CHAP 40: Phản Bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tất cả mọi thứ cậu cần tìm là hóa đơn thanh toán thuế của Mada và các tài liệu liên quan. Theo tôi đoán thì có thể ông ta giấu nó ở thư phòng làm việc ở trong nhà, hoặc là ở văn phòng chủ tịch ở công ti. Tôi đã điều tra các ngân hàng mà ông ta hay tới, đều không có chút manh mối nào, nên chỉ có thể ở hai nơi này thôi!"
Hôm nay, Jihoon gặp Chwe Vernon.
Anh ta nói rất ngắn gọn.
"Sao anh lại không nghĩ đến trường hợp ông ta đã tiêu hủy nó đi rồi nhỉ?"
"Ông ta không tiêu hủy nó, tin tôi đi! Tất cả mọi việc quan trọng nhất đều giao cho cậu, cậu có thể làm được không, Jihoon?"
Jihoon thở dài, rồi gật đầu.
Vì cậu, vì Wonwoo, cậu phải làm.
"Còn về người tên Choi SeungAh....?"
"Người đó đã mất tích được gần một năm, đột nhiên mất tích, không có nguyên do gì cả. Một số nguồn tin cho rằng cô ta bị bắt cóc tống tiền, một số nguồn tin lại cho rằng cô ta tự vẫn, bây giờ vẫn chưa xác định được..."
"Cô ta bị ba tôi bắt cóc. Hiện cô ta đang là con tin để ông ta lợi dụng Choi Seungcheol. Anh có mối quan hệ nào đó, giúp tôi điều tra xem cô gái đó đang ở đâu. Khi đó thì tôi và Choi Seungcheol mới có thể hết sức mà tiêu diệt ông ta được!"
Chwe Vernon bỗng thâm trầm.
Anh ta không vui, nhìn xoáy vào cậu.
"Cậu không nên tin tưởng anh ta, Jihoon ạ!"
"Anh ta yêu tôi, tôi tin anh ta sẽ không làm gì tôi!"
Vernon gật gật đầu đồng tình, rồi nhanh chóng đứng dậy.
"Vậy thôi, nhớ hoàn thành việc đó nhé!"
*
Jihoon sau khi rời đi, liền đến một căn biệt thự nhỏ.
"Ra mở cửa cho anh!"
Jihoon rút điện thoại ra, nói với giọng đáng yêu. Nghe thấy giọng nói đáp ứng bên cạnh thì nhanh chóng tắt máy.
Cậu nhìn xung quanh, đảm bảo là không có ai.
"Thế nào, vẫn ổn chứ? Có gì khó chịu không?"
Cậu nhanh chóng ôm lấy thằng nhỏ, cưng chiều mà xoa xoa cái đầu của nó.
Jeon Wonwoo đẩy đẩy anh ra.
"Anh, dạo này sến sẩm! Nơi này rất tốt!"
Vừa nói, cả hai cùng bước vào nhà.
"Kim Mingyu sao rồi? Vẫn chưa tỉnh lại sao?"
Thằng bé thở dài lắc đầu, rồi cười gượng. Hắn đã hôn mê được gần 2 tháng rồi, mà vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy rằng hắn sẽ mở mắt.
Wonwoo thì cứ thế, ngày qua ngày vẫn hi vọng. Bởi cậu tin rằng, hắn sẽ không để cậu một mình. Hằng ngày cứ vậy, chăm sóc hắn, lau người có hắn, nói chuyện với hắn.
Thằng bé nhiều khi còn đùa với cậu rằng, hay nó thử làm theo cách của hắn nhỉ, quan hệ tình dục với người đang hôn mê, nhỡ đâu hắn lại tỉnh dậy, giống như cách hắn đã làm với cậu. Wonwoo lúc đấy vừa nói, vừa cười ngặt nghẽo, nói đây là thời cơ thích hợp cho em phản công rồi đây, haha. Cười xong, thằng bé lại chảy nước mắt đến đau xót.
Nhìn thằng bé cứ tíu tít xung quanh giường của Kim Mingyu làm cậu cũng đau lòng theo. Đáng lẽ ra, hai đứa không phải khổ cực thế này...
*
Ba của Jihoon phải đi công tác nước ngoài 3 ngày, đây là thời cơ thích hợp cho Jihoon.
Cậu sau khi quay về nước thì đều đến làm việc trong công ti với tư cách quản lí. Tất cả mọi người đều rất tôn trọng cậu, nên việc cậu vào văn phòng chủ tịch với lí do lấy vài món đồ quá sức đơn giản.
Cậu tìm mọi chỗ, tất cả mọi thứ, nhưng không thể tìm thấy bất cứ một thứ gì.
Cậu cắn môi.
Chắc chắn văn phòng chủ tịch không có phòng phụ. Cậu đã kiểm tra vô cùng kĩ lưỡng từng cách tường, từng giá sách rồi, chắc chắc không có.
Vậy chỉ có thể là ở thư phòng tại nhà, nếu đúng như những gì Chwe Vernon đã nói.
Cậu nhanh chóng về nhà.
Lấy lí do là lấy tài liệu cần thiết cho ba để mang đến công ti, cậu nhanh chóng vào được bên trong thư phòng.

Cũng giống như văn phòng chủ tịch, cậu tìm hết sức cẩn thận, kĩ càng nhưng không được.
Không phải là Chwe Vernon đã chắc chắn rằng chỉ được giấu ở một trong hai nơi này hay sao?
Jihoon đi qua chiếc bàn làm việc của ông ta, bỗng nhiên có một chiếc đinh xé vào quần cậu. Kim loại lạnh ma sát vào da thịt, tạo nên một vết xước không nhỏ.
Jihoon cau mày, cúi xuống xem vết thương của mình, rồi nhìn vào chiếc đinh trắng còn chưa gỉ kia, cớ gì nó lại bị nhô ra như thế?
Cậu khẽ sờ vào, cau mày. Chiếc đinh này vặn được. Cậu vặn theo chiều của chiếc đinh. Vặn hết, thì bỗng nhiên bàn làm việc kêu lên tạch một cái, rồi một ngăn tủ bí mật được mở ra ở phía sau hộc bàn.
Jihoon mỉm cười vui sướng, đây rồi!
Cậu cầm tập tài liệu lên, mở ra xem.
Đúng là hóa đơn thu thuế của Mada. Có được cái này, Kwon Soonyoung sẽ có thể ra khỏi tù, và ông ta sẽ phải thế chỗ cho hắn ta.
"Đứng im!"
Bỗng nhiên, một vật kim loại lạnh chạm vào đầu của cậu.
Là súng.
"Đứng lên, từ từ!"
Nghe theo lời người đó, cậu đứng lên một cách chậm dãi.
Cậu khẽ quay người lại, giật mình.
"CHOI SEUNGCHEOL?"
END CHAP 40.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro