CHAP 41: Từng Người Một Sẽ Chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cậu khẽ quay người lại, giật mình.
"CHOI SEUNGCHEOL?"
Jihoob không tin vào mắt mình. Cậu thấy sống mũi mình cay cay.
Con người đó phải bội cậu. Nhìn anh đứng, giơ khẩu súng bạc lạnh lẽo chĩa về phía cậu, khuôn mặt lãnh khốc vô tình, không chút biểu cảm.
Hắn cười nhếch miệng, dùng một lực mạnh, đập khẩu súng vào cổ cậu.
Bóng đen bao trùm cậu. Cậu từ từ ngã xuống.
Anh vội đỡ lấy cậu, chua xót mà ôm cậu vào lòng.
"Làm tốt lắm. Đưa nó đến chỗ đó đi!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, hời hợt mà nhìn hai con người một ngất một đau lòng, rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng.
Bỗng, chuông điện thoại của Jihoon reo lên.
Chwe Vernon gọi.
Anh bắt máy.
[Alo Jihoon, cậu thế nào rồi? Đã lấy được tài liệu chưa? Mọi chuyện có ổn thỏa không? Alo? Jihoon à cậu còn ở đó không?]
Giọng nói đầu dây bên kia vang lên một cách đầy lo lắng.
[Jihoon chết rồi!]
Anh ta nói, rồi tắt máy, cho điện thoại của cậu vào túi quần của mình.
Cẩn thận bế cậu lên, đưa cậu đến một nơi, bí mật.
*
Kwon Soonyoung ngồi trong nhà giam, trên tay hắn cầm một tấm ảnh nhỏ.
Hôm đó, khi Jihoon đưa Jiran tới đây, cả ba người đã cùng nhau chụp một bức ảnh. Soonyoung đã "nằng nặc" đòi cậu chụp cùng.
Trong bức ảnh ba người, hắn bế Jiran, con bé mỉm cười rất tươi, rất đáng yêu. Jihoon giờ đã trưởng thành, nghiêng đầu về phía hắn, cười nhẹ nhàng. Hắn cao to, vai rộng ngồi cạnh cậu, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.
Đây là gia đình của hắn.
Là nơi hắn thuộc về.
Hắn khẽ thơm vào tấm ảnh đẹp đẽ. Hắn mặc áo sọc đen trắng của nhà giam, vậy mà hai người đó vẫn vui vẻ mà chụp với hắn kiểu ảnh này.
Hắn thơm vào khuôn mặt của hai người quan trọng nhất với hắn.
"Phạm nhân Kwon Soonyoung, cậu có người muốn gặp!"
Hắn nghe người quản giáo nói vậy thì gương mặt bừng sáng. Người duy nhất gần đây tới thăm hắn là cậu. Hắn nhớ cậu đến phát điên rồi!
Hắn nở nụ cười tươi rói, nhanh chân bước ra khỏi phòng giam, đi đến căn phòng để gặp người nhà.
Nụ cười của hắn vụt tắt khi thấy Chwe Vernon. Là Chwe Vernon chứ không phải là hai con người quan trọng của hắn.
Khi Chwe Vernon đến, hoặc là để thông báo những tin tức mà hắn điều tra ra được, hoặc là có tin xấu về những người quan trọng của hắn. Và dạo này, hắn không hề giao cho anh ta điều tra cái gì cả.
"Tổng giám đốc, cậu Jihoon bị ông ta bắt rồi!"
"Cái gì?"
Anh ta mở cho hắn nghe đoạn ghi âm cuộc điện thoại của anh ta vào số của Jihoon. Chwe Vernon vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng ghi âm lại những cuộc điện thoại này.
"Sau đó, tôi đã lần theo GPS điện thoại của cậu Jihoon mà tìm được nơi đó. Choi Seungcheol đã đưa cậu ấy đến đó!"
"Choi Seungcheol?"
"Vâng. Tôi đã sớm cảnh báo với cậu Jihoon là anh ta và ông ta đồng mưu với nhau, nhưng cậu ấy vẫn vô cùng tự tin nói rằng anh ta sẽ không làm gì để tổn hại tới cậu, tự tin rằng anh ta yêu cậu rất nhiều. Thậm chí cậu ấy còn nói hết kế hoạch của chúng ta ra cho Choi Seungcheol. Đây là hậu quả tất yếu!"
Khuôn mặt của Kwon Soonyoung đỏ gay lên vì tức giận.
Hắn đang ở trong tù, không thể hành động gì được.
Người hắn run lên. Hắn sợ...
"Jihoon vẫn làm theo những gì chúng ta nói sao? Con mẹ nó Chwe Vernon, khi cậu ấy định tìm thứ đó, thì cậu phải ngăn cản cậu ấy chứ! Con mẹ nó cậu đang làm cái gì vậy Chwe Vernon?"
Hắn hét lên như một con thú dữ. Hắn mất kiểm soát rồi.
Jihoon của hắn đang gặp nguy hiểm. Kể cả Jiran của hắn cũng vậy. Hai người quan trọng nhất của hắn...
Vào tay ông ta, cậu và con bé chỉ còn đường chết!
"Chwe Vernon, tôi còn một số tài khoản kha khá ở ngân hàng X. Số tài khoản là 09475902, mật khẩu cũng y nguyên như vậy. Cậu đi rút số tiền đó, rồi thuê người đến để bảo vệ Jihoon. Mọi chuyện giao cho cậu. Hơn nữa, ghi lại cho tôi địa chỉ mà Jihoon đang bị bắt!"
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc không định...."
"Ghi lại địa chỉ nơi đó cho tôi!"
"Vâng...."
*
Jeon Wonwoo sống ở ngôi nhà ở ngoại ô đã được hơn một tháng.
Hôm nay cũng như mọi ngày, cậu dậy, rồi làm vệ sinh thân thể cho Kim Mingyu. Cậu mỉm cười đáng yêu, vừa rửa mặt cho hắn, vừa kéo kéo lông mi của hắn một cách tinh nghịch.
Hồi trước, mỗi khi cậu thức dậy trước hắn, cậu sẽ trêu chọc hắn bằng cách kéo kéo lông mi của hắn. Khi đó hắn sẽ nhột mà thức dậy. Hắn sẽ phụng phịu với cậu đôi chút, sẽ sờ mó cậu đôi chút, sẽ hôn cậu.
Wonwoo mỉm cười hạnh phúc.
"Mingyu à, hôm nay em đã kéo lông mi anh rất nhiều rồi, sao anh còn chưa dậy? Không dậy nữa là người ta sẽ giận đó!"
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
"Cậu dậy rồi à?"
Là nữ bác sĩ bước vào. Jihoon đã thuê cô ấy đến đây để tiện chăm sóc cho hắn và cậu, Wonwoo cũng rất hay ốm.
"Vâng, em đang lau người cho anh ấy!"
"Được rồi, để chị xuống nhà làm gì đó cho em nhé!"
Bỗng nhiên, nhà có tiếng chuông cửa.
Sắc mặt Wonwoo tái nhợt.
Rồi bỗng nhiên, điện thoại của cậu vang lên. Cậu mỉm cười. Là Jihoon gọi.
Chắc là anh ở dưới kia.
"Vâng, em biết rồi!~"
Cậu nói rồi cúp máy, không quan tâm đầu dây kia nói gì.
"Anh Jihoon đến, em xuống mở cửa cho anh ấy! Chị nấu gì cho em đi, em đói rồi!~"
"Được rồi!"
Wonwoo nhảy chân sáo xuống, ngâm nga một khúc nhạc nào đó.
"Jihoon à!"
Cậu mở cửa ra, cau mày. Là Choi Seungcheol chứ không phải là Jihoon.
"Anh Seungcheol? Jihoon đâu, sao anh lại đến?"
Anh ta đã vài lần đến đây cùng với Jihoon để thăm cậu. Wonwoo vốn dĩ không hề đề phòng với anh ta.
Anh hất đầu, bỗng nhiên một đám người tầm chục tên xông lên chấn giữ cậu. Wonwoo hoảng sợ mà hét lên.
"Choi Seungcheol, cái gì đây? Buông tôi ra!"
Cậu sợ hãi mà giãy dụa, phản kháng.
Nữ bác sĩ nghe thấy tiếng hét của Wonwoo mà chạy ra ngoài, thấy cậu bị như vậy liền lao đến những tên đó, đánh trả những tên đó để có thể cứu cậu. Chị ấy vô cùng yêu quí cậu, coi cậu như em trai, cho dù mới chỉ tiếp xúc với cậu một thời gian ngắn.
Seungcheol thấy chướng mắt, liền kéo chị ta ra, làm chị ngã vật xuống đất. Hắn rút súng ra từ trong túi áo vest, chĩa về phía chị.
Chưa kịp hét, tiếng súng vang lên. Kẹo đồng găm sâu vào não chị.
Wonwoo hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
Anh ta không quan tâm, ra lệnh cho những tên còn lại.
"Đưa cậu ta đi! Còn lại thì đi xử lí Kim Mingyu!"
END CHAP 41.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro