CHAP 42: Vượt Ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Một chậu nước lạnh được dội thẳng vào mặt Jihoon. Cậu ho sặc sụa rồi tỉnh dậy, mơ hồ nhìn về phía trước.
Cổ tay cậu bị ma sát vào dây trói, rất nhức. Khi cậu lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Choi Seungcheol ngồi trước đó, thì toàn bộ những kí ức trước đây đều quay trở lại.
Cậu không biết là nước, hay là nước mắt đang chảy trên gương mặt mình.
Anh ta PHẢN BỘI cậu.
"Tỉnh chưa? Đã ý thức được việc sắp xảy ra với em chưa Jihoon?"
Anh ta đến gần cậu, rút từ túi trong áo vest ra một chiếc khăn nhỏ, khẽ lau lau khuôn mặt đầy nước của cậu.
Cậu tránh mặt mình ra khỏi bàn tay của hắn, nhổ nước bọt vào mặt hắn, khinh thường.
Anh xoa xoa vết nước trên mặt mình, mỉm cười. Anh ta đưa tay vẫn còn dính nó lên miệng, nhẹ nhàng liếm nó. Jihoon cười bật ra. Anh ta hóa ra ti tiện đến mức như thế này.
"Bảo bối, xin lỗi em, làm em phải thất vọng rồi!"
Anh nhẹ nhàng lau nốt những vệt nước còn vương trên tóc cậu, trên mặt cậu. Rồi anh ta hôn cậu.
Cậu rốt cuộc cũng không hiểu, anh ta cuối cùng đang cố gắng làm cái mẹ gì vậy?
Khi mà cậu đặt hết niềm tin vào anh, nói cho anh hết toàn bộ kế hoạch của cậu, thì anh ta lại phản bội cậu. Còn bây giờ, Choi Seungcheol đang diễn cảnh tình cảm hường phấn sến súa gì đây?
Cậu khinh thường anh ta.
Hóa ra cuối cùng người bị lợi dụng là cậu. Hóa ra cuối cùng tình cảm cũng chẳng là cái gì.
Anh ta dường như hiểu được những gì cậu đang nghĩ, liền cười chua chát.
"Tôi xin lỗi, nhưng từ trước tới giờ tôi đâu có yêu em!~ Giả vờ chút để có thể đưa em vào tròng, cứu lấy SeungAh thôi! Ai ngờ em lại có thể dễ tin người đến vậy, chỉ cần làm tình với nhau một đêm, em đã giao toàn bộ niềm tin của mình cho tôi, lại còn nhờ tôi phối hợp cùng em. Người đáng trách ở đây là cậu, chứ không phải tôi!"
Jihoon hai tay bị trói chặt ở phía sau, căm tức mà nắm tay đến nỗi trắng bệch.
Đúng rồi, là cậu ngu, cậu dốt nên cậu mới tin hắn, người đáng trách ở đâu là cậu.
"Choi Seungcheol, tôi hối hận rồi! Người đáng trách là tôi, phải. Ngay từ đầu đã là lỗi của tôi, tôi nên yên phận, không nên đi bẻ cong con nhà người khác, để rồi bây giờ phải chịu đựng cái này! Tôi sai mà! Nhưng mà còn Wonwoo, đừng làm gì thằng bé, nó đã phải chịu đựng quá nhiều rồi! Nó đã chết đi sống lại một lần, nó đã trả giá cho việc làm nó gây ra. Đừng hãm hại nó nữa..."
Hắn cười khẩy, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
"Nhưng không phải cậu ta đã biết hết những bí mật rồi sao? Cần phải bịt miệng cậu ta lại, Jihoon ạ!"
"Vậy...còn Kim Mingyu?"
"Hắn ta đã chết...hmmm....tầm được 3 tiếng đồng hồ rồi! Rút ống dẫn khí rồi để đó là tự ngạt thở mà chết ấy mà!~"
Jihoon thực sự đến lúc này, cậu thở không thông nữa rồi. Những mạch máu ở trên trán và cổ hiện rõ lên, mặt đỏ gay vì tức giận.
"Khốn nạn! Tôi không ngờ anh lại khốn nạn như vậy Choi Seungcheol ạ!"
"Cẩn thận cái mồm của em bảo bối ạ, Jeon Wonwoo vẫn còn đang nằm trong tay của tôi đấy!"
Jihoon cười nửa miệng, nhìn anh ta bằng nửa con mắt.
"Sớm muộn gì anh cũng giết chúng tôi, vậy bây giờ còn cần gì phải cẩn thận nữa?"
"Có chứ, cái cẩn thận đó sẽ quyết định hai người ra đi trong thanh thản, hay trong đau đớn!"
*
Chwe Vernon sau khi tập hợp được một số người khá đông đủ, thì bắt đầu đến nhà giam của Kwon Soonyoung.
Bảo những người đó đứng chờ ở ngoài, một mình anh ta bước vào trong.
"Tổng giám đốc, mọi thứ Tổng giám đốc bảo chuẩn bị đã xong rồi ạ!"
Hắn gật gật đầu.
"Được rồi, ra đó trước đi! Làm theo kế hoạch, phải cứu được Jihoon ra trước!"
"Tôi biết rồi, Tổng giám đốc!"
Chwe Vernon nói rồi nhanh nhẹn bước đi.
Hắn trở về phòng giam, ngồi im lặng trên cái giường sắt trong phòng.
Hiện tại đang là buổi trưa, chỉ có một giám sát viên trong nhà giam này. Họ thay ca cho nhau để đi ăn cơm. Hiện tại là một giám sát viên thực tập, vậy đây đang là thời gian thích hợp nhất.
"Aaaaaa!~"
Hắn kêu lên một tiếng, giả vờ ngã khuỵu xuống đất.
"Aaaaa~"
Giám sát viên nghe thấy tiếng kêu của hắn, liền vội vã chạy lại. Anh ta vốn biết người này cũng đã có tai tiếng ít nhiều, nên cũng khá quan tâm.
"Bị sao vậy?"
"Bụng của tôi! Aaaa....."
Soonyoung khuỵu xuống nền nhà, quằn quại, đau đớn. Hai mày nhíu chặt lại, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt.
Giám sát viên thấy vậy, kinh nghiệm còn non nớt chưa có, liền nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, vội chạy lại, ngồi xuống gần hắn.
"Anh không sao chứ?"
Soonyoung dùng một lực mạnh, đập vào gáy anh ta. Anh ta ngất xỉu tại chỗ.
Anh nhanh chóng lấy quần áo của mình mặc vào cho anh ta, và ngược lại. Nhanh chóng khóa lại nhà giam, rồi cúi mặt mà đi ra ngoài.
Tường toàn là thép gai, chỉ có cổng chính mới có thể ra được.
Hắn đội chiếc mũ cảnh sát cho nó che bớt một phần nào khuôn mặt, thoải mái bước ra khỏi cổng. Thậm chí khi đi qua, hắn còn gật đầu chào cảnh vệ.
Chiếc xe của Chwe Vernon đỗ bên ngoài để lại cho hắn, liền nhảy lên, đi đến nơi đó...
END CHAP 42.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro