quay lưng mình lại phía anh, nằm co lại. Anh một tay để cậu gối đầu, một tay kéo cậu lại gần, để cậu áp sát vào người anh.
Anh hôn nhẹ lên cổ cậu, âu yếm.
"Seungcheol!"
"Sao?"
"Tôi biết mọi chuyện rồi!"
"...."
"Tất cả mọi chuyện, không thiếu chi tiết nào!"
"...."
"Anh có gì muốn nói với tôi không, Seungcheol?"
Anh im lặng một hồi lâu, tưởng chừng cả tiếng đồng hồ. Lúc đó, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của anh từ đằng sau mình. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể anh đang nóng dần lên.
"Tôi....yêu em!"
"Chỉ có thế này thôi sao?"
"Tôi yêu em!"
"Anh nói những lời này ra, không tự cảm thấy xấu hổ à?"
"Tôi yêu em!"
Jihoon ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh. Anh cũng ngồi dậy theo. Hô hấp bị đè nén nặng nề.
"SeungAh thế nào rồi?"
"Bị ông ta bắt, không biết đang bị giam giữ ở đâu nữa..."
Jihoon trước khi về nước, đã gặp gỡ cô bé này vài lần. Xinh đẹp, thuần khiết, tốt bụng. Yifan vốn dĩ vô cùng yêu thương em gái. Lấy cô bé ra làm con tin, quả là vô cùng thông minh.
"Anh ắt hẳn là miễn cưỡng làm việc này, đúng không?"
Anh nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh nói anh yêu tôi, vậy anh có sẵn lòng...."
"Chỉ cần vừa có được em, vừa bảo vệ được SeungAh, tôi cái gì cũng bằng lòng!"
Cậu gật đầu, mỉm cười gian xảo.
"Việc đầu tiên, cần sự phối hợp của Jeon Wonwoo...~"
*
Jihoon dạo này rất hay đến trại giam thăm Kwon Soonyoung.
Hôm nay cậu đến, dẫn theo Jiran. Cậu còn đặc biệt mang theo rất nhiều đồ ăn đến cho hắn.
Kwon Soonyoung có vẻ rất vui mừng, hôn vào má Jiran rất nhiều. Hắn liên tục ôm con bé trên lòng, trêu nghẹo nó.
Con bé cũng có vẻ khá quí hắn, liên tục cười đùa với hắn, nở nụ cười rất tươi.
"Ba ơi ba, con có thể nhận chú Soonyoung làm bố nuôi được không? Giống như bố Seungcheol ấy!"
Con bé hồn nhiên hỏi Jihoon, vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cổ hắn.
"Sao con lại muốn?"
"Tại con rất quí chú, chú chắc hẳn cũng rất quí con!"
Jihoon mỉm cười, gật đầu.
"Được thôi!"
Kwon Soonyoung không nghĩ rằng cậu lại trả lời như thế này, liền ngây ra một lúc, rồi cười rạng rỡ. Khuôn mặt hắn như sáng bừng lên, hạnh phúc.
Hắn lúc này thực sự muốn ôm chầm lấy cậu.
"Bố, bố Soonyoung a~ Con là Jiran a~"
Hắn bỗng dung thấy cay cay sống mũi, xoa xoa đầu con bé.
"Ừ, Ranran, con gái của bố!"
Jihoon ngồi nhìn hai người, không nói gì, nhưng tâm trạng lại xao xuyến đến lạ.
"Thôi nào, Ranran, về thôi con! Muộn rồi, bố Seungcheol đợi còn đợi ngoài kia!"
Nghe cậu nói, con bé thơm chụt một cái vào má của hắn thay cho lời tạm biệt, rồi chạy ra ngoài xe trước.
Hắn đứng dậy, bỗng nhiên nắm lấy tay cậu.
"Đợi tôi, tôi hứa sẽ cải tạo thật tốt, quay lại, làm lại từ đầu. Tôi yêu em, Jihoon!"
Hắn siết chặt lấy tay nhỏ, rồi quay lưng bước về phòng giam.
Jihoon đứng lặng ở đó một lúc, rồi mỉm cười, quay người ra về.
Cậu đang rất vui vẻ.
*
Mingyu sau một thời gian dài không tỉnh lại, vào ngày hôm trước, đã ra đi trong sự buồn đau đến cùng cực của người nhà và vợ sắp cưới, tức Wonwoo.
Hắn chết, theo bác sĩ, thì do cơ thể đã không tiếp nhận những thứ được truyền vào cơ thể nữa. Thiếu sự cung cấp cho đến chết.
Mọi người làm cho hắn một cái đám tang đơn giản, chỉ có bạn bè thân thiết và người nhà, rồi chôn cất.
Wonwoo đau buồn, đã khóc đến kiệt sức, ngất xỉu tại nghĩa trang.
Bốn ngày sau, người ta phát hiện ra thi thể của Wonwoo chết trong phòng riêng. Người ta cho rằng cậu đã tự tử do quá đau buồn vì hắn chết, hơn nữa lại còn tìm thấy một liều thuốc độc khá nặng còn dính trên răng của cậu.
Lễ tang của Wonwoo cũng vậy, diễn ra an tĩnh, nhẹ nhàng, nhưng đầu sầu uất của mọi người.
*
"Alo Chwe Vernon!"
[Tôi đây, có chuyện gì vậy?]
"Anh có thể điều tra giúp tôi một người tên là Choi SeungAh, em gái của Choi Seungcheol, con gái của nhà ngoại giao Choi. Điều tra cho tôi cô gái đó đang ở đâu!"
[Được rồi, cứ giao cho tôi!]
"Cảm ơn cậu! Khi nào có tình hình thì thông báo cho tôi"
Jihoon dập máy. Một nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt cậu.
Cậu không để ý, đằng xa xa có một người đàn ông quen thuộc, đứng quan sát cậu từ nãy tới giờ....
END CHAP 39.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro