Episode 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm trước, cái bóng kì lạ đó đã mang đến cho Jihyun một điều gì đó rất đỗi quen thuộc, dần dần cô nhớ điều đó và luôn gặp nó trong các giấc mơ mỗi đêm, đến mức gần như Jihyun nhớ cảm giác được gần gũi như vậy

Tối nay cái bóng đó không đến, Jihyun cảm thấy khó hiểu vì sự biến mất đột ngột của Park Soyeon, cô hoàn toàn không gặp được cô ấy mặc dù đã cố gắng đi tìm

Hôm nay Jihyun quyết định sẽ lại đi tìm Soyeon, tìm ở đâu cũng được... Cô đang cần tìm hiểu xem rốt cuộc chị em Ahn đang có mưu đồ gì

Jihyun bế con mèo lên, cô sẽ cho nó đi tìm cùng với mình, ít ra cũng có người bầu bạn

Con mèo ngoan ngoãn nằm yên trong lòng người mà nó xem là chủ nhân, Jihyun đi dạo được một lúc lâu đột nhiên cảm nhận đượng lông của con mèo trong tay mình đang xù lên và phát ra những tiếng kêu thật ghê rợn.
Jihyun dừng lại và nhìn chăm chăm người đàn ông đang ở trước mặt mình, bộ vest màu xanh lá trông thật lịch lãm, mái tóc vuốt keo theo nếp tạo nên một bộ tóc thật ấn tượng, anh ta cười với cô

Jihyun cảm thấy bất an ngay lập tức, còn người đàn ông đó thì từ từ tiến lại gần cô hơn. Hắn tiến một bước, cô lùi hai bước... 

Jihyun không muốn gây rắc rối nên chọn cách bỏ chạy, đột ngột hắn ta rút
ra một con dao bạc rất lớn rồi nhắm ngay hướng Jihyun đang chạy mà phóng tới

Mũi dao đi lệch hướng tạo nên vết cắt trên cổ chân của Jihyun, cô ngã xuống và con mèo phóng ra khỏi người cô ngay lập tức

" Lee Jihyun, hôm nay cô đừng hòng chạy " - Hắn ta cười thích thú

" Ngươi là.... "

Jihyun nhìn quanh thấy có một số người vãng lai xung quanh nên không tiện hiện hình, nhưng ở hình dạng người cô không thể đánh nhau với hắn

Jihyun ngồi xuống đất lấy tay chặn miệng vết thương, nó không nặng lắm nhưng lại đang chảy máu...

Đôi mắt hắn nhìn cô với một ý định gian tà, lè chiếc lưỡi dài nếm máu cô trên con dao càng làm cho hắn thích thú hơn trong việc giết một thiên thần 

" Máu của thiên thần có khác.... Đúng là tuyệt phẩm "

Hắn ta cười khoái chí rồi lao vào Jihyun, cô đã không thể biến thân để chạy đã đành, càng không thể dùng phép chiến đấu với hắn, không lẽ chịu trận như vậy hay sao

Jihyun bất giác cảm thấy thân thể mình nhẹ bổng, một ngọn lửa quấn quanh lấy cô rồi mang cô tránh xa hắn... Dường như cũng nhận ra nguy hiểm nên hắn ta ngay lập tức lùi lại.
Jihyun nhìn rất rõ, chính là con mèo đen của mình đang từ từ đi đến gần hắn ra, nó xù lông lên vào rùng mình một cái

Làn khói xám bao phủ lấy nó và quay trở lại hình dạng con người,....

Là Park Soyeon

" Ngươi ~ Balthaza.... " - Soyeon nhìn hắn với ánh mắt tức giận

" Soyeon ? Sao ngươi lại ở đây ? "

" Khá bất ngờ đúng không ? "

Solji kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt mình, chính là nó... Thứ cảm giác quen thuộc lại quay về bên trái tim của cô, hình ảnh đôi cánh màu đen đã gần như khắc sâu vào tâm trí của mình... Chính là Park Soyeon

Jihyun đã nhớ ra người mà cô đang tìm kiếm bấy lâu nay, những thứ xúc cảm kì lạ khi cô nhắc đến Soyeon... Là nó..

Balthaza không phải vô cớ lại tìm Jihyun để gây chiến, Soyeon ngầm hiểu ra đây cũng là một trong những kế hoạch của Mammon, hắn ta muốn dụ Jihyun ra khỏi vỏ bọc của mình, nhưng làm vậy thì sẽ có ích gì ?

Soyeon tạm thời bỏ qua chuyện của Mammon, cô phải trừng phạt cái tên này vì dám làm Jihyun bị thương, nếu không phải vì hắn quá háo thắng... Cô cũng không muốn hiện nguyên hình ra để cứu Jihyun, hơn nữa mấy ngày trước Jihyun còn bị cô ăn cắp đi sức mạnh của trí tuệ nên ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng đến thân thể

Jihyun đã nhận ra con mèo mà mình nuôi bấy lâu chính là Park Soyeon...

Thảo nào ~

Soyeon liếc nhìn sang vết thương của Jihyun, tay siết chặt thành nắm đấm như thể đang nhẫn nhịn sự tức giận và cúi xuống bế Jihyun lên, cô đặt Jihyun sang chỗ khác an toàn hơn

Balthaza thấy Soyeon đang mải lo cho Solji nên hắn thừa dịp định chạy trốn, Balthaza hiện hình là một con quỷ Cubus chuyên đi quyến rũ phụ nữ với cái đuôi dài ngoằn của hắn

Soyeon nhận thấy hắn định bỏ chạy thì ngay lập tức lấy ra chiếc roi da phóng vào cái đuôi của hắn siết chặt

Chát ~

Thanh âm vang lên mạnh mẽ với đòn roi thật chính xác, Balthaza bị nắm lấy cái đuôi nên không thể chạy được nữa, hắn bị Soyeon lôi xuống đất...
Soyeon lấy ra một con dao, cắt đứt cái đuôi của hắn rồi dùng lửa thiêu đốt...

Balthaza hét lên đầy đau đớn rồi nhìn cái đuôi của mình chỉ còn một nửa, đối với hình dạng thật thì cái đuôi chính là vũ khí quyến rũ của hắn, bây giờ đã bị Soyeon cắt đi thì làm sao sống nổi

Balthaza thét lên trong cơn giận dữ, lao vào Soyeon với tốc độ điên cuồng, Soyeon vẫn không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí cũng đủ để tiêu diệt đối phương

Bàn tay cầm thật chặt chiếc roi da, cô lách người qua đánh vào đôi cánh của hắn... 

Chát ~

Lại thêm một lần nữa khiến cho Balthaza bị văng đi một đoạn khá xa, hắn càng tức điên hơn nữa mà nhất định phải lấy mạng cô cho bằng được.
Soyeon vuốt nhẹ chiếc roi, lập tức nó bắt lửa và đang chờ Balthaza để nướng hắn thành thịt chín luôn đây !!

" Lửa hả.. Ta được sinh ra từ nó đấy " - Balthaza cười một cách man rợ

Soyeob vẫn không hề thay đổi quyết định của mình, từng đòn cô tung ra đều có tính sát thương rất cao.

Balthaza chực chờ lao tới để nuốt trọn cả Soyeon, nếu hắn có thể ăn được cô thì sức mạnh của hắn sẽ nhân lên gấp đôi

Nhưng Soyeon nào có để cho hắn dễ dàng như thế, Balthaza vừa bay đến Soyeon ngay lập tức xoay mình nhảy lên lưng hắn, chiếc roi quấn vào cổ mà siết chặt... Ngọn lửa trên ngọn roi đó không giống lửa ở địa ngục, mà là sự trừng phạt

Balthaza điên cuồng vùng vẫy, mặt hắn tái xanh và bắt đầu bay loạng choạng để hất Soyeon xuống

Đột nhiên trời đất rung chuyển... Khi mà cô đã gần như sắp giết được hắn thì giọng nói của Mammon chứa đầy sự giận dữ

" Park Soyeon.... Cô không xem ta ra gì đúng không ? "

" Hắn dám giết thiên thần, làm sao ta tha cho hắn... Nếu không phải là ta thì sớm muộn cũng sẽ bị Eunjung thanh tẩy mà thôi " - Hyojin vẫn không muốn buông tha cho Balthaza, cô chẳng hề sợ Mammon, nhưng chỉ đang đứng ở lập trường thỏa thuận thì Soyeon phải nhượng bộ cho Mammon

Mặt đất tách ra làm hai nửa, có một bàn tay thật lớn chui ra từ khe nứt đó và bắt lấy Balthaza kéo xuống địa ngục ~

Soyeon nhanh chóng nhảy ra khỏi lưng hắn, sau khi mặt đất đã trở lại bình thường thì Soyeon mới ngồi bệch xuống đất, cô cất chiếc roi da và lấy ra một điếu thuốc lá để châm lửa

Jihyun từ nãy đến giờ đã chứng kiến toàn bộ sự việc, mặc dù cảm kích việc Soyeon đã giải vây cho mình nhưng cô vẫn không thể nào tha thứ cho chuyện Soyeon lừa dối mình để biến thành mèo

Jihyun cố gắng đứng dậy, tuy vết thương đã ngừng chảy máu nhưng khi đứng dậy vẫn còn rất đau đớn, Solji loạng choạn và nhanh chóng có một bàn tay đỡ lấy cô

Mùi thuốc lá pha lẫn với mùi của nước hoa đắt tiền, thần trí của Solji như bị cướp mất, cô nhìn đôi mắt màu máu kia vô cùng băng lãnh càng khiến cho trái tim cô đập dồn như từng nhịp trống

Soyeon không nói bất cứ điều gì, đặt Jihyun lên một cái băng dài gần đó, bàn tay chạm nhẹ lên vết thương và làm cho nó khép miệng

" Cảm ơn " - Jihyun nói

Soyeon vẫn lạnh lùng không trả lời, từng cử chỉ quan tâm cô đã nói lên tất cả... Soyeon đang chờ Jihyun trách mắng, thân phận đã bị lộ... Từ nay trở đi cô không thể đến gần Jihyun bằng hình dạng con mèo được nữa

Soyeon  đang hút thuốc nên tránh xa Jihyun ra một chút, nào ngờ Jihyun lại ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng cứng rắn đó mà ngửi lấy mùi hương quen thuộc

" Là Soyeon đúng không ? " - Jihyun đột nhiên hỏi

Soyeon đánh rơi điếu thuốc trên tay mình xuống, hai thân thể đang chạm nhau tạo nên một thứ cảm giác kì lạ trong lòng Soyeon

" Tôi không hiểu " - Soyeon nói

" Chính là cảm giác này.... Em luôn tự hỏi tại sao mình lại nhớ đôi cánh của Soyeon ~ là nó đúng không ? Soyeon đến ở cùng em mỗi đêm.. Em biết thứ cảm giác quen thuộc đó khi Soyeon chạm vào người em mà "

Soyeon lưỡng lự ít lâu, sau đó cô xoay người lại nhìn thiên thần của cô đang ướt nhòe đôi mắt.... 

" Phải... Tôi không có cách nào để tìm em, nhưng nỗi nhớ và cơn đau này cứ dày vò mỗi đêm khiến cho tôi phải tìm cách tiếp cận em mà thôi "

" Con mèo đó là Soyeon "

" Đúng.. " 

" Việc em quên mất Soyeon là ai cũng là .... " - Jihyun ngập ngừng

" Đúng vậy.. "

" Vậy Soyeon là ai ? "

" Chẳng là ai cả "

Soyeon gỡ bàn tay Jihyun ra khỏi eo mình, cô định bỏ đi nhưng Solji không thể nào để chuyện này tiếp tục diễn ra được nữa. 

Soyeon, cô rất nhẫn tâm ~ gây thương nhớ cho người khác xong rồi lại phủi tay bỏ đi như vậy hay sao đây

Jihyun nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Soyeon, kéo cô lại gần mình, với ánh mắt như đang cầu khẩn... Cô không thể nào chối bỏ cảm giác mà Soyeon đã tạo ra cho cô bấy lâu nay

" Đừng đi ~ "

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng kèm theo đó là tiếng nấc nghẹn trong lòng của Jihyun, cô đã lỡ yêu một con quỷ như Soyeon mất rồi ~

Mặc dù cô không hề quên nhiệm vụ của mình, bản thân mình là ai nhưng cảm xúc và lí trí không thể tương đồng với nhau... 

Soyeon nhìn cô gái mà mình yêu thương nhất đang năn nỉ cầu xin mình đừng rời đi, nhưng chính cô đã lừa dối Jihyun... Lừa dối cả bản thân mình để rồi đạt được mục đích cho Mammon, làm sao cô có thể chịu đựng được sự dày vò này

Nếu Jihyun biết sự thật liệu có còn đứng đây van xin cô đừng đi hay không

Điều đó Soyeon không thể đoán trước được... Jihyun tìm cô ~ cô cũng tìm Jihyun... Đến khi thấy được nhau thì lại không thể ở gần nhau, hai thế giới khác nhau và yêu chính là điều cấm kị ~ ác quỷ và thiên thần !!

Thực ra người ta không cần thiết phải tìm nhau thật sự... Trước hết hãy tìm trong giấc mơ, trong trí nhớ... Người ta thường bỏ qua điều đó, để rồi sẽ quên mất nhau một cách chóng vánh

Soyeon cúi xuống hôn nhẹ lên môi Jihyun, mùi thuốc lá vẫn còn vương lại ở đầu môi, đã trót yêu nhưng không lại không thể nói nên lời

" Tôi phải đi ~ "

" Đừng rời xa em nữa ~ em không thể chịu đựng được đêm nào cũng phải mơ màng trong giấc mơ " - Jihyun bật khóc

" Xin lỗi nhưng tôi không thể làm vậy được "

Soyeon sợ rằng mình không thể kìm lòng được trước đôi cánh ủ rũ kia, ánh mắt của Jihyun như vạn tiễn xuyên tâm khiến cho nỗi sợ hãi lớn nhất của cô sẽ bị phanh phui, chưa kể đến việc Mammon sẽ gây bất lợi cho cô ấy

Soyeon không đành lòng rốt cuộc vẫn phải ra tay, cô cho Jihyun một chút mơ màng vào tâm trí và mang cô ấy về nhà

Cô ngắm nhìn thiên thần của cô đang say ngủ, một người con gái rất đẹp... Đẹp đến hoàn mĩ hơn bao giờ hết 

Soyeom nhìn Jihyun rất lâu sau đó rồi lại biến mất ~

Jihyun tỉnh dậy lại thấy mình đang nằm ở nhà, tất cả mọi việc tưởng như cô đang trong mơ nhưng bờ môi vẫn còn lưu luyến lại một chút mùi vị nồng đậm của men tình, Jihyun bật khóc ~ Soyeon không thể ở bên cô được nữa rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro