Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến rạp chiếu phim, vừa poster ngoài cửa, Jisung  thiếu chút nữa sợ chết khiếp, tối nay nhất định là xem phim kinh dị! Jisung tuy rằng không tính là nhát gan, nhưng bởi vì còn bé không ít lần bị bóng ma tâm lý, đối với các phim điện ảnh ma quỷ đều luôn bài xích, lần nào vô tình thấy cũng bất an trong lòng mấy ngày.

Nghĩ đến phải xem phim kinh dị, trong lòng cậu rùng mình. Nhưng khó có dịp học trưởng hẹn đi xem phim, nên đành cắn răn đi vào. Cậu ngồi xuống ghế, phía trước là một cặp tình thân thân thiết. Bọn họ thấy không có người bên cạnh liền cắn tai nói thầm, hôn môi, ... Jisung mặt đỏ rần.
Minho đi mua bắp rang và nước ngọt, phim đã sắp bắt đầu chiếu. Jisung không có tâm tình ăn bắp rang và uống nước ngọt. Cậu vẫn vây trong trạng thái đề phòng lo sợ, bên ngoài trang bị bộ dạng trấn định, không muốn dập tắt hưng phấn của học trưởng.
"Sợ không?" Jisung hỏi.
"Không sao."
Minho nắm lấy tay cậu.
"Nếu như sợ thì nắm chặt tay anh."
"Nae!" Cậu ôm lấy cánh tay của anh, nhích lại gần anh, từ phía sau nhìn giống như một cặp tình nhân rúc vào nhau.
Phim đến 9h rưỡi tối hết, sau khi trở về tắm gội, cũng gần 11h.
Cậu trùm chăn qua đầu, trong đầu thoáng hiện các hình ảnh ma quái trong phim, luôn cảm thấy có các vật kinh khủng đang nằm ở bên cạnh, thân thể lạnh run không dám nhúc nhích.
Khoảng tới 12h, cậu thực sự không thể chịu được, từ trong chăn đưa tay ra cầm lấy điện thoại di động nằm trên đầu giường, sau đó gọi cho Jisung, một chút cũng không dám đưa đầu ra khỏi chăn. Trong điện thoại truyền đến tiếng của Minho.
"Sao vậy?"
"Học trưởng ..."
"Ngủ không được?"
"Em có thể ngủ dưới sàn trong phòng anh không?"
Minho trầm mặt chốc lát, khẽ cười.
"Có phải sợ ma không?"
"Ừm, có chút."
"Vậy là em tự qua, hay anh đi đón."
"Để em tự đi." 
Jisung mở đèn ở đầu giường, lấy dũng khí ra khỏi chăn, ôm lấy gối và chăn chạy ra khỏi phòng. Cửa phòng Minho đã mở, bên trong sáng đèn.
Jisung cứ như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng chạy tới, ôm chăn và gối đầu hình dạng hết sức dễ thương, Minho muốn cười.
"Nếu như sợ như vậy sao lúc nãy không nói?"
"Em ..."
Minho hỏi lại, chỉ giường mình.
"Lên giường anh ngủ đi."
"Em ngủ trên sàn là được rồi."
"Không phải em sợ sao, ngủ chung với anh không ngon sao?"
Ngủ chung với học trưởng!! Mặt Jisung đỏ lên, quyết đoán lắc đầu.
"Thôi không sao đâu, em ngủ trên sàn nhà là được rồi."
"Trời lạnh như vậy, làm sao có thể ngủ dưới sàn. Là em không muốn ngủ chung với anh?"
"Không phải như vậy."
"Vậy..."
"Tướng ngủ của em không tốt."
"Cũng không quan hệ gì."
Vì vậy, Jisung ngoan ngoãn cầm chăn gối để lên giường Minho, trong lòng cảm thấy quấn quýt và khẩn trương, cởi dép leo lên giường, rúc vào chăn.
Giường mềm mại, Minho cũng bắt đầu ngủ. Kéo chăn đang trùm qua đầu cầu.
"Đừng trùm đầu, ảnh hưởng hô hấp."
"Nae."
"Còn sợ nữa không?"
"Không sợ."
"Vậy ngủ đi."
"Học trưởng ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Thanh âm quá mức ôn nhu, trong lòng Jisung như tan ra, sợ hãi biến mất như mây khói.
Trước kia mỗi lần xem phim kinh dị đều nằm mơ thấy ác mộng, lần này lại không ngủ, ngủ rất ngon. Mở mắt ra, bị một thân ảnh chắn tầm nhìn. Khoảng cách rất gần, thoáng nghe thấy mùi sữa tắm thơm ngát, rất thoải mái.
"Chào."
Jisung mặt đỏ lên, phát hiện tay mình đang khoát lên người học trưởng, lập tức rút tay về, co quắp nói.
"Chào."
Minho ngồi dậy.
"Hôm nay anh có hôn lễ, em ngủ tiếp đi."
Hôm nay thứ bảy, Jisung không cần đi làm, ngủ đến tối cũng không thành vấn đề. Jisung ngẩng đầu nhìn đồng hồ, gần tám giờ, lẽ nào học trưởng không muốn đánh thức cậu, nên chờ cậu tỉnh dậy mới rời giường.
Minho sau khi đứng lên, mở tủ lấy tây trang đi ra khỏi phòng. Jisung còn nằm trên giường, qua lễ trung thu, khí trời bắt đầu lạnh, tình trạng ngủ nướng ngày càng nghiêm trọng.

Khó có được cơ hội ngủ trên giường học trưởng, Jisung quyết định ngủ thêm một lát. Ngủ thêm một chút là ngủ cả tiếng, tỉnh lại lần nữa đã là 9h, cậu vậy mà còn lưu luyến không muốn dậy.
Ôm lấy chăn gối đi, chỉnh sửa lại giường cho học trưởng. Tối hôm qua, chăn gối của cậu một chút cũng không phát huy công dụng, cuối cùng cậu lại cùng học trưởng chen nhau một cái chăn.
Nhớ lại sáng sớm hai người tỉnh dậy, khoảng cách rất gần, cậu lại đỏ mặt, trong lòng ngứa ngáy.
Rửa mặt xong, lúc này dưới lầu cũng không còn bán thức ăn sáng, Jisung đang muốn mở tủ lạnh lấy đại cái bánh kem lấp bao tử, đợi buổi trưa gọi thức ăn ngoài.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cậu ấn nút nghe.
"Dậy rồi sao?"
"Dậy rồi."
"Bữa sáng anh để trên bàn trà, nếu như lạnh, bỏ vào lò vi sóng làm nóng lên."
Jisung có chút ngoài ý muốn, nhìn về phía bàn trà đúng là trên mặt bàn có một hộp thức ăn, cậu cầm điện thoại di động đi tới, bên trong là bánh gạo nổi tiểng.
Tâm tình cậu rối rắm, lần đầu tiên có một người không phải người thân lại đối xử tốt với cậu như vậy, trước đây bánh kem đậu đen cố ý lấy lòng cậu cũng không tốt thế này.
"Học trưởng, sáng nay anh có đi trễ không?"
"Anh trực tiếp tới hôn lễ, dù muộn cũng không ai phát hiện."
Jisung nghe lời anh nói muốn cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, trong lòng vô cùng cảm động.
"Học trưởng, cảm ơn anh."
"Làm gì khách khí như vậy."
"Em đi hâm bánh gạo đây, anh đi làm việc đi."
"Ừ."
Bánh gạo để trong hộp nhựa, hâm nóng mấy phút, lấy ra ăn, nước dùng đậm đà nóng hổi, y như vừa mới ra lò.
Jisung ngồi trên ghế sopha ăn thỏa mãn, nhớ đến lần đầu tiên ăn thịt bò nướng than cũng ngon thế này.
*
Thứ sáu hôm đó, cậu đi làm, vốn không cần tăng ca, nhưng vì sai lầm của đồng nghiệp, toàn bộ mọi người lại ở phải.
Liên tục ba ngày ăn bên ngoài, hôm nay cũng như thế, Minho hôm nay không có hôn lễ, vốn trở về sớm liền có thể ăn cơm của học trưởng nấu.
Cậu ngồi nhìn máy vi tính trong lòng tiếc hận, không biết học trưởng có chừa gì cho cậu không, hay là học trưởng ở nhà một mình nên không nấu.
Jisung một bên trong lòng hồi tưởng tay nghề của học trưởng, một bên tiếp tục làm việc, đến 9h mọi việc hoàn thành, đồng nghiệp phạm sai lầm cũng biết mình làm hại đến mọi người, cũng hứa hẹn ngày mai mời mọi người ăn trưa.
Trong phòng làm việc, không khí nhất thời tăng vọt lên.
Chuông điện thoại di động vang lên, cậu ra bên ngoài nhận điện thoại.
"Tan tầm trưa? Anh đi đón em."
"Không cần đâu, em đón xe bus là được rồi."
"Từ trạm xe bus đi đến nhà có một đoạn không có đèn, một mình em đi anh lo."
Cậu ngẩn người, đây là học trưởng xem cậu như trẻ con.
Cuối cùng, anh trong điện thoại nói.
"Em cứ ở yên tại công ty chờ anh một chút, anh tới ngay."
Các đồng nghiệp đều đã rời đi, chỉ còn lại một mình cậu đứng chờ ở trước cửa công ty. Gần đây đều là các nhà cao tầng, sặc sỡ đèn ne-on, Jisung nhìn tòa nhà phía trước sáng rực rỡ, trong lòng sững sờ. Không biết lúc nào, cậu đối với thành thị xa lạ này đã có chút lưu luyến.
"Jisung."
Nghe được có người gọi tên mình, cậu vô thức quay đầu, là tên Seo Changbin mấy tháng trước lừa gạt cậu, không nghĩ gã ta còn dám xuất hiện trước mặt cậu, còn dám gọi tên cậu.
Qua hơn bốn tháng, tên Changbin chật vật hơn nhiều, tóc rối loạn, quần áo nhăn nheo thùng thình. Có chút giống như tên lưu manh đầu đường xó chợ, có lẽ đây chính là diện mục chân thật của gã ta.
Jisung hung hăng trừng gã.
"Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi báo cảnh sát?"
"Đừng, anh có chuyện muốn nói."
"Tôi với anh không còn gì để nói."
"Jisung, nghe anh giải thích. Trước đây lừa em là anh sai, nhưng anh có nổi khổ."
"Nổi khổ gì?"
"Anh.. anh không thể nói, nói chung là anh thực sự có nổi khổ của mình."
Jisung không muốn tiếp tục cùng gã dây dưa.
"Anh có nổi khổ hay không không liên quan đến tôi, anh tin là tôi lập tức gọi điện kêu cảnh sát tới bắt anh không."
"Jisung, đừng như vậy mà."
Gã đi gần, cậu vô thức lùi về sau.
"Xin em, giúp anh lần này đi."
Jisung lui về dựa tường.
"Đừng tới gần tôi." 
Lúc này bảo vệ công ty cũng đã về, bốn phía không có người. Thanh âm của Seo Changbin vang lên trong đêm tối đặc biệt vang dội.
"Jisung, làm ơn, cho anh mượn vài trăm won đi mà."
END CHƯƠNG 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro