CHAP 43: HAPPY ENDING [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Khốn khiếp, anh để Jeon Wonwoo ở đâu? Anh làm gì với thằng bé rồi?"

Jihoon tức giận hét lên.

Anh cứ nhẩn nhơ, nhàn nhạ mà xoay xoay khẩu súng bạc trên tay mình. Khuôn mặt anh đẹp như tạc.

"Chuẩn bị được ăn kẹo đồng! Cậu cũng sẽ thế thôi, rồi Kwon Soonyoung cũng sẽ chịu chung số phận!"

Bỗng nhiên, điện thoại của anh ta vang lên.

"Alo?"

[...]

"Được rồi, cứ như kế hoạch."

[...]

"Tất nhiên là không, phải giữ bí mật. Kim Mingyu sao rồi?"

[...]

"Tốt lắm, làm tiếp đi!"

Anh cúp điện thoại, rồi mỉm cười quỉ dị, mơ hồ với Jihoon.

"Kim Mingyu chết rồi haha, còn Jeon Wonwoo đang được đưa đến nơi để chết. Bảo bối à, nếu như em không nói với tôi rằng em không bị mất trí nhớ, thì sự việc đã chẳng thành ra như thế này! Ít ra em vẫn sẽ còn được sống yên ổn! Nhưng tiếc thật đi!~"

Anh châm điếu thuốc, hít một hơi thật dài rồi thở ra. Làn khói mập mờ bao quanh khuôn mặt của anh. Cậu không nhìn thấy biểu cảm gương mặt của anh lúc này.

Anh ta cười nhếch môi nhìn cậu, rồi nhàn nhã bước ra khỏi phòng.

Trên tay vẫn xoay tròn khẩu súng bạc, xoay đều...

*

"Kim Mingyu đã chết rồi chứ?"

Hắn gật đầu, gương mặt vẫn điềm nhiên, không biểu lộ một sắc thái biểu cảm nào cả.

"Trong ngày hôm nay, cậu phải giết Jeon Wonwoo và Lee Jihoon. Nếu không, em gái cậu sẽ ra sao, cậu biết rồi đấy!"

Choi Seungcheol gương mặt lạnh băng, không đáp.

"Bây giờ là 4 giờ chiều, cậu còn 8 giờ đồng hồ nữa để xử lí hai tên nhãi ranh đó. Nhớ kĩ, nếu đến 12h hôm nay mà bọn chúng vẫn sống, Choi SeungAh xinh đẹp đáng yêu của chúng ta sẽ phải chết không được thanh thản đâu. Nhớ nhé!"

Choi Seungcheol gật đầu nín nhịn, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau, đến trắng toát. Anh ta bước ra khỏi phòng.

"Đợi đến khi cậu ta giết xong hai thằng nhãi kia, thì xử luôn. Cậu ta đã biết quá nhiều!"

Ông ta vuốt vuốt cằm mình, cười nham hiểm, nói với vài tên hậu vệ bên cạnh.

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa, một người bước vào.

"Thưa, Kim Mingyu vẫn chưa chết. Hắn đã được đưa vào một bệnh viện nhỏ ở gần đấy. Người đưa hắn ta đến đó là thuộc vệ của Choi Seungcheol!"

Ông ta ngả người ra sau ghế, thoải mái tìm một vị trí thích hợp.

*

Jihoon quá mệt mỏi đã thiếp đi, thì bỗng giật mình bởi những tiếng động lạ.

Tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng la hét, và cả tiếng súng vang rền cho dù đã dùng giảm thanh.

Jihoon có dự cảm không lành, thực sự không lành. Tim cậu đập rồn rã, cả người bỗng dung run lên.

"Tỉnh rồi hả?"

Cậu hướng mắt về phía phát ra giọng nói, run run cất lời.

"Chuyện ....kia..."

"Thằng nhóc Chwe Vernon gì đó đến cứu em đó! Haha, đem một đoàn người khá hùng hậu, cũng có trang bị súng đầy đủ. Không tồi! Nhưng tất nhiên, là sẽ không thể thắng được rồi. Vernon đáng thương!"

Anh châm biếm rồi cười vang, tiếng cười xé cả không gian đang náo loạn, tiếng cười thỏa mãn.

Một lúc sau, không gian hoàn toàn tĩnh lặng.

"Bảo bối em xem, bọn chúng đã chết hết rồi này!"

Choi Seungcheol mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt lúc đó cậu nhìn thấy, lại hiện rõ lên một vẻ thê lương đến lạ lùng.

Điện thoại anh lại rung.

"Alo"

[....]

"Tìm được rồi sao?"

[....]

"Giải cứu được rồi?"

[...]

"Được rồi, làm tốt lắm!"

Cậu mơ hồ nhìn anh, chỉ thấy vẻ mặt hắn ánh lên một vẻ sung sướng, thỏa mãn đến lạ kì. Anh cười rất tươi, hai khóe mắt anh cong lên một độ cong đẹp đẽ.

Anh cúp máy, rồi nhanh chóng bước về phía cậu.

Anh...mở trói cho cậu.

"Nhanh lên Jihoon, chúng ta cùng ra khỏi đây nào!"

Cậu thực sự không hiểu gì cả. Tay anh ấm áp ma sát vào phần cổ tay bị thương do trói quá chặt của cậu. Anh cố gắng nhẹ nhàng, cởi thật nhanh trói tay ra cho cậu.

"SeungAh được an toàn rồi, chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây thôi. Trên đường sẽ tiện đường đưa Kim Mingyu và Jeon Wonwoo đi luôn!"

Jihoon đến giờ phút này, thực sự không hiểu một chút gì.

"Sao...lại...?"

Anh đỡ cậu đứng dậy, rồi cầm chặt lấy tay cậu, kéo cậu đi.

"Dừng lại!"

Giọng nói quen thuộc đến đáng sợ vang lên.

Lại là ông ta.

Cả hai đứng im, không dám nhúc nhích. Choi Seungcheol để súng trong người, nhưng hiện tại, quá khó để có thể rút ra.

"Quay người lại!"

Cả hai từ từ quay người lại. Đầu súng của ông ta chĩa thẳng vào hai người, lãnh khốc.

"Cả hai người đều phải ăn kẹo đồng!"

Nói rồi, tiếng súng có kèm giảm thanh vang lên. Seungcheol khôn khéo, nhanh nhẹn ôm Jihoon né sang một bên. Viên đạn bay xẹt qua một bên má của anh, tạo nên một vết xước nhỏ, rớm máu

Choi Seungcheol lôi từ trong túi áo khẩu súng bạc của mình, đứng dậy chĩa súng về phía ông ta nhưng không kịp. Ông ta nổ súng, viên đạn ghim vào tay anh.

Anh ta buông khẩu súng, rơi xuống đất, tiếng va chạm với kim loại vang lên lạnh lẽo.

Một viên đạn nữa nã thẳng vào chân anh. Seungcheol khuỵu xuống nền đất.

Ông ta cười đầy thỏa mãn

Jihoon đằng sau, không biết nên làm gì cả, run run đứng dậy, định nhặt lấy khẩu súng thì vội vàng lùi lại, ngã ra đất. Ông ta bắn một nhát vào gần khẩu súng đó.

"Ta sẽ cho con chết trước nhé, Jihoon!"

Nói rồi, ông ta chĩa về phía cậu, bấm còi, tiếng súng lạnh lùng lại vang lên

Choi Seungcheol vội vàng ôm lấy cậu, dùng cả thân hình to lớn của anh bao trùm lấy cậu.

Người anh giật nẩy lên một phát, có thứ nước gì đó âm ấm trào ra. Mặt cậu cả kinh. Anh ta mỉm cười với cậu trìu mến, rồi chết. Anh ta chết mà không nhắm mắt.

Có người xông vào.

Là Kwon Soonyoung.

Người hắn đầy những vết bầm dập, đôi chỗ còn chảy máu. Ắt hẳn hắn đã vượt qua hết những lũ tay sai bên ngoài kia thì mới có thể tiến vào được đến đây.

Hắn rút khẩu súng ra, chĩa thẳng về phía ông ta.

Ông ta cũng bình tĩnh, giơ súng về phía hắn, mà quên mất Jihoon, hiện tại trong tay cậu cũng có súng.

Jihoon ôm chặt lấy Choi Seungcheol, khé vuốt mắt cho hắn, hôn nhẹ lên trán hắn, rồi đặt hắn nằm xuống đất. Cậu tiến về phía trước, cầm lấy khẩu súng trong tay.

Súng của Seungcheol chưa lên đạn.

Cậu cố gắng lên đạn nó thật nhẹ nhàng, rồi nhằm thẳng ba mình mà nổ súng. Ông ta phát hiện ra cậu, chĩa súng về phía cậu, vội vã bấm cò súng.

Hai tiếng đoàng liên tiếp vang lên.

Ông ta ngã xuống. Do đã quá bất ngờ, nên ông ta ngắm bị lệch mục tiêu.

Cậu khuỵu xuống, hết sức lực.

Kwon Soonyoung tiến đến, ôm lấy cậu vào lòng.

Người hắn đầy mùi máu....

Một lúc lâu sau, cả hai cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, cảnh sát tới, thu dọn hiện trường và đưa cả hai đi.

*

Ở hiện trường có gắn camera nên mọi thứ đều sáng tỏ.

Jihoon tuy là nạn nhân, chỉ là trong tình thế ép buộc mới phải nổ súng, đáng lẽ được xử trắng án, nhưng lúc đó là cậu cố tình nổ súng vì muốn trả thù cho Choi Seungcheol, nên phải vào tù 3 năm.

Kwon Soonyoung, chỉ bị xử tội vượt ngục, nhưng cảnh sát cũng khá khoan nhượng với hắn, nên cũng chỉ phải thêm 3 năm như Jihoon, tổng cộng là 4 năm.

Choi Seungcheol anh ta đều đã có kế hoạch của riêng mình, nhưng cuối cùng đến phút cuối lại không thành công. Jeon Wonwoo và Kim Mingyu đều được anh đưa đến những nơi an toàn. Lúc đó ông ta đã đưa người để đi giết hai người họ nhưng vì vòng bảo vệ của Choi Seungcheol quá an toàn, nên không thể ám sát.

Kim Mingyu sau lần đó một thời gian ngắn đã tỉnh lại, chẳng phải nói cũng biết Wonwoo đã vui như thế nào. Cả hai người nhiều khi còn đến trại giam thăm Jihoon và Soonyoung, kể cho họ nghe những điều rất vui vẻ.

Jiran được đưa cho Wonwoo và Mingyu chăm sóc. Con bé cũng biết ba mình và bố mình là ai. Jihoon cũng đã nói cho hắn mọi sự thật về chuyện này. Hắn chỉ cười nhẹ nhàng, anh biết điều đó từ lâu rồi. Cậu hỏi tại sao, hắn nói rằng, giác quan thứ 6 cho hắn biết đấy. Lần đầu tiên nhìn thấy Ranran, hắn đã biết con bé là con gái hắn rồi!

*

Ba năm thấm thoắt trôi qua...

Jihoon được ra tù. Kwon Soonyoung do cải tạo tốt nên được khoan hồng, ra tù sớm. Cả hai cùng ra khỏi nhà giam vào cùng một ngày thu, trời hây hây nắng.

Jeon Wonwoo và Kim Mingyu ra đón họ. Vừa thấy hai người,Jiran đã chạy ào đến, ôm chân ba và bố của mình.

Con bé dạo này rất lớn, rất thông minh và xinh đẹp. Nó có đôi mắt lấp lánh và cái miệng xinh đẹp của Luhan, nó có sống mũi cao của Sehun, ngày càng rõ.

"Ba, bố, Ranran thực sự nhớ hai người!"

Soonyoung bế con bé lên, hôn lên má phúng phính của nó.

"Bố cũng rất nhớ tiểu bảo bối của bố!"

Một gia đình hạnh phúc, hòa hợp ngay trước cổng trại giam.

*

Bốn người họ ngay hôm sau, quyết định đến thăm mộ của Choi Seungcheol.

Khi tang lễ của Seungcheol, cậu và hắn đã phải ở trong tù, nên không thể tham dự.

Mộ của anh ở trong nghĩa địa, cỏ xung quanh đã mọc rất xanh tốt. Bỗng nhiên Jihoon cau mày, có một cô gái xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng, suối tóc đen nhánh thả xõa, đứng trước mộ của anh.

Cô gái đó nhìn về phía cậu, khẽ mỉm cười, rồi bước qua.

"Chào anh, em SeungAh đây! Em vừa về nước!"

Jihoon và SeungAh đã gặp nhau trong những năm cậu còn ở nước ngoài học.

Sau lần đó, SeungAh đã ra nước ngoài sinh sống. Hình như con bé ở bên đó đã lấy chồng rồi!

"Em về từ khi nào vậy?"

"Em về được một thời gian rồi! Anh ra tù rồi hả?"

"Anh vừa ra hôm qua..."

Thực, Jihoon cảm thấy thật xấu hổ. Nếu là người khác, chắc hẳn đã lao về phía cậu mà chì chiết vì đã làm cho cậu trai mình chết, nhưng con bé chỉ mỉm cười.

Dường như con bé biết cậu đang nghĩ gì, cười thật tươi.

"Anh qua thăm anh trai em đi, chắc anh ấy mong anh suốt 3 năm qua đó!"

Nói rồi, con bé đi thẳng.

Cậu không nhìn nó nữa, cùng với những người còn lại bước đến bên mộ của anh.

Tấm hình được in trên bia, anh nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp, như chính con người anh vậy.

Bỗng nhiên Soonyoung nắm chặt lấy tay cậu.

"Seungcheol, tôi và Soonyoung, Wonwoo và Mingyu, thứ 7 tuần sau sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới cùng nhau, anh sẽ chúc phúc cho chúng tôi chứ?"

Một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, làm lay động những ngọn cỏ.

Cậu nở nụ cười.

Seungcheol sẽ chúc phúc cho cậu và Kwon Soonyoung, cho Kim Mingyu và Jeon Wonwoo!

END.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hết rôi!!!!

Cám ơn các cậu đã ủng hộ mình suốt bộ truyện. Dù chỉ là chuyển ver thôi nhưng cũng cám ơn các cậu rấttttttt nhèoooo =))))

Tớ sẽ tiếp tục edit thêm nhiều bộ và viết tiếp đoản về SoonHoon, mong các cậu ủng hộ tớ nhé ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro